Giờ khi mà nghĩ lại rồi, đến giờ tôi vẫn chưa tôi vẫn chưa thể giải thích thật chi tiết bên trong căn phòng của Yuika trông như thế nào.
Trước hết, cạnh tường là một chiếc giường lớn. Đây là cái tổ chính của Yuika. Tấm ga trải giường có màu hồng và trên đó có mấy cái gối đệm hình động vật khá lạ mắt. Ở phía đầu giường còn có một khoảng trống cho đồng hồ báo thức, và cô ấy thường xuyên đặt laptop của mình ở đó.
Phía bên kia căn phòng thì có một chiếc bàn học mà cô ấy đã dùng từ hồi tiểu học. Cũng có thêm một cái tủ đồ nhỏ mà tôi chưa từng nhìn vào trong lần nào, nhưng vì cô ấy là một đứa thích ẩn cư, tôi cho rằng cái tủ đó chứa đa số là pajama với đồ lót. Ở chính giữa căn phòng là một tấm thảm lông rất mịn cùng một cái bàn kính. Đó là nơi tôi thường dùng để làm bài tập.
Tại một vài chỗ trong căn phòng là mấy tấm áp phích của anime và game, nhưng cơ bản thì không có quá nhiều thứ và toàn bộ nơi đây khá ngăn nắp. Đáng lẽ ra nó nên là như thế... Với hình ảnh của căn phòng trong quá khứ trong đầu, tôi đứng ngay trước cửa phòng và than thở trước cái tình huống mình đang gặp phải.
"Thế này là thế nào hả bạn Yuika?"
"Ể, ừ... cái gì cơ? Ý cậu là sao cơ? Tớ có thể chắc rằng không có quá nhiều thứ đã thay đổi. Không phải căn phòng này vẫn giống như ban đầu sao?"
"Ý cậu khi nói giống là thế nào!? Cái đống hổ lốn gì thế này!? Đây là lần đầu tiên trong đời tớ nhận ra rằng tớ còn chẳng có chỗ để đặt chân đấy!"
Bên trong căn phòng tràn ngập cơ man là mấy món đồ thuộc sở thích của Yuika. Hàng tá bộ manga, từng chồng từng chồng hộp đĩa DVD, li cốc và tấm lót li cùng mô hình của những cô gái xinh đẹp ở khắp nơi. Đến cả giường của Yuika cũng bị chiếm mất, và cô ấy chẳng còn nơi nào để nằm cả.
"Kh-không, nhìn đi... Hôm trước tớ đã đi mua sắm một chút mà, đúng không?"
"Đúng thế. Không chỉ một chút đâu. Tớ đã phải chi ra một đống tiền đấy."
Chỉ nghĩ về nó thôi cũng khiến tôi rơi vào trầm cảm rồi. Chính tôi, chứ không phải ai khác, là người bị mẹ Yuika mắng té tát vì chuyện đó. Để tôi nói lại nhé, chính tôi, Mikami Souta, là người phải lãnh nhận hậu quả.
"Nhưng nó vẫn nằm trong khoảng có thể dọn được mà, đúng không?"
"T-tớ biết, nhưng mà..."
Trên một khoảng chật hẹp còn trống trên giường, Yuika đang nâng niu một thanh kiếm lớn. Đó là... thanh ExGalibur [note38372] kích thước thật! Tôi không biết cô ấy đã tiêu bao nhiêu cho nó nữa. Ló mặt ra khỏi thanh kiếm xanh, bạn thuở nhỏ của tôi lè lưỡi đầy dễ thương.
"Tớ mới nhận được hàng hôm nay. Thực ra thì đơn hàng đầu tiên là đồ giả, cái thứ hai mới là thật cơ. Teehee☆"
"Đơn hàng đầu là đổ giả còn cái thứ hai mới là thật á!? Tại sao ngay từ đầu cậu không hủy đơn hàng khi biết đó là giả chứ!? Aah!?"
