Edit: Mộc Tử Đằng
"À, không, không làm gì cả." Hứa Kiều ngượng ngùng cười, đôi mắt né tránh không dám nhìn thẳng vào Thẩm Lạc Dương.
"Vậy cô đứng trước cửa nhà tôi làm gì?"
"Ai nói tôi đứng trước cửa nhà anh, tôi chỉ đi vứt rác rồi đi ngang qua thôi, anh hiểu không?"
"Nếu tôi nhớ không lầm, hình như cô đã ném rồi mà?" Trên khuôn mặt lạnh lùng của Thẩm Lạc Dương hiện lên tia cười lạnh.
"Tôi, nhà tôi rác nhiều, với lại tôi ném hay không liên quan gì đến anh." Ngữ khí Hứa Kiều cứng lên một chút, sau khi phản bác xong liền trừng mắt với anh một cái, sau đó xoay người lên lầu.
Thẩm Lạc Dương nhìn bóng dáng Hứa Kiều, sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua vật thể màu trắng không xác định rớt trước cửa nhà mình, chậm rãi ngồi xổm xuống lấy lên.
"Từ từ đã."
Trên hàng lang yên tĩnh, tiếng nói của anh rõ ràng vang đến bên tai cô, cô định trực tiếp làm lơ, nhưng bước chân lại không tự chủ dừng ở bậc thang, vì thế cô chậm rãi xoay người lại, đứng ở trên bậc thang nhìn anh.
Thẩm Lạc Dương nhấc chân đi tới phía cô, vài bước liền đi đến bên cạnh cô, cho đến khi Thẩm Lạc Dương đứng ở trước mặt cô, cô mới ý thức được, Thẩm Lạc Dương thật mẹ nó cao!
Cô cao chuẩn một mét bảy, đứng ở trên bậc thang so với Thẩm Lạc Dương đang đứng dưới đất không sai biệt khoảng cách lắm, thậm chí có thể nói là so với Thẩm Lạc Dương hơi lùn một chút.
Thẩm Lạc Dương đi đến bên người cô.
"Làm gì vậy?"
Hứa Kiều nhìn Thẩm Lạc Dương đứng gần cô như vậy trong lòng đột nhiên có một chút không tự tin. Lúc Hứa Kiều dời tầm mắt, cô vẫn luôn cảm thấy con ngươi Thẩm Lạc Dương quá mức thâm thúy, quá mức thâm trầm, giống như liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu tâm tư người khác, có bí mật gì khi đứng trước mặt anh đều cảm thấy áp bức vô cùng, làm cô cảm thấy không thoải mái tí nào.
Vì thế cô theo bản năng nhấc chân định bước lên bậc thang khác, nhưng không chờ cô nâng chân, tay đã bị người đàn ông cầm.
Tức khắc một loại cảm giác nói không nên lời quét đến, Hứa Kiều theo bản năng lấy tay ra nhưng lại bị anh nắm càng chặt.
Anh nhéo tay cô, khóe miệng gợi lên chút tươi cười.
Anh cười, Hứa Kiều không khỏi có chút phát ngốc, cô bất giác đình chỉ động tác giãy giụa của mình, cô chưa từng thấy Thẩm Lạc Dương cười.
Nhưng mà hiện tại cô ngoài ý muốn phát hiện Thẩm Lạc Dương cười rộ lên thật mẹ nó đẹp trai mà!
Chỉ là Hứa Kiều từ từ cảm thấy có chút không quá thích hợp, bởi vì cô cảm thấy trong lòng bàn tay bị Thẩm Lạc Dương nắm còn có thêm thứ gì mềm mềm, cô theo bản năng rút tay ra, nhưng lại bị Thẩm Lạc Dương nắm càng chặt lại.
Trên mặt anh biểu tình chậm rãi thay đổi, từ cười biến thành cười nhạt, sau đó biến thành cười như không cười, "Không ai nói cho cô biết là rác không thể vứt trước cửa nhà người khác à?"
