Bản Tính Hạ Đẳng

chương 15

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nghỉ ngơi hai ngày, sau khi tay bình phục lại, tôi lại bắt đầu dạy lại cho cậu chủ nhỏ.

Buổi sáng, vào lúc tôi rời giường thì Nhiễm Thanh Trang đã đi ra ngoài. Thời tiết âm u giống như sẽ đổ mưa bất cứ lúc nào. Đến xế chiều thì gió đã rất lớn, thổi mạnh các tán cây, quật cành cây sang trái sang phải. Mây dày đặc che kín bầu trời, dường như đảo mắt một cái là đến đêm.

Ở trên đảo luôn kiểm tra an toàn rất nghiêm ngặt, lên đảo phải kiểm tra, vào trong thành phố tiêu khiển cũng kiểm tra, dạy cho cậu chủ nhỏ đương nhiên cũng phải kiểm tra.

Đi được nửa đường thì trời bắt đầu mưa, trên xe chỉ có một cây dù. Trần Kiều cầm giúp tôi, tôi đeo đàn, cả hai bước nhanh chạy vào dưới mái hiên của cổng lớn tránh mưa một lúc, trên người cả hai đều hơi ướt.

Trần Kiều đưa tôi đến nơi rồi thì đi, bảo tôi tan học nhớ phải gọi điện thoại cho cậu ta.

Dựa theo lệ cũ, hộp đàn bỏ vào trong máy kiểm tra, tôi thì đứng ở một bên giơ hai tay lên để kiểm tra toàn thân.

Ngay vào lúc tôi đang kiểm tra được một nửa, ngoài cửa lại có một chiếc xe chạy tới. Loại xe này đến giờ tôi chỉ mới nhìn thấy ở trên TV, nhìn kiểu dáng và quy cách thì biết ngay là người ngồi ở bên trong nhất định có thân phận rất phi phàm.

Rất nhanh, lái xe che dù đen bước xuống từ ghế lai, cung kính kéo cửa xe sau ra, nghiêng hẳn chiếc ô về phía hành khách.

Một bàn chân mảnh mai trắng nõn, đeo giày cao gót thò ra ngoài. Tôi không khỏi tò mò nhìn thẳng lên trên, thuận theo làn váy màu trắng ngọc cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt của đối phương.

Khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt xinh đẹp, bên môi là nụ cười ngọt ngào đặc trưng – lại là Ami.

Ami xuống xe, cũng không trực tiếp đi vào trong mà xoay người lại cẩn thận đỡ một người đàn ông khoảng năm sáu mươi tuổi từ trong xe ra.

Người đàn ông này có mái tóc bạc được chải vuốt ra sau gọn gàng, lộ ra ngũ quan gầy và nghiêm khắc, trên môi để hai cái ria mép tinh tế, đuôi cong lên như móc câu. Ông ta ăn mặc cũng rất trang trọng, áo đuôi tôm, bao tay trắng, tay trái cầm gậy văn minh, giày da được đánh sáng bóng trơn láng.

Ông ta bước xuống xe, lái xe che dù, Ami ôm lấy cánh tay, khí thế đi vào trong mái hiên tránh mưa.

“Ngài Tương, chủ nhân nhà tôi đã ở bên trong chờ đợi đã lâu, mời đi qua bên này…” Phùng quản gia nhanh chóng bước từ trong cửa ra đón, khom lưng cười, dẫn đường cho Ria Mép.

Ria Mép không hề cúi đầu, càng không nói đến chuyện nói chuyện với ông ấy, chỉ chống gậy đi thẳng vào trong cửa, đừng nói đến chuyện kiểm tra an toàn, ngay cả ý định dừng lại giơ tay lên thôi cũng không có.

Vào lúc hai người sắp biến mất khỏi tầm mắt thì Ami bỗng nhiên quay đầu rồi tinh nghịch nháy mắt với tôi, hiển nhiên đã phát hiện ra tôi từ trước.

