Trong lúc Trần Huyền Tùng bắt yêu, Lục Duy Chân gần như nín thở, giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân. Hiện giờ thấy mọi chuyện đã chấm dứt, cô mới bò ra khỏi gầm xe chạy ra nhìn thử, mặt đất trống trơn không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.
Yêu quái kia thật sự đã bị hút vào hô lô, cứ vậy… chết rồi sao?
Trần Huyền Tùng cầm chiếc gương kia trong tay, ánh mắt âm trầm, không biết đang nghĩ gì. Lục Duy Chân bèn hỏi: “Sao vậy?”
Anh ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt khá lạnh.
Lục Duy Chân chột dạ, nói: “Tôi sẽ không nói với ai hết, sống để dạ chết mang theo.”
Anh gật đầu đáp: “Tôi tin cô.”
Câu nói nghiêm túc này khiến Lục Duy Chân giật mình.
“Đây là thứ gì vậy?” Cô nhìn chăm chú vào chiếc gương trong tay anh, nhìn gần mới thấy nó sáng óng anh như ngọc vậy, nhưng lại không phải, lại cứ như bên trong có ánh sáng đang chuyển động, trong suốt đến lạ. Quanh mép gương có hoa văn, nhưng không phải là chữ triện cổ xưa gì đó mà là tổ hợp các nét vẽ dày đặc chồng lên nhau, nhìn như có quy luật, nhưng lại vô cùng khó hiểu.
Trần Huyền Tùng không đáp, anh đột nhiên giơ gương lên chiếu vào cô khiến cô sợ hết hồn, nhưng lại không hề có chuyện gì xảy ra cả. Sau đó Trần Huyền Tùng cầm gương đập vào ngực mình, mặt sau chiếc gương bỗng dưng dính vào áo anh.
Sau đó, trước mắt của Lục Duy Chân xảy ra một chuyện cực kỳ khó tin… cơ thể Trần Huyền Tùng dần trở nên mờ nhạt, chiếc gương cũng chầm chậm biến mất, một bóng người khác từ từ hiện lên —— quá trình biến hoá hoàn toàn ngược lại với lúc gã thằn lằn bị hồ lô chiếu vào.
Một cô gái xuất hiện trước mặt Lục Duy Chân, mái tóc dài rối tung, bộ vest đen, giày cao gót, dáng vẻ quá quen thuộc, đôi mắt trong veo nhìn chằm chằm vào cô.
Chỉ là “cô ấy” đứng dạng chân, ưỡn ngực thẳng lưng, ánh mắt hoàn toàn khác biệt, con người trầm xuống như tảng đá dưới đáy nước.
Lục Duy Chân: “…”
Đối phương mở miệng: “Giống không?” Thật bất ngờ khi đó cũng chính là giọng của cô, nhưng lại quá lạnh lẽo.
Lục Duy Chân: “Giống.”
Chết mất, tại sao anh dùng giọng cô nói chuyện mà còn quyến rũ hơn cả chính chủ thế này!!
Trần Huyền Tùng bỗng cười, lại cười khẩy, không rõ ý tứ kia, nhìn thấy nụ cười như vậy xuất hiện trên gương mặt ngu ngu của mình, Lục Duy Chân cảm thấy thật xấu hổ. Nhưng cô cũng có thể cảm giác được anh đang rất vui.
Trần Huyền Tùng lại chạm vào ngực mình lấy chiếc gương kia ra, bộ dạng của anh dần dần trở lại như cũ.
Lục Duy Chân thở ra một hơi, nóng lòng muốn thử, hỏi: “Tôi có thể thử không?” Còn chưa nói hết câu đã thấy anh nhét gương vào trong túi.
Lục Duy Chân: “…”
Anh liếc nhìn cô, hiển nhiên là không hề có ý định đưa gương cho cô chơi đùa.
Lục Duy Chân: “Trần Huyền Tùng!”
“Lục Duy Chân.” Anh gọi.
Cô ngẩng đầu, thấy đối phương đứng an tĩnh như cây tùng, anh dùng tư thế thực cổ xưa, chắp tay rồi cúi đầu thật thấp với cô, khiến người ta cảm nhận không khí ly biệt. Anh trịnh trọng nói: “Những ngày vừa qua, xin đa tạ.”
Lục Duy Chân: “Không cần khách sáo.”
Anh đứng thẳng người, hai người mặt đối mặt, giờ đã là giữa đêm, anh nhất thời không nói gì, Lục Duy Chân cũng không lên tiếng.
Một lát sau, Trần Huyền Tùng nói: “Chuyện này đã kết thúc, đi thôi, tôi đưa cô về nhà.”
Lục Duy Chân hỏi: “Chiếc xe taxi này phải làm thế nào bây giờ? Còn cả nữ tài xế vốn dĩ lái chiếc taxi này nữa, chị ấy không sao chứ?”
Trần Huyền Tùng đáp: “Không sao đâu, lần nào nó cũng giữ lại người thật để đánh lạc hướng, cung cấp bằng chứng không có mặt ở hiện trường cho bản thân. Cứ để xe ở đây, chúng ta không cần phải lo. Cảnh sát rất giỏi, chúng ta can thiệp càng nhiều, càng để lại nhiều dấu vết.”