Hứa Kiều còn có chút không hiểu ý của Thẩm Lạc Dương là gì, cô không khỏi nghi hoặc nhìn anh, Thẩm Lạc Dương không hề nói gì nữa, chỉ nhìn cô một cái, sau đó buông tay mình ra.
Thẩm Lạc Dương xuống lầu, vào cửa, đóng cửa động tác liền mạch lưu loát.
Hứa Kiều chậm rãi mở lòng bàn tay ra.
Tờ khăn giấy bị nhàu nhĩ, đây không phải là cái cô dùng để lau trước cửa nhà Thẩm Lạc Dương sao?
Hứa Kiều cảm thấy mũi của mình hít phải một đám khí oai.
"Đi chết đi!" Cô hung hăng đem tờ khăn giấy vo tròn lại rồi ném tới hướng cửa nhà Thẩm Lạc Dương.
Tờ giấy bị ném vào trên cửa rồi từ từ rớt xuống mặt đất.
- ---------------------------
Ngày hôm sau Thẩm Lạc Dương đi làm, mở cửa liền nhìn thấy tờ khăn giấy ngày hôm qua.
Anh cúi người nhặt lên, bỏ vào túi rác mà anh mang ra theo.
Cơ hồ là Thẩm Lạc Dương mới vừa xuống lầu, Hứa Kiều cũng đi ra cửa.
Cô nhìn bóng dáng phía trước, không phải là Thẩm Lạc Dương sao?
Tròng mắt cô liền xoay chuyển, không biết suy nghĩ cái gì, nhưng khóe miệng liền gợi lên một tia tươi cười giảo hoạt.
Vì thế cô nhanh chóng đuổi theo.
"Buổi sáng tốt lành nha huấn luyện viên Thẩm." Cô cười tủm tỉm nhìn anh.
Thẩm Lạc Dương nhìn cô một cái, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, tựa hồ không hề phản ứng trước bộ dáng của cô, nhưng Hứa Kiều cũng không thèm để ý, dù sao cô cũng không cần anh phản ứng làm gì.
"Vứt rác à?" Cô hỏi.
"Tôi giúp anh ném cho." Nói xong cô liền vươn tay đến phía túi rác.
Nhưng cô lại xem nhẹ tốc độ phản ứng của Thẩm Lạc Dương rồi, khi cô vừa mới vươn tay thì anh đã nhanh chóng né đi.
"Không cần." Mắt anh nhìn phía trước, mang theo một tia cự tuyệt.
"Trời ạ, anh cùng tôi còn khách khí cái gì, tốt xấu chúng ta vẫn là hàng xòm trên dưới lầu, đúng không, tới tới tới, tôi vứt hộ anh cho."
Hứa Kiều chưa từ bỏ ý định muốn đi đoạt lấy túi rác trong tay anh.
Thẩm Lạc Dương liếc mắt một cái liền nhìn ra tính toán trong lòng Hứa Kiều, bởi vì cô biểu hiện thật sự là quá rõ ràng, vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!
"Tôi nói không cần." Thẩm Lạc Dương xách theo túi rác tránh bàn tay của cô.
"Đâu, đâu." Hứa Kiều cũng không phải dễ dàng từ bỏ như vậy, hơn nữa tưởng rằng cô muốn vứt rác giúp anh sao, mục đích thực sự của cô không phải là cái này.
Hứa Kiều một bàn tay túm lấy cánh tay anh, một bàn tay tranh đoạt lấy túi rác, Thẩm Lạc Dương bị cô nắm thật sự không có cách nào thoát được, anh chưa bao giờ gặp qua cô gái nào như vậy, thực sự là không biết ba chữ "da mặt mỏng" viết thế nào mà.
Sự thật đúng là Hứa Kiều không biết cái gì gọi là da mặt mỏng, bởi vì đối với cô mà nói, da mặt mỏng có thể ăn cơm được sao? Có thể có tiền tiêu sao? Có thể để cô tự nuôi sống bản thân chắc?