Tôi cũng cười với cô, ra vẻ chào hỏi.

Kiểm tra xong, tôi đeo đàn, được người làm nữ dẫn đến phòng học của tiểu thiếu gia, chuẩn bị được mười phút thì tiểu thiếu gia lanh lợi đi vào.

“Thầy ơi, hai ngày trước thầy bị bệnh ạ?” Cậu bé tự giác ôm cây đàn nhỏ của mình ngồi lên ghế.

“Ừm…” Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cậu bé, đột nhiên thấy được bóng dáng Kim Thần Tự lóe lên rồi biến mất trên mặt cậu, trong nháy mắt không thể giữ nổi nụ cười ở khóe miệng nữa.

“Mấy ngày trước không cẩn thận bị cảm lạnh, hiện tại đã ổn rồi.” Điều chỉnh tâm tình, vứt bỏ tạp niệm, tôi đi qua điều chỉnh tư thế của cậu bé, bắt đầu buổi học hôm nay.

Trước đó tôi luôn tự nói với chính mình, thứ nguy hiểm là hòn đảo này, bị điên là Kim Thần Tự. Tiểu thiếu gia chẳng qua chỉ là một đứa bé, tất cả những chuyện bẩn thỉu không liên quan gì đến cậu bé ấy.

Nhưng khi nãy tôi lại đột nhiên nhận ra rằng không thể không liên quan được. Sớm muộn gì cậu bé cũng sẽ trở thành một phần của hòn đảo này, sớm muộn gì cậu bé cũng sẽ lớn lên.

Bây giờ cậu bé còn nhỏ, giống như một con nai con ngây thơ vô hại không có ý đồ xấu, không có dục vọng của thế tục, làm gì cũng nghịch ngợm và đáng yêu.

Nhưng bố của cậu bé là sư tử, anh là hồ ly, bên cạnh là rắn, côn trùng, chuột, kiến vờn quanh, làm sao cậu bé có thể ngây thơ cả đời được? Một khoảng thời gian không bao lâu nữa thôi, nai con sẽ mọc lên sừng sắc bén, trở nên hiếu chiến và hung mãnh. Cậu bé sẽ kế thừa sản nghiệp của bố mình, trở thành người hỗ trợ đắc lực cho anh, chúa tể đế quốc kim tiền này.

Thân ở hoàn cảnh như vậy, dù cậu bé không làm vua sư tử thì cũng tuyệt đối không làm một con hươu nhu nhược.

Lúc học xong, bên ngoài đã gió táp mưa sa, Trần Kiều mở cần gạt nước tối đa mà vẫn không nhìn thấy rõ con đường phía trước, chỉ có thể lái rất chậm.

Cành khô, lá cây bị gió xoáy lên, bị mưa nâng, bay múa lung tung như ám khí, đôi khi lại nện vào cửa sổ ở trước trần xe, trong thoáng chốc có cảm giác như đang hành động ở trong trung tâm của vòi rồng.

Tôi còn nhớ trước kia có một lần, vào lúc học lớp mười một, trời cũng mưa rất lớn, tôi và Nhiễm Thanh Trang bị kẹt ở trong phòng học, hai người đều không mang dù.

Tôi đang lo không biết phải về thế nào thì bà của Nhiễm Thanh Trang đã đến đưa dù.

Bà lão dùng một chiếc dù, còn mang theo một chiếc, vốn tưởng đã đủ rồi, không ngờ rằng còn có tôi.

“Ôi chao, bà không biết con cũng không mang dù.” Bà lão nhìn về phía cháu trai: “Thằng nhóc thối, con che chung một cây với bà, cây còn lại để bạn che đi về nhé?”

“Không cần đâu ạ không cần đâu ạ, con chờ mưa nhỏ lại rồi về là được!” Tôi vội vàng từ chối. Chiều cao của Nhiễm Thanh Trang khi đó rất cao, bà nội của hắn chỉ cao tới ngực hắn, chiều cao của hai người chênh lệch quá lớn, che dù theo chiều cao của ai cũng không được. Thứ hai là dù nhỏ cũng không che được cho hai người, đem một cây dù trong đó cho tôi, hai người bọn họ đi một đoạn đường dài như vậy về nhà chắc chắn sẽ bị ướt.

