Bản Tính Hạ Đẳng

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lớp học cello của tôi được sắp xếp vào mỗi buổi chiều, sau khi tiểu thiếu gia Kim Nguyên Bảo học xong lớp tiếng Anh.

Thằng bé đến tuổi này mới học đàn thực ra đã hơi muộn rồi, nhưng nhà họ Kim muốn nó học đàn, có lẽ cũng không phải là để nó sau này làm nhạc sĩ. Học hành thế nào chỉ là thứ yếu, nuôi dưỡng tình cảm, trau dồi khả năng cảm thụ nghệ thuật mới là chính.

Trong giờ học đầu tiên, hứng thú của Kim tiểu thiếu gia đối với đàn cello đang dày đặc, tôi dốc hết lòng để dạy, thằng bé học cũng rất vui vẻ. Nhưng mà thời gian dần trôi, động tác phải lặp lại quá nhiều, nó bắt đầu không kiên nhẫn.

Học đàn không phải một sớm một chiều mà xong, sau khi cảm giác mới mẻ lúc bắt đầu học biến mất, thì ắt phải dựa vào sự cần cù và mồ hôi để chống đỡ, yêu thích và nghị lực duy trì, mới có thể kiên trì học tiếp. Tiểu thiếu gia rõ ràng không có đủ kiên trì, cũng chẳng có niềm yêu thích, cello cũng chẳng phải là thứ mà nó không tiếp tục thì không được.

Sau khi thằng bé la lối khóc lóc giả vờ tay đau bụng đói muốn ăn đồ ăn nhẹ, tôi không thể không dừng lại buổi học ngày hôm nay, để quản gia Phùng mang lên cho nó đồ ăn nhẹ và sữa, tạm thời nghỉ ngơi.

Có lẽ là cũng biết cách làm của bản thân không đúng, nó cố ý lấy lòng tôi, đặc biệt cầm miếng bánh ngọt lớn nhất, đẹp nhất trong đĩa đồ ăn nhẹ cho tôi, còn chủ động nói chuyện với tôi, dường như là muốn làm gần gũi quan hệ giữa hai bên.

Cũng là đến lúc này tôi mới biết, nó lớn như vậy nhưng lại chưa từng rời khỏi đảo, thậm chí còn chưa từng đến trường học, tất cả giáo dục đều được thực hiện trong cái tòa lâu đài này.

“Bố nói, ra ngoài sẽ bị quái vật bắt đi. Giống anh trai em lúc lớn như em đã bị quái vật bắt đi, đến bây giờ trên vai còn có một vết sẹo cực lớn đó.” Hai chân Kim Nguyên Bảo đung đưa tới lui, trong miệng còn đang ăn bánh quy, lúng ba lúng búng nói

“Quái vật?” Chuyện này hình như tôi từng nghe Nam Huyền nói, lúc Kim Thần Tự bảy, tám tuổi bị kẻ thù của gia đình bắt cóc, mặc dù sau đó được cứu về, nhưng nhà họ Kim tổn thất vô cùng nghiêm trọng, chết không ít người, Kim đại công tử cũng bị thương nặng, phải ở bệnh viện rất lâu.

Con trưởng suýt nữa gặp phải chuyện bất trắc, có chút cẩn thận thái quá với con thứ cũng không phải chuyện quá khó hiểu.

“May mà có chú Tranh, nếu không phải nhờ chú ấy cứu anh trai, anh trai đã bị quái vật ăn luôn rồi.” Sợ tôi nghe không hiểu, thằng bé lại bổ sung thêm một câu: “Chú Tranh chính là bố của Lão Yêu.”

Động tác nâng tách trà lên của tôi hơi dừng lại, tôi sợ mình hiểu sai, đặc biệt hỏi lại một câu: “Lão Yêu… chính là cái người mà cao cao, tóc ngắn, chỗ này có hình xăm phải không?” Tôi chỉ chỉ vào cổ của chính mình.

“Đúng vậy, chính là anh ấy. Chú Tranh là anh em tốt của bố em, chú ấy vì cứu anh trai nên mất rồi, anh trai nói, Lão Yêu sau này cũng là anh em tốt của bọn em.” Kim Nguyên Bảo cong cong môi, vẻ mặt rầu rĩ: “Nhưng anh ấy chẳng bao giờ chơi cùng em, em không thích anh ấy.”