Đúng lúc Hứa Kiều đang tranh đoạt túi rác một cách vui vẻ với Thẩm Lạc Dương thì di động để trong túi xách vang lên cuộc gọi đến, khiến cô không thể không từ bỏ tấn công Thẩm Lạc Dương.
Cô từ trong túi lấy di động ra, nhưng khi thấy tên người gọi đến thì biểu tình đang có trên mặt cô đều biến mất sạch sẽ.
Hứa Kiều nhìn người gọi đến chưa từ bỏ ý định, không biết suy nghĩ cái gì, trầm mặc một hồi, cuối cùng cô vẫn bắt máy.
"Xin chào" Thanh âm cuả cô dị thường lạnh nhạt.
Khi Hứa Kiều nói câu đó, Thẩm Lạc Dương liền nhận thấy được biến hóa của cô, anh không khỏi dùng dư quang nhìn cô một cái.
Hứa Kiều như vậy làm anh cảm thấy có chút xa lạ, nhưng anh vẫn là ẩn ẩn nhận thấy được đây là cô , mỗi người từ tận đáy lòng đều có bí mật không muốn người khác biết đến, vì thế anh không khỏi bước nhanh hơn, về người khác , anh không có hứng thú biết.
(: trong bản raw tác giả cũng để như thế)
"Hôm nay buổi tối quay về ăn cơm." Đầu bên kia điện thoại truyền đến thanh âm quen thuộc, rõ ràng là một câu nói ấm áp nhưng lại từ trong miệng của người đó nói ra tựa hồ không còn ấm như vậy nữa.
Vẫn là khẩu khí mệnh lệnh như vậy.
Biểu tình trên mặt Hứa Kiều hơi hơi biến hóa một chút, cô lạnh nhạt gợi môi lên.
"Không rảnh."
"Không rảnh, tôi thấy cô cả ngày đều chúi đầu vào cái cửa tiệm đó vậy mà gọi về nhà ăn bữa cơm thì bảo là không có thời gian sao!"
"Nhà? Tôi chưa bao giờ cảm thấy nơi đó là nhà của tôi, hơn nữa tôi cũng có nhà của mình, tại sao còn muốn nói về nhà chứ?"
"Hứa Kiều, cô bao giờ mới có thể thu lại cái tính quật cường đó đây? Quả thực cùng mẹ cô giống nhau mà!"
"Đừng nhắc đến mẹ tôi, ông không xứng, còn có, tính tình tôi chính là như vậy đấy, ông cũng không phải ngày đầu tiên biết, cho nên chịu không nổi thì không cần gọi điện cho tôi, không có chuyện gì vậy tôi tắt máy đây, tôi không giống một vài người, không cần đi làm cũng không bị đói chết, nói chung là ông có người nuôi dưỡng còn tôi thì không." Nói xong, Hứa Kiều không chút do dự cắt đứt điện thoại.
Mơ hồ cảm thấy hốc mắt có chút nóng, nhưng cô vội hít một hơi, cô đem điện thoại di động một lần nữa thả vào trong túi, cô nhìn thấy mình cách Thẩm Lạc Dương hơi xa, cô liền điều chỉnh một chút cảm xúc của mình, sau đó một lần nữa đuổi theo anh.
"Anh đã vứt rác rồi à, thật đáng tiếc nha, vốn đang tưởng tôi có thể giúp anh vứt." Trên mặt cô hiện lên vẻ tươi cười.
Thẩm Lạc Dương nghiêng đầu nhìn cô một cái.
Vành mắt phiếm hồng, thanh âm có hơi chút khàn khàn, trên mặt vẻ tươi cười có chút miễn cưỡng.
Rõ ràng miễn cưỡng cười vui, cố tình ngăn chặn cảm xúc của bản thân.
"Vốn dĩ cũng không muốn cô vứt cho." Anh tiếp tục nhìn phía trước, nói.