“Bảo cậu cầm thì cầm đi lấy, sao nói nhảm nhiều thế?” Nhiễm Thanh Trang cầm dù trong tay bà nội nhét vào trong ngực tôi, sau đó nhìn mưa đang liên tục rơi xuống từ trên trời, giơ ba lô lên che ở trên đầu, hít sâu một hơi rồi vọt vào trong mưa.

“Con đi trước đây bà, bà cứ từ từ mà đi!” Tiếng mưa rơi làm cho giọng nói của hắn trở nên mờ nhạt, hắn chạy rất nhanh, đảo mắt đã đến cổng trường học.

Hắn làm sơ ngừng, chấn động rớt xuống trên người nước, còn xa xa hướng chúng tôi phất phất tay.

“A cái thằng hư hỏng này, sao lại đội sách ở trên đầu như thế, ít nhất cũng phải đưa sách cho bà chứ!” Bà lão hùng hổ che dù, miễn cưỡng đi vào trong mưa.

Tôi sững sờ nhìn dù ở trong ngực, lại nhìn bóng dáng cao lớn ở cổng trường. Rất nhanh sau khi chỉnh đốn xong, Nhiễm Thanh Trang lại lần nữa đội ba lô xông vào trong mưa, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của tôi.

Ngày thứ hai, thời tiết trong xanh trở lại. Tôi đi đến lớp của Nhiễm Thanh Trang trả dù, trùng hợp gặp phải Lâm Sênh ở cửa ra vào. Cậu ấy hỏi tôi tìm ai, tôi nhìn vào trong phòng học, không thấy Nhiễm Thanh Trang nên đưa dù cho cậu ta để cậu ta đưa thay.

Sau khi tan học, Nhiễm Thanh Trang xuất hiện ở trong phòng học trống như thường ngày. Tôi hỏi hắn đã nhận được dù chưa nhưng phản ứng của hắn hơi chậm một chút, thật lâu mới “A” một tiếng, gật đầu nói: “Nhận được rồi, Lâm Sênh đưa cho tôi rồi.” Nói xong hắn ghé vào mặt bàn, dáng vẻ không có tinh thần gì.

“Hôm qua cảm ơn cậu.” Tôi nói.

Hắn vẫn nằm sấp như cũ, tay rũ xuống phía trước yếu ớt lắc lắc, chắc ý là “Không cần cảm ơn”.

Tôi lau ít nhựa thông lên dây đàn, thử kéo mấy âm, sau đó thì kéo một hơi hết bài « Kia sóng bên trong vũ khúc ».

Lại nhìn Nhiễm Thanh Trang, vẫn không có động tĩnh gì.

Muốn nói chuyện với hắn nhưng lại không biết nói gì. Mặc dù tôi với hắn cùng khóa nhưng lại không cùng lớp, bình thường cũng không gặp nhau mấy.

Tôi vắt hết óc, đột nhiên nghĩ đến một chuyện có thể nói.

“Quan hệ của cậu với Lâm Sênh rất tốt à?” Lâm Sênh là nhân vật cấp giáo thảo, thành tích giỏi gia thế tốt, từ trước đến nay là tiêu điểm trong mắt mọi người, nhân vật chính trong các chủ đề. Tôi lại dùng cậu ta làm cầu nối với Nhiễm Thanh Trang.

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Nhiễm Thanh Trang hơi phản ứng lại, ngẩng đầu, cằm đặt trên cánh tay, lười biếng nói: “Tạm được, có lần cậu ấy bị một tên lưu manh dây dưa. Tôi nhìn thấy bèn ra mặt thay cho cậu ấy, đối phương không muốn làm lớn chuyện nên đi.”