"Ow, ow, ow. Tớ xin lỗi, tớ xin lỗi mà! Tớ chỉ không thể cưỡng lại sự cám dỗ từ mấy món châu báu này!"
Tên thủ phạm thú nhận với dòng lệ trên mắt khi cô ấy ấn phần mũi nhọn trên cán của thanh thánh kiếm lên trên trán mình. Oh, nhưng nhìn số lượng đồ trong đây mà xem. Chỉ cần nhìn quanh căn phòng thôi cũng thấy chóng mặt rồi. Một vài phút trước, mẹ của cô ấy đã nói với tôi trước của cùng một nụ cười mạnh mẽ đến kì lạ, "Kanade này, dì muốn nói chuyện với con trước khi con về, được chứ?" Tôi đã không biết đó là về chuyện này...
"Tớ ghét điều này. Hôm nay tớ không muốn về nhà nữa đâu..."
"Cậu đang nói gì thế!? Tớ không để cho cậu ngủ lại đâu, biết chứ!? Tớ không tin tưởng chút nào về khả năng kiểm soát bản thân của Souta đâu."
"Cậu, là, ai, mà, dám, nói chuyện kiểm soát bản thân với tớ, aaạ!?"
"Ehyah! Cái chuôi kiếm, đừng dùng chuôi kiếm! Nếu cậu định đâm tớ, ít nhất hãy dùng mũi kiếm ấy! Đầu đó đã được làm cùn để an toàn rồi!"
Dùng ngôn ngữ cơ thể để bắt Yuika suy xét về hành động của bản thân, tôi nhìn quanh phòng từ giường của cô ấy."
"Trong lúc đó, tớ sẽ phải đi trả hành thôi. Mấy món nào mà chưa được khui ra sẽ bị cấm đụng vào."
"Gì cơ!? Cậu trả lại hàng!? Tớ đã phải trải qua rất nhiều khó khăn để mua nó đấy!"
"Tớ có cần phải cho cậu một sự trừng phạt thích đáng không?"
"Không, tớ xin lỗi. Tớ sẽ lặng lẽ rút lui, nên làm ơn đừng có liên tục dùng báu vật đó nữa, làm ơn đấy.
Khi tôi cầm thanh thánh kiếm với ánh nhìn không chút thương xót, Yuika ôm lấy trán và đầu hàng. Tôi ngay lập tức bắt tay vào việc phân loại, nhưng ở đây nhiều đồ đạc quá. May mà nhờ vào phát hiện nhanh chóng của tôi, vẫn còn kha khá mấy món đồ chưa khui. Mặt khác, đồ càng đắt tiền thì lại càng bị khui ra nhiều hơn.
"Tại sao bạn thuở nhỏ của mình lại dính vào con đường đắt đỏ đến tuyệt vời này chứ...?"
"Cậu biết đấy, tớ là người sẽ ăn những gì tớ thích trước tiên mà."
"Đừng có nói xạo. Cậu là kiểu người để dành thứ cậu thích nhất cho sau cùng ấy, đúng không?"
"...Cái đó, không đúng."
Đôi mắt của cô ấy đảo xung quanh. Tôi ngay lập tức biết được gì đó vì cô ấy đã nhắm mắt lại và không nhìn tôi nữa. Ngay khi tôi đưa tay lần mò bên dưới chiếc giường, cô ấy lại mở mắt ra.
"Đây rồi!"
Thứ tôi lôi ra là món đồ chưa mở đắt nhất. Đó là một cái gối ôm lớn một cách kì cục in hình một nhân vật trông giống như học sinh tiểu học.
"Wow... chẳng phải đây là thứ một quý ông độc thân sẽ mua à? Dù sao thì tớ sẽ tịch thu nó! Đem trả hàng đây!"
"Không, không, không! Thứ duy nhất tớ cần là gối ôm hình Kasumi Mama đấy! Tớ đã luôn mơ về việc ôm ấp mama của tớ mỗi đêm và có được giấc ngủ ngon rồi."
"Mama!? Suy nghĩ hợp lí một tí đi! Trời ơi là trời, cậu đâu còn là học sinh tiểu học nữa!"