Bố của Nhiễm Thanh Trang vì cứu Kim Thần Tự nên mất sao?

Dường như tôi đã có chút hiểu được vì sao Nhiễm Thanh Trang lại xuất hiện ở nơi này, vì sao mà tuổi còn trẻ đã có thể trở thành nhân viên cấp cao của tập đoàn Hợp Liên.

Chú Tranh là bố của Nhiễm Thanh Trang, hắn từ nhỏ đã phụ thuộc vào nhà họ Kim, cùng với “người đỡ đầu” của tập đoàn Hợp Liên lúc ấy Kim Phỉ Thịnh xưng huynh gọi đệ trong giới xã hội đen. Về sau có lẽ là vì Kim Phỉ Thịnh quá mức nổi bật, bị kẻ thù trả thù, cho người bắt cóc con trai ông ta.

Ở giữa như thế nào thì không biết, chắc là trải qua một cuộc giải cứu ác liệt, cuối cùng chú Tranh bởi vì cứu Kim Thần Tự mà bất hạnh bỏ mình, Nhiễm Thanh Trang thì phải trở thành trẻ mồ côi.

Nhiễm Thanh Trang nhất định là dựa vào tầng quan hệ này nên mới nhận được sự đối xử đặc biệt của Kim Phỉ Thịnh, Kim Thần Tự cũng bởi vậy mới có thể nâng đỡ hắn trở thành thân tín.

Như vậy xem ra, bởi vì liên quan đến tôi hắn mới bị đi nhầm đường, suy đoán này về cơ bản đã được giải quyết.

Nếu như tôi không báo lên chuyện của hắn và Lâm Sênh, hắn sẽ không bị đuổi học, tốt nghiệp hắn có thể thi vào Học viện cảnh sát, hắn có thể trở thành người mà hắn muốn, căn bản sẽ không lại có liên quan đến nhà họ Kim.

Là tôi hại hắn, thật sự là tôi hại hắn…

Dù chẳng có mồm miệng nào nhưng tôi vẫn cùng Kim tiểu thiếu gia ăn đồ ăn nhẹ, sau khi ăn xong thằng bé đột nhiên bỗng thấy buồn ngủ, ngáp ngắn ngáp dài liên tục. Quản gia Phùng không đợi tiểu thiếu gia phân phó, đã để người hầu dẫn nó về phòng đi ngủ.

Ngày đầu tiên đi làm, kéo đàn còn chưa nóng tay mà đã tan làm rồi, ít nhiều cũng khiến người ta có chút bất an.

Quản gia Phùng có thể là nhìn ra được nỗi lo lắng của tôi, trấn an tôi: “Thầy Quý đừng cảm thấy có gánh nặng quá, mọi chuyện chủ yếu là vì niềm vui của tiểu thiếu gia. Cậu ấy mà thích thì ngài dạy cho cậu ấy, cậu ấy không muốn học thì ngài cứ yên tâm nghỉ ngơi là được.”

Quả thật đúng là nhà giàu, tiêu một số tiền lớn mời gia sư, không phải vì muốn học thành tài, mà chỉ vì muốn vui vẻ.

“Thầy Quý vừa mới lên đảo, hai ngày hôm nay có thể cho người dẫn ngài đi lại nhiều chút, làm quen hoàn cảnh.”

Quản gia Phùng nói xong, đích thân tiễn tôi ra cửa.

Cái xe thương vụ màu đen hơn một tiếng trước chở tôi đến vẫn dừng ở vị trí cũ, Trần Kiều đang ở bên trong xe ngủ gà ngủ gật. Bị tôi gõ lên cửa kính xe, giật mình cuống quýt bừng tỉnh, khóe miệng vẫn còn vệt nước miếng.

“Anh Ninh, nhanh thế đã xong rồi à?” Cậu ấy xuống xe cất đàn vào cốp sau giúp tôi, lấy điện thoại ra xem rồi nói: “Không phải nói là phải tiếng à? Bây giờ mới được tiếng mà.”

“Tiểu thiếu gia buồn ngủ, đi ngủ rồi.” Tôi nói.