“Tên lưu manh dây dưa?”

“Cậu ấy quen với em gái của tên lưu manh, chưa được hai tuần đã đá người ta nên bị tên lưu manh để mắt tới.”

Nhiễm Thanh Trang dùng giọng điệu bình thản nói ra sự thật kinh người. Tôi ngây ra, nghi ngờ không biết có phải chúng tôi đang nhắc về một “Lâm Sênh” hay không.

“Hơi đáng đời, nhưng con người cậu ta cũng không xấu, hình như cuối cùng đã giải quyết thuận lợi rồi.” Nhiễm Thanh Trang lại nói: “Thế nào, lớp các cậu có nữ sinh thầm mến đưa thư tình cho cậu ta à?”

Tôi lấy lại tinh thần, vội vàng lắc đầu: “Không có không có.”

“Vậy là tốt rồi.” Hắn lại tiếp tục nằm xuống, nói đầy giọng mũi, “Cái tên đó… Mặc dù bản chất không xấu, nhưng rất ác liệt, thích… Những đồ vật không có được.”

Trở lại Hồng Lâu, khi vào cửa tôi phát hiện dưới đáy cửa phòng của Nhiễm Thanh Trang lộ ra ánh sáng.

Tắm nước nóng xong, cơ thể đã ấm áp, tôi thoáng nhìn tủ đầu giường, nhớ tới cái nhẫn bạc kia vẫn còn ở chỗ tôi bèn đi gõ cửa phòng Nhiễm Thanh Trang, đưa cho hắn.

Sau một lát, Nhiễm Thanh Trang mở cửa ra. Cho dù đã mở cửa sổ nhưng mùi khói trong phòng vẫn rất nặng, còn rất lạnh.

Vừa mới tắm rửa xong nên tóc còn hơi ẩm ướt, bị gió thổi qua, tôi không tự chủ được mà run rẩy.

“Chuyện gì?” Nhiễm Thanh Trang rũ mắt nhìn tôi.

Ngón tay tôi vuốt ve cái nhẫn bạc, đưa lên trước mặt Nhiễm Thanh Trang.

“Vào lúc cậu không có ở đây tôi đã bảo thợ sửa chữa lấy ra chiếc nhẫn này, trả lại cho cậu đấy.”

Hiển nhiên Nhiễm Thanh Trang không ngờ rằng là cái này đang chờ hắn. Hắn giật mình, mắt hơi trợn lên, dường như hô hấp cũng tạm dừng trong chớp mắt.

Hắn chần chừ đưa tay, lấy nhẫn từ chỗ tôi đi, dùng bụng ngón cái vuốt ve nhiều lần tựa như đang an ủi một con chó con đã trải qua trăm ngàn gian khó mới trở về được bên cạnh chủ nhân, đang tủi thân khóc thút thít.

Thái độ hoàn toàn khác biệt với chiếc nhẫn kia của tôi.

“Rốt cuộc cậu… thích Lâm Sênh chỗ nào?” Mãi đến khi nghe thấy giọng nói của mình, tôi mới giật mình vì đã hỏi một câu hỏi thất lễ và đường đột.

Đối với Nhiễm Thanh Trang thì không khác gì loại dối trá đã biết rõ nhưng vẫn cố hỏi, một câu hỏi buồn cười và ngu ngốc.

Hắn tựa như một con mãnh thú bị xâm phạm lãnh địa, ánh mắt lập tức trở nên nguy hiểm.

Tôi vội vàng bổ sung: “Tôi chỉ tò mò thôi, không hề có ý xúc phạm.”

Nhiễm Thanh Trang lấy chiếc nhẫn về, không nhịn được nói: “Thích là thích, giống như côn trùng thích bay tới ánh sáng, không vì gì cả.”

Tôi khẽ nhíu mày, không quá đồng ý: “Côn trùng thích ánh sáng cũng có lý do, nó luôn có một chút… Một chút gì đó làm cho cậu rất rung động, vô cùng để ý mà?”