"Cô ấy là một con tàu khu trục, nên xét về ngày được chế tạo thì cô ấy đã hơn 80 tuổi rồi đó!" [note38373]
"Đó không phải là mẹ cậu, đúng không!?"
Tôi tịch thu cái gối ôm hình Kasumi mama hơn 80 tuổi của cô ấy. Trên một miếng giấy vở, tôi viết 'Đồ đang trong giai đoạn chờ.[note38374] Không cần thương xót.' rồi bỏ nó vào chỗ đồ trả lại bên cạnh cánh cửa. Đó là cách mà tôi đã đã di chuyển được một ít trong số chúng...
"Mấy món hàng đã được mở ra đắt lắm đấy. Thiệt hại đến kinh tế của nhà Kisaragi là không thể đong đếm được mà..."
"Thế là kẻ thù thậm chí còn mạnh hơn chúng ta tưởng, huh?"
"Đừng có cho rằng tớ là đồng bọn với cậu. Kẻ thù là cậu, cậu đấy."
"Sao lại thế được!? Là bản ngã khác bên trong của tớ gây ra hết đấy! Thế nên đó hoàn toàn không phải là lỗi của tớ nhé!?"
"Được rồi, tớ sẽ đem những cuốn truyện tranh đã khui rồi tới một cửa tiệm sách cũ mới mở nhé."
"Không! Làm ơn đừng làm thế mà! Nếu lý thuyết thay đổi không có tác dụng thì tớ sẽ dùng sự giống nhau của Yuika khác vậy! Nếu cậu có đồng hồ Yuika, Souta có thể biến hình thành tớ đó! Đúng không? Đúng không?"
"Tớ không hiểu. Tớ chỉ biết Siêu nhân Cướp biển thôi."
"Thế thì chìa khóa siêu nhân thì sao!? Nếu cậu có thể làm ra sự giống nhau đó, cậu biết tớ có ý gì mà!" [note38371]
Tôi kéo Yuika người đang bám lấy hông tôi ra rồi xử tội cô ấy không thương xót. Trong giai đoạn chờ thế này thì không cần phải nhân từ. Tôi cũng mở ngăn kéo cái bàn học ra để kiểm tra. "Cậu nhét cái kiểu manga gì vào trong bàn học thế này?" Đừng để bị lừa, đây là chỗ Yuika giấu bộ manga yêu thích của cô ấy. Ngay khi tôi mở ngăn kéo ra, tôi nghe thấy một câu phản đối, "Oh, không không thể qua đó được!"
"...Hmmm?"
Tôi tự hỏi liệu có đồ lót ở trong đó chăng, nhưng bên trong lại thứ tệ hơn thế. Ẩn giữa đống văn phòng phẩm từ thời tôi còn học tiểu học là một cuốn manga mà gần đây đã được chuyển thể thành anime. Thực ra trước đây tôi đã từng đọc nó rồi. Hoặc đúng hơn là tôi cũng có một cuốn như vậy. Đây là câu chuyện về một người đàn ông và một người phụ nữ đều yêu nhau và lúc nào cũng lên kế hoạch để khiến người kia tỏ tình... Họ đều yêu nhau, và họ đều nhận thức về chuyện đó.
"..."
"..."
Một sự im lặng kì lạ ập tới. Lẽ ra tôi nên giải quyết chuyện này với một một khuôn mặt khác. Nhưng rồi Yuika cố chấp nói, "Oh, ừ thì. Chỉ là bộ manga này thôi mà." Tôi đã có thể đặt nói lại vào bên trong ngăn kéo và coi như xong chuyện.
Thế mà, tôi đứng hình trong giây lát. Chúng tôi đã biết nhau từ thuở bé rồi. Chúng tôi gần như luôn có thể nói xem đối phương đang nghĩ gì bằng cách đọc bầu không khí. Yuika đã biết rồi. Cô ấy đã biết rằng tôi tôi nội dung của bộ manga. Nói thật thì thế này khó xử quá.