Nghĩ đến lời của quản gia Phùng, sau khi lên xe, tôi dò hỏi Trần Kiều xem cậu ấy có thể làm hướng dẫn viên dẫn tôi đi thăm thú một chút cảnh quan của đảo Sư Vương không. Cậu ấy vỗ ngực đồng ý, bảo tôi cứ yên tâm, cậu ấy nhất định sẽ làm tốt công việc hướng dẫn viên này, điều này khiến tôi vui đến quên đường về.

Điểm tham quan đầu tiên là ngọn hải đăng ở nơi cao nhất trên đảo.

Ngọn hải đăng cao vút ở trên vách núi dựng đứng, nhìn xuống dưới là một mảnh rừng núi xanh tươi. Với độ cao này, lên đến tầng cao nhất của hải đăng ắt hẳn có thể nhìn càng xa hơn, quan sát được hết cả hòn đảo này, thậm chí là cả vùng biển xung quanh cũng không phải là chuyện gì khó.

“Đến buổi tối, đèn của hải đăng sẽ được thắp lên. Anh Ninh anh nhìn thấy những người đó không? Bọn họ sẽ dùng kính viễn vọng kiểm tra ngoài biển và trên đảo nhiều lần, đảm bảo chắc chắn không có con chuột nào đi lên.” Trần Kiều chỉ vào chỗ có hai người đứng gác trên ngọn hải đăng nói.

Tôi đương nhiên sẽ không ngốc đến mức cho rằng “con chuột” trong miệng cậu ấy thật sự có nghĩa là loài sinh vật. Tên đầu trọc còn từng gọi Nhiễm Thanh Trang là “con chuột”, đây hẳn là cách gọi khác của những người vào ban đêm lén lút qua lại, mục đích không rõ, nỗ lực tránh né tuần tra trên đảo.

Tôi nhịn không được hỏi: “Nếu như phát hiện ra chuột thì điều gì sẽ xảy ra?”

Trần Kiều khoanh hai tay lại trước ngực, nghiêm túc suy tư một chốc, nói: “Chắc là sẽ bắt lại rồi dìm xuống biển.”

Trong lòng tôi rùng mình, bỗng nhiên cảm thấy cảnh đẹp này thật buồn tẻ vô vị.

“Nói đùa thôi, anh Ninh vẻ mặt của anh nghiêm túc quá.” Trần Kiều đột nhiên ha ha cười lớn: “Em nói bừa đó, em cũng chẳng biết đâu. Em mới xăm lên dãy số này có một năm, còn chưa từng thấy ai không cần mạng mà trộm cắp ở trên đảo này đâu.” Vừa nói, cậu ấy vừa quay lưng lại, vén áo, cho tôi xem bốn con số màu đen ở bên hông.

, khác với của Nhiễm Thanh Trang.

Bọc mình trong chiếc áo khoác, đón lấy gió biển, tôi đi về phía một nhà thờ nhỏ bên cạnh ngọn hải đăng.

“Cái này có nghĩa là gì? Hình xăm trên mỗi người các cậu đều là tự mình chọn số sao?”

Trần Kiều bỏ áo xuống, đuổi theo tôi nói: “Đúng vậy, tự mình chọn, dù sao cũng chẳng ai quan tâm. Của em là sinh nhật đó, những người khác có người thì là con số may mắn, có người thì là sinh nhật người thân, còn có ngày kỉ niệm kết hôn nữa. Nói chung cái gì cũng có.”

Trần Kiều nói, lúc ban đầu bọn họ thực ra cũng không có quy tắc cứng nhắc là phải xăm hình, chỉ là gang bàn tay của Kim Phỉ Thịnh có một hình xăm số “”, những người khác bởi vì muốn nịnh hót lão đại, nên cũng đều bắt chước, xăm con số lên người mình. Một truyền mười mười truyền trăm, sau này trở thành truyền thống giống như ước định của tổ chức bọn họ, cũng trở thành một loại dấu hiệu.

“Con số trên cổ Nhiễm Thanh Trang có ý nghĩa gì?”

Trần Kiều ngạc nhiên nói: “Yêu ca chưa từng nói với anh sao?”

Tôi đưa tay khe khẽ đặt lên cửa gỗ của nhà thờ, dùng tận lực để nói với giọng tự nhiên nhất có thể: “Cậu ấy không nói nhiều với tôi về những chuyện này.”