Hứa Kiều không khỏi cúi đầu cười khẽ.
Cô mới không phải thấy tiếc nuối khi không giúp anh vứt rác được, mục đích cuối cùng của cô chính là lấy túi rác của anh sau đó nhân cơ hội đem rác đổ lại tại chỗ, cảnh tượng như vậy, cô ngẫm đến đều sẽ cảm thấy quá đã ghiền.
Hai người khó có được sự hài hòa cùng đi ra bãi đỗ xe lấy xe.
"Đi trước đây huấn luyện viên Thẩm." Hứa Kiều ngồi ở trong xe, phất phất tay về phía Thẩm Lạc Dương.
Thẩm Lạc Dương gật gật đầu chứ không làm gì dư thừa để đáp lại.
Hứa Kiều cũng không để bụng, dẫm chân ga, xe liền chạy đi ra ngoài.
Nhìn xe Hứa Kiều rời khỏi bãi đỗ xe, Thẩm Lạc Dương mở cửa xe, lên xe của mình.
Vừa đến võ quán, Tống Lâm cùng Trần Nhiên liền hướng anh đi tới.
"Lão đại, anh đã đến rồi?"
"Ừ."
Ba người cùng nhau đi lên lầu, bọn họ vào phòng thay quần áo.
Biểu tình Trần Nhiên có chút kỳ quái, ra vẻ muốn nói lại thôi, bộ dáng không biết là có nên nói hay không.
Thẩm Lạc Dương nhìn anh ta liếc mắt một cái.
"Có cái gì cứ việc nói thẳng đi."
"Lão đại."
Thẩm Lạc Dương nhìn anh ta.
Trần Nhiên như có chút khó mở lời, anh ta chần chờ một hồi, sau đó cuối cùng bắt đầu mở miệng.
"Tống Tử Ngu đã trở lại."
Tay Thẩm Lạc Dương đang buộc dây lưng hơi hơi cứng đờ, anh buông sợi dây xuống, nhìn không ra hỉ nộ ái ố của anh lúc này.
Trần Nhiên cùng Tống Lâm liếc mắt nhìn nhau một cái.
"Lão đại, anh không sao chứ?" Trần Nhiên nhỏ giọng hỏi.
Qua vài giây, Thẩm Lạc Dương mới một lần nữa đem dây lưng cột lại.
"Chuyện khi nào?" anh dùng ngữ khí bình đạm hỏi.
"Chính là mấy ngày hôm trước, nghe huynh đệ trước kia trong đội nói, anh ta hiện tại cũng đã xuất ngũ, đang ở Cẩm Thành."
"Cẩm Thành?" Thẩm Lạc Dương nhẹ giọng lẩm bẩm.
Cẩm Thành chính là nơi lân cận Ninh Hạ, hai thành phố này sát vách nhau.
"Lão đại."
"Được rồi, đi xuống huấn luyện đi, một lát nữa học viên tới rồi, cũng nên đi ra thôi." Thẩm Lạc Dương liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó nhấc chân đi ra ngoài trước.
Để lại Trần Nhiên và Tống Lâm hai mặt nhìn nhau.
"Cậu nói đi, có phải không nên nói với lão đại không?" Trần Nhiên hỏi Tống Lâm.
Trên mặt Tống Lâm luôn luôn bình đạm giờ phút này mới hiếm khi xuất hiện vẻ mặt lo lắng.
"Nếu như chúng ta không nói, cậu cho rằng Tống Tử Ngu sẽ không tìm đến đây sao, bọn họ vẫn còn có chuyện riêng, còn chưa xử lý xong nên sẽ không dễ dàng bỏ qua vậy đâu."
Bỏ qua?
Trần Nhiên cảm thấy, bọn họ xem chừng là không dễ bỏ qua cho nhau như vậy, rốt cuộc trước kia bọn họ trân quý cái gì, đến lúc mất đi cũng chưa tìm lại được.