“Ừ.”
Hai người đi về phía trước một đoạn thì trông thấy xe của Trần Huyền Tùng đậu ở ven đường.
Bóng đêm sâu lắng, cả đoạn đường yên tĩnh.
Đối với Lục Duy Chân thì tất cả những việc xảy ra tối nay chẳng khác nào một giấc mộng. Không, bắt đầu từ lúc cô đi xem mặt với gã thằn lằn, mọi thứ đều như mơ vậy —— người bắt yêu bằng xương bằng thịt xuất hiện, chiếc túi chứa đầy bảo bối. Nhưng có lẽ đây là lần cuối cùng rồi.
Trần Huyền Tùng rất chăm chú lái xe, ánh mắt luôn nhìn thẳng về phía trước, không nói với cô một câu nào. Khi anh không cười cũng không giận, chỉ còn lại vẻ trầm mặc vững vàng.
Chủ cửa hàng đồ gỗ, nghề bắt yêu tổ truyền, sức mạnh ngang với lính đặc chủng, nhẫn nại, tàn nhẫn quyết đoán. Năng lực siêu thần của anh có lẽ mới chỉ lộ ra một chút thôi.
“Phải cảm ơn anh…” Lục Duy Chân nói: “Cảm ơn vì anh đã cứu mạng tôi.”
Trần Huyền Tùng đáp: “Đừng khách sao, đây là trách nhiệm của tôi.”
“Cho dù là trách nhiệm của anh, tôi cũng vẫn phải cảm ơn anh.”
Anh cười cười không lên tiếng.
Lục Duy Chân: “Chuyện này, từ đầu tới cuối tôi sẽ không kể với bất kỳ ai, tôi hứa với anh.”
“Được.”
Lục Duy Chân không nhịn được lại hỏi: “Chẳng may… tôi chỉ lấy ví dụ thôi, chẳng may có người tiết lộ chuyện của anh, anh sẽ làm gì? Anh sẽ… giết người đó ư?”
Trần Huyền Tùng bình tĩnh nhìn cô: “Tôi chưa bao giờ giết người. Vốn dĩ thế giới của người bình thường các cô và thế giới của tôi nên hoàn toàn riêng biệt, vĩnh viễn không có giao điểm, vĩnh viễn không nên biết gì. Nếu một ngày nào đó, cô thất hứa tiết lộ bí mật, phá vỡ sự cân bằng này, hoặc là phản bội tôi, tôi… sẽ không giết cô, mà tôi sẽ chỉ nhốt cô lại mãi mãi, dùng cách này khiến cô biến mất khỏi thế gian.”
Lục Duy Chân bỗng run cầm cập, cô biết lời anh nói là sự thật.
“Vậy anh đã nhốt ai chưa?”
Trần Huyền Tùng: “Chưa.”
Tốt quá, cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.
Đến dưới khu chung cư, Lục Duy Chân xuống xe, Trần Huyền Tùng vẫn ngồi yên tại chỗ.
Cô ấp a ấp úng: “À… Hẹn gặp lại.”
Màn đêm yên tĩnh, cả khu nhà đều yên lặng như tờ. Người bắt yêu ngồi trong xe, ánh sáng mờ ảo, cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng hình như anh còn khẽ mỉm cười với cô.
“Lục Duy Chân, những bữa ăn đó đều rất ngon.”
Cả đêm này Lục Duy Chân cứ trằn trọc mãi, đầu óc cứ quay đi quay lại cảnh tượng hồi nãy, còn cả câu nói cuối cùng kia của Trần Huyền Tùng, rõ ràng giọng điệu của anh rất bình thản, nhưng sao cô lại cảm nhận được một chút buồn bã?
Co dần đi vào giấc ngủ, nhưng lại mơ rất nhiều: Lúc thì mơ thấy gã thằn lằn nằm ở bên mép giường cô, thò cái đầu lông lá màu vàng chanh, mắt chớp chớp tỏ ra đáng thương khiến cô không dám nói gì.
Lúc thì mơ thấy mình đứng trong lưới bắt yêu của Trần Huyền Tùng, anh đang giơ hồ lô lên, nhìn cô bằng vẻ mặt vô cảm. Còn cô thì chỉ tay vào mặt anh, kích động hét: Thảo nào anh tên là Linh Linh Thất, anh, anh là đồ không ai thèm.
…
Không ngủ ngon nên Lục Duy Chân dậy rất sớm, nằm trên giường trằn trọc một lúc, cô lôi điện thoại ra gửi tin nhắn vào WeChat của Trần Huyền Tùng: “Chào buổi sáng.”
Dấu x đỏ chói mắt hiện lên thông báo tin nhắn gửi đi thất bại.
Tài khoản này không có trong danh sách bạn bè của bạn.
Lục Duy Chân ngồi bật dậy.
Một đêm thôi mà anh cũng không chờ được, đã block cô rồi!