“Cũng phải, cũng không phải chuyện gì lớn, không nói thì thôi vậy.” Trần Kiều nói: “Cái đó hình như là ngày mà anh ấy gia nhập công ty.”

Là ngày… hắn trở thành “Lão Yêu”, trở thành loại người mà hắn đã từng căm ghét nhất, khinh thường nhất.

Nhà thờ không to lắm, tổng cộng cũng chỉ có sáu hàng ghế ngồi, có lẽ là từ rất lâu rồi không có ai đến đây, trong không khí dày đặc mùi bụi bặm.

Trần Kiều hắt xì vài cái, không chịu nổi phải mở cánh cửa sổ nhỏ bên cạnh tượng Chúa Jesus.

Luồng không khí lập tức tràn qua ô cửa sổ nhỏ ra bên ngoài, dưới tác động của hiệu ứng Venturi, tóc tôi bị gió thổi tán loạn, tôi híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện nó đối diện với biển lớn, bên ngoài là mặt biển xanh thẫm trông như một bức tranh sơn dầu.

(Hiệu ứng Venturi: Khi gió thổi qua phạm vi hẹp, áp lực sẽ giảm và tốc độ gió gia tăng.)

“Nhìn từ xa trông có giống một bức tranh treo trên tường không? Bức tranh này rất nổi tiếng đó, là điểm check in nổi tiếng trên mạng của hòn đảo này đấy.” Trần Kiều giới thiệu nói.

Có thể nhìn thấy cảnh đẹp như vậy trước khi chết, có lẽ là ông trời khen thưởng cho việc đã thật tâm ăn năn hối hận của tôi.

Tôi chụp một bức ảnh trước khung cửa sổ nhỏ, định tập hợp bức lại rồi đăng bài.

Xem xong các thắng cảnh chính ở phía tây, Trần Kiều vốn còn muốn dẫn tôi đi đến sòng bạc ở phía đông mở mang kiến thức, nhưng tôi thấy sắc trời đã muộn nên hẹn lần sau.

Trần Kiều cũng không miễn cưỡng, sau khi xuống núi thì lái xe chở tôi về Hồng Lâu.

Tôi vừa vào cửa thì thấy Nhiễm Thanh Trang đã ở nhà, đang tập thể hình ở phòng khách.

Hắn hoàn toàn không quan tâm là ai bước vào, cũng chẳng ngẩng đầu, từ đầu đến cuối tập trung chống đẩy không hề bị phân tâm. Áo may ô màu đen trên người đã ướt đẫm, mồ hôi không ngừng chảy ra từ các lỗ chân lông, theo từng bắp thịt trên cơ thể chậm rãi lăn xuống, vượt qua đồi núi thung lũng, cuối cùng vì lực hút của trái đất mà rơi xuống sàn nhà.

“Tách” Dường như đều có thể nghe thấy những âm thanh từ nơi đó.

Sợ quấy rầy đến hắn, động tác của tôi nhẹ nhàng lại, rón ra rón rén đeo cây đàn vào phòng ngủ. Sau khi cất xong đàn cello, tôi lại lấy dáng vẻ cẩn thận như khi nãy mở cửa ra ngoài, đi đến phòng tắm.

Căn suite này chỉ có một phòng tắm, vì vậy tôi và Nhiễm Thanh Trang phải dùng chung. Đồ vệ sinh cá nhân của hắn đặt ở bên trái, còn của tôi ở bên phải.

Tôi xoa xà phòng, cẩn thận rửa sạch tay, đột nhiên thoáng thấy bên trái bồn rửa tay đặt một cái nhẫn. Là cái mà hôm qua mới thấy, chiếc nhẫn bạc mà Nhiễm Thanh Trang dùng dây da đeo trên người.

Tôi biết tôi không nên chạm vào, nhưng ma xui quỷ khiến, khi tôi lấy lại tinh thần, cái nhẫn đó đã nằm trên tay tôi rồi.

Trên thân chiếc nhẫn bạc có hơi nhiễm đen, xem ra cũng đã được vài năm rồi, bên ngoài là một vòng hoa văn phức tạp, bên trong…

Tôi chậm rãi nhìn vào bên trong, hai chữ được khắc trong chiếc nhẫn đập vào mắt — L.S

Lâm Sênh.