Mặt mũi Nhiễm Thanh Trang tràn đầy vẻ khinh thường, biểu cảm như “Tại sao lại có thể người buồn cười như vậy”.

“Cậu ấy sẽ bênh vực tôi khi gặp bất bình, sẽ chăm sóc tôi lúc tôi bị thương, sẽ sợ tôi tuột huyết áp nên chuẩn bị bữa sáng mỗi ngày cho tôi. Tôi khát nước, cậu ấy đưa nước cho tôi, tôi buồn bã, cậu ấy an ủi tôi. Trong khoảng thời gian mà cơ thể bà tôi không khỏe, may mà có cậu ấy, tôi mới cảm thấy không quá mức khó khăn. Đã đủ cụ thể chưa?” Hắn nói một hơi rồi nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt lóe lên, giọng mỉa mai: “Cậu ấy hoàn toàn khác loại người chỉ biết đến tiền như cậu.”

Nếu ngôn ngữ có thể trở thành vũ khí, cái miệng của hắn chắc chắn có thể trở thành vũ khí quy mô lớn. Khen người cũ cũng phải tiện thể gièm pha tôi một chút, tôi làm hắn chán ghét như vậy sao?

Lâm Sênh không giống tôi, cậu ta không ham tiền vì cậu ta vốn có, đương nhiên là không cần.

Ai mà không muốn sống thể diện cả đời chứ? Tôi cũng muốn tiên khí tràn trề như Lâm Sênh, ăn hoa uống nước thôi đã sống được, đáng tiếc tôi sinh ra đã là một con người thô tục, đã định phải bôn ba đến chết vì tiền.

Sau khi thoải mái nói lời ác độc xong, kiểu gì con người cũng sẽ tiến vào trạng thái tương đối bình tĩnh. Nói tôi xong, giọng của Nhiễm Thanh Trang cũng khôi phục lại vẻ bình tĩnh: “Nhưng đây đều là chuyện đã qua, Quý Ninh, đừng nhắc đến cậu ấy nữa. Nếu tôi có chuyện gì cần cậu làm thì chuyện thứ nhất là… Đừng đề cập những chuyện đã qua nữa, đều không tốt cho cả hai chúng ta, hiểu không?”

Tôi vẫn còn cái câu “Cậu không giống với Lâm Sênh.” làm cho trong lòng khó chịu nên không kịp trả lời.

Nhiễm Thanh Trang cau mày, kéo cửa phòng mở ra thêm một chút nữa, nói to hơn: “Quý Ninh, cậu có nghe thấy tôi nói không?”

Tôi bỗng nhiên lui ra phía sau một bước: “Ồ… Được rồi, tôi biết rồi.” Thấp giọng đáp lại xong, tôi quay người đi về phòng ngủ của mình, cùng lúc tôi nắm lấy tay nắm cửa phòng ngủ, sau lưng cũng truyền tới tiếng đóng cửa.

Tôi nằm ở trên giường, ngơ ngẩn nhìn trần nhà, kéo ngăn kéo lấy ra chiếc nhẫn mình mua, cầm tới trước mắt nhìn kỹ.

Bởi vì tôi không giống với Lâm Sênh, cho nên cái nhẫn nát Lâm Sênh tặng hắn cũng coi như bảo bối, còn tôi dù có mua đắt hơn đi chăng nữa hắn cũng không thèm quý trọng.

Tôi hổ thẹn với Nhiễm Thanh Trang nên mới muốn chuộc tội, nhưng không có nghĩa là tôi không biết giận, nghe bất kì lời gièm pha nào cũng sẽ không cảm thấy tổn thương.

Ấn chặt chiếc nhẫn vào lòng bàn tay, tôi trở mình, vùi mặt thật sâu vào bên trong gối, mãi đến khi đã dùng hết sức lực toàn thân, lòng bàn tay đau nhức mới thả lỏng năm ngón tay.

Truyện Chữ Hay