"...Tóc của tớ."
Yuika là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
"...Tóc của tớ rối hết rồi. Là do Souta làm đó."
Cô ấy ấn trán mình vào hông tôi.
"Nên là cậu chải đi. Là trách nhiệm của Souta để đảm bảo mọi thứ gọn gàng mà."
"...Được rồi. Thế lược ở đâu á?"
"Đó. Bên cạnh giường ấy. Và phân loại tới đây thôi nhé, được chứ? Hôm nay thế là đủ rồi."
Fu, tốt thật đấy. Nhưng đó là do lỗi của tôi mà tâm trạng trở nên kì lạ quá... Không thể làm khác được. Tôi đồng ý rồi tiến lên.
Yuika ngồi phịch lên giường còn tôi cầm cái lược màu xanh bạc hà rồi ngồi xuống đằng sau cô ấy.
"...Tớ vừa mới nhận ra là, tớ chưa từng chải tóc cho ai trước đây cả, như thế có ổn không?"
"Ổn mà. Chỉ cần cậu làm nhẹ nhàng thôi."
"Nói tớ biết nếu cậu đau nhé."
Đây là một cuộc đối thoại nghe có vẻ đang mang ý tứ gì đó kì lạ, nhưng chúng tôi đều đã quen rồi. Tôi đặt chiếc lược vào trong mái tóc của cô ấy rồi bắt đầu chải cẩn thận hết mức có thể.
"Có đau không?"
"Không đau chút nào cả. Dễ chịu lắm. Tớ muốn cậu làm thế này mới ngày cơ."
"Tớ sẽ cân nhắc điều này."
"Cậu sẽ cân nhắc điều đó sao?"
"Tớ sẽ làm thế nếu cậu ngưng tiêu tiền vô tội vạ."
"À thì, yêu cầu đó hơi khó để thực hiện ạ."
"Khó thế nào cơ?"
Bầu tâm trạng đã trở lại bình thường. Yuika di chuyển rồi ôm lấy cái gối đệm đằng sau mình.
"Nè Souta. Cậu có biết vì sao tớ thích game, anime với manga không?"
"Không, tớ không biết. Vì sao thế?"
"Bởi vì đó là tương lai."
Giọng nói của cô ấy mỏng manh và ngắt quãng, nhưng là một tia sáng leo lét vậy.
"Tớ thích những câu chuyện với những nhân vật sống động. Có một tương lai ở đó. Có tất thảy những kiểu ngăn trở cùng những cú ngoặt, nhưng mọi người đều tiến bước lên phía trước vì một tương lai tốt đẹp hơn. Đó là lý do mà tớ rất thích chúng".
Tôi đặt chiếc lược xuống để có thể cẩn thận lắng nghe. Bạn thuở nhỏ của tôi nói bằng một tông giọng mà dường như có thể biến mất.
"Tớ không có ý định rời bỏ căn phòng này đâu. Cuộc đời của tớ không có tương lai?"
"Thế thì?" Dù cho tôi không nói thế, nó lại nghe là như vậy.
"Souta.— —Đừng phải lòng tớ nhé, được chứ?"
Ví dụ này. Nếu tôi là người hùng của câu chuyện và Yuika là nữ chính. Thì đây sẽ là lúc để tỏ tình. Nếu tôi có thể nói rằng tôi yêu cô ấy, nắm lấy tay cô ấy và đưa cô ấy ra bên ngoài thế giới ngay lúc này, đó sẽ là một cái kết có hậu tuyệt vời.
Nhưng chúng tôi không phải anh hùng hay nữ chính. Chúng tôi chỉ là bạn thời thơ ấu mà thôi. Và vì chúng tôi là bạn thuở nhỏ, chúng tôi biết đối phương nghĩ gì.
Bầu không khí này là một cái bẫy. "Đừng phải lòng tớ nhé, được chứ?" là Yuika đang yêu cầu tôi bày tỏ tình yêu của mình với cô ấy. Cô ấy đang cố để khiến tôi tỏ tình và rồi cô ấy có thể từ chối tôi thật ngoạn mục
— —Giải thoát tôi khỏi cái tương lai vô định của cô ấy.