Trên lý thuyết, cậu ấy hẳn nên nhận được đối đãi giống với Nhiễm Thanh Trang, thậm chí… tôi đối với cậu ấy phải càng áy náy hơn Nhiễm Thanh Trang mới đúng, dù sao tôi đê tiện như vậy cũng là vì muốn cướp đoạt danh ngạch của cậu ấy.

Nhưng tôi không có cách nào…

Tôi hoảng hốt nâng tay ấn vào trong ngực.

Không có cách nào làm gì? Trong đầu như là có một tầng sương mù khó chịu, che lấp đáp án chính xác một cách vững vàng, xua thế nào cũng không tan.

“Cậu đang làm cái gì?”

Sau lưng đột nhiên xuất hiện âm thanh làm tôi giật mình kinh hãi, tay run lên, chiếc nhẫn lọt vào trong bồn rửa tay, nhanh như chớp trượt xuống lỗ thoát nước.

Bồn rửa tay là cái loại sơ khai nhất có nắp đậy bằng cao su, lúc bình thường không trữ nước thì để nắp đậy sang một bên, lúc muốn trữ nước thì sẽ bịt lại, cũng không có lưới ngăn rác. Chiếc nhẫn nếu như rơi xuống, thì rất khó để lấy lại.

Tôi thò tay xuống vớt trong vô vọng, phản ứng vẫn là đã chậm một bước, chiếc nhẫn lọt xuống lỗ thoát nước, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Tôi đứng ngây ngốc ở đó, trong lòng thì đang loạn thành một đoàn, Nhiễm Thanh Trang túm cổ áo của tôi thô bạo quăng tôi sang một bên, vội vàng đưa ngón tay xuống lỗ thoát nước dò xét, có vẻ như là muốn xác nhận xem cái nhẫn có bị kẹt trong ống nước hay không.

Nhưng hắn chắc chắn sẽ thất vọng, chiếc nhẫn đã sớm trôi xuống theo đường ống rồi, trừ phi đập vỡ bồn rửa tay, phá vỡ đường ống, bằng không thì tuyệt đối không thể nào tìm được.

Hắn móc một hồi, cũng nhận rõ được sự thật, hai tay chán nản chống xuống hai bên bồn rửa mặt, cúi gằm xuống, khiến người khác nhìn không rõ biểu tình của hắn.

“Tôi, tôi sẽ liên hệ với nhân viên bảo trì, để người ta đập vỡ đường ống. Tất cả hư tổn tôi đều sẽ bồi thường, trước tiên cậu đừng gấp.”

Tôi cuống quýt lấy điện thoại trong túi ra, Trần Kiều từng đưa cho tôi phương thức liên lạc với nhân viên bảo trì của tòa nhà. Tôi sực nhớ ra, lập tức gọi cho đối phương, rất nhanh thôi là có thể lấy được chiếc nhẫn ra…

“Quý Ninh, rốt cuộc cậu muốn làm cái gì?” Lúc tôi đang tìm số điện thoại, Nhiễm Thanh Trang đột nhiên thở dài một hơi, dùng giọng điệu có thể nói là bình tĩnh hỏi.

Tôi cầm điện thoại trong tay, sững sờ một lúc, không biết phải trả lời thế nào, lại có chút sợ hãi, cứ luôn cảm thấy trạng thái hiện tại của hắn rất giống sự yên lặng trước cơn cuồng phong. Chỉ sợ giây tiếp theo tùy thời tùy chỗ sẽ bùng nổ, xé nát tôi ra từng mảnh.

“Xin lỗi, tôi… tôi thực sự không cố ý đâu…” Tôi thành khẩn hướng về phía hắn nhận lỗi, đầu ngón tay do dự, run rẩy muốn chạm vào cánh tay của hắn.

Thế nhưng còn chưa chạm được, cuồng phong bão táp đã đến rồi.

Điện thoại bị quăng đi thật xa, Nhiễm Thanh Trang siết chặt cánh tay của tôi, năm ngón tay nắm lấy tóc tôi, dùng lực đạo không thể phản kháng ép tôi xuống bồn rửa mặt.

“Con mẹ nó, rốt cuộc là cậu muốn làm cái gì?” Nhiễm Thanh Trang lại hỏi tôi lần nữa, giọng điệu hoàn toàn bất đồng, lộ vẻ tức giận đã đến cực hạn.

Truyện Chữ Hay