Chuyện như thế sẽ không xảy ra đâu. Cô ấy sẽ không có được điều cô ấy muốn đâu. Chúng tôi là bạn thuở nhỏ. Tôi biết cô ấy mít ướt đến mức nào, cô đơn đến mức nào, và cần Mikami Souta đến mức nào. Vì thế mà tôi sẽ không tỏ tình đâu. Tôi sẽ không tỏ tình, cho đến một ngày, khi mà cô ấy có thể thấy được tương lai của chính mình.
"Tớ sẽ không phải lòng cậu đâu. Chúng mình chỉ là bạn thuở nhỏ thôi mà."
Tôi đáp lại như mọi khi rồi ôm lấy Yuika. Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của cô ấy từ đằng sau. Nhưng tôi rõ ràng có thể cảm nhận được rằng Yuika đang ngạc nhiên.
"Này-, này, này! Souta! Làm gì mà đột ngột thế! Ôm lấy tớ trên giường... cậu không thể làn thế được! Đồ ngốc này!"
"An toàn mà. Đây là trả trước nhé."
"Tớ nợ cậu khoản thanh toán nào à?"
"Ngày mai là ngày tớ nhận lương từ công việc bán thời gian của tớ mà, đúng chứ? Tớ sẽ đi mua mấy tấm thẻ trả trước, nên cậu nợ tớ cái đó đấy.
"Oh, phải... đúng rồi."
"An toàn mà, đúng không?"
"Tớ đoán là nó àn toàn... chắc vậy? Nhưng cái tâm trạng này, nó căng như khi trọng tài rút thẻ đỏ ấy."
"Tớ đâu có đọc được tâm trạng hay gì đâu."
"Sao cậu nỡ chứ..."
Sự căng thẳng biến mất khỏi cơ thể tôi đang ôm lấy. Cô ấy thả lỏng hai vai rồi dựa lưng vào tôi.
"Trả trước..."
Tựa má lên trên vai tôi, Yuika thì thầm.
"Làm ơn hãy ôm tớ chặt hơn. Tớ sắp vỡ vụn rồi."
"Nếu tớ ôm chặt hơn thì tay tớ chạm vào ngực cậu mất."
"...Hôm nay bỏ qua một chút cho cậu được mà."
Cậu đùa à! Tôi đã nghĩ sự cảnh giác của cô ấy đã hạ xuống rồi chứ, nhưng dường như nó lại tăng lên rồi. Sau tất cả thì đây là Yuika mà. Sự căng thẳng ngay lập tức trở nên cao vút. Thêm vào đó, lý trí của tôi bay hơi luôn.
"Yu-Yuika!"
"Kyaaaah! Tớ có bảo là được đẩy tớ như thế đâu! Tớ chẳng thể tin tưởng được khả năng kiểm soát bản thân của Souta chút nào mà!"
Chúng tôi bắt đầu đùa giỡn với nhau và bằng cách nào đó bầu không khí đã trở lại bình thường. Tôi cũng đã vì bối rối mà chạm phải ngực của cô ấy một chút. Đổi lại, tôi nhận phải một cú tát khá mạnh, nhưng đó chỉ là một cái giá nhỏ so với cảm giác của 89 cm thôi, đúng vậy, và thêm vào đó, cô ấy đã tăng số tiền bên trong thẻ trả trước của ngày mai lên gấp mười lần, nhưng tôi vẫn muốn nghĩ đó cũng là một cái gì nhỏ. Tôi tự hỏi nếu tôi có thể chăng. Ước gì tôi có thể...
P.S.
Mẹ của Yuika đã rất vui vì vụ trả hàng, nhưng dường như dì ấy đã nghe thấy tiếng hét của Yuika và đối chất với tôi như đó là một vấn đề khác. Cái giá cho bộ ngực của bạn thuở nhỏ của tôi lớn quá mà...