“Hầy, chán thật…”
Sau khi vào phòng Yuika, tôi ngồi xuống phía trước bàn, đặt cặp sách và túi đồ của mình xuống rồi thở dài.
Như mọi ngày, cô bạn thuở nhỏ của tôi đang nằm trên giường, bộ đồ ngủ còn nguyên trên người, cô ấy vẫn cầm điện thoại và làm việc của mình.
“Vào phòng người khác mà thở dài là sao hả? Thái độ uể oải kia là gì đấy?”
“Cậu sướng quá nhỉ? Đồ ngủ mà cậu cứ xem như là thường phục ấy. Một đứa tư bẩn sống cuộc đời vô lo như bọn NEET không hiểu nỗi đau của tớ đâu.”
“Thường phục của tớ là bộ Tropical Summer nhằm chọi lại cái nắng nóng của vùng nhiệt đới mà.”
“Tự dưng lôi game ra gì vậy má? Tớ đang nói ở đời thực ấy, đời thực đó có hiểu không?”
“Hôm nọ tớ bảo mình nghiện đồ ngủ rồi còn gì? Thấy gì không, lần này là họa tiết thỏ đấy. Quỳ xuống xin lỗi vì đã lăng mạ nó đi.”
“Chỉ là hình con thỏ vui vẻ thôi, cơ mà xin lỗi thì hơi quá rồi… Xin lỗi bé thỏ nhé. Nghĩ lại thì, tớ không muốn bị quăng tấm thép được nung nóng vào mặt mình đâu.”
“Tốt. Thái độ thành khẩn đấy, lần này tha cho cậu… Mà cái túi kia là sao thế?”
Yuika nắm chặt chiếc áo in hình con thỏ ở trước ngực mình, rồi nhìn vào túi đồ nằm bên cạnh cặp của tôi. Nghe cô ấy nói vậy, tôi lại thở dài.
“Mở ra đi rồi biết.”
“Phải chăng là quà cho tớ sao? Là Ex-Gulliver cỡ lớn hả? Cảm ơn nhé! Có người bạn thuở nhỏ giàu có sướng thật đấy!”
“Không, có cái nịt ấy. Đừng có xem tớ như một thằng bần nông thích sống một cuộc đời xa hoa chứ. Cậu nghĩ đây là quà cho cậu à, tự tin gớm nhỉ?”
Yuika bơ đẹp câu hỏi của tôi, cô ấy trèo xuống giường rồi nhìn vào cái túi.
“Ồ?” Lông mày cô ấy nhướng lên.
Vẻ nghi hoặc hiện rõ trên mặt cô ấy sau khi lấy bộ đồ hầu gái diềm xếp và chiếc váy ngắn ra khỏi túi.
“…Souta, cậu thức tỉnh thú tính của mình rồi à?”
“Vẫn còn nghĩ đó là quà cho cậu à? Dù đúng là không phải nhưng chưa gì sao cậu biết được sở thích của tớ là sao? Này, dừng lại đi, đừng có nhìn tớ với ánh mắt rưng rưng ấy! Thà cậu cười vào mặt tớ còn hơn đấy!”
“...Đừng lo, dù cậu có sa ngã đến đâu thì tớ vẫn luôn bên cậu. Mấy chuyện vặt vãnh này không thể phá hỏng mối quan hệ bạn thuở nhỏ của chúng mình đâu.”
“Bớt hiểu lầm lại có được không!”
“Từ giờ hai ta nên ở trong phòng của mình và đừng đi đâu hết nhé. Nhưng tớ sẽ viết thư cho cậu mỗi ngày mà! Nhớ là phải nghe lời mấy chú bảo vệ đó.”
“Sao tớ lại bị bế lên phường rồi!? Bộ cậu nghĩ tớ mắc phải tội trạng gì đó nghiêm trọng lắm à? Đây là trang phục cho lễ hội văn hóa! Nhà tớ ba đời làm người tốt mà lại!”
Nhắc đến lễ hội văn hóa là phải nhắc đến tiệm cà phê. Ban đầu chúng tôi định làm gì đó độc và lạ, nhưng chỉ đưa ra được mấy cái ý tưởng bất khả thi như tiệm cà phê thực tế ảo hay mời người nổi tiếng các kiểu.
Cuối cùng bọn tôi tính sẽ làm tiệm cà phê hầu gái theo kiểu thông thường, nhưng với mong muốn làm một thứ độc đáo, chúng tôi quyết định con trai sẽ mặc đồ hầu gái. Sau khi nghe tôi giải thích, Yuika gật đầu rồi “hú hí” một cách mơ hồ.
“Souta tính mặc nó vào lễ hội văn hóa à?”
“Hối hận quá.”
“Sao con gái không mặc chứ?”
“Tớ cũng không hiểu nổi.”
“Hừm…”
Cầm bộ đồ hầu gái trên tay, Yuika tỏ vẻ suy tư. Sau đó cô ấy nói.
“Quay mặt sang chỗ khác một chút đi.”
“Tại sao phải làm thế?”
“Cứ làm đi. Cậu mà nhìn là tớ chôn sống cậu đấy rõ chưa?”
Cô ấy nói “Nhanh lên.” rồi đẩy vào vai tôi, làm tôi xoay cả người lại.
Khi tôi nhìn mấy tấm áp phích của những thủy thủ chiến hạm treo trên tường, tôi nghe tiếng áo quần kêu sột soạt ở đằng sau. Tiếp đó là tiếng nghe như áo khoác mỏng rơi xuống sàn…
…Hửm!?
“Ê Yuika! Đừng bảo là cậu đang thay đồ nhé?”
“Đã bảo là cấm quay mặt lại mà!”
“Không, tớ muốn lắm! Tớ rất muốn quay mặt lại nhìn đó!”
“Thật đấy! Cấm cậu làm chuyện đó! Nếu cậu quay mặt lại thì tớ sẽ cấm cậu vào phòng này ba ngày.”
“Cấm ba ngày thôi á? Hình phạt gì nhẹ quá vậy? Còn không bằng tớ quỳ gối tạ lỗi bé thỏ lúc nãy nữa! Cậu làm việc cho bộ Tư pháp à?”
“Biết làm sao được! Không gặp cậu ba ngày cũng khó lắm đấy!”
“Tớ thấy bình thường!”
“Tớ thì không!”
“Thật à!?”
Tôi nói liên hồi khi bản thân đang cảm thấy rối bời.
Nhưng cùng lúc đó, Yuika có vẻ đã thay đồ xong. Cô ấy bảo “Cấm quay mặt lại!”, nhưng một lúc sau cô ấy cho phép tôi quay lại nhìn.
Tôi đáp lại “Ờ.” một cách chán nản.
Thật lòng tôi muốn nhìn cô ấy thay đồ lắm. Tôi sẵn lòng bị cấm ba ngày, miễn là được nhìn thấy cô bạn thuở nhỏ bán khỏa thân… Mà nếu tôi thấy rồi chắc ví tôi sẽ không được yên ổn đâu, cô ấy sẽ nổi nóng lên và bắt tôi phải nạp thẻ đến khi nào cạn kiệt tiền của mới thôi. Tôi không muốn phải nạp tiền đến chết cho cô ấy khi tôi còn chả chơi game đâu.
Khẽ thở phào nhẹ nhõm, tôi quay mặt lại.
Và rồi…
“...”
Tôi hoàn toàn cứng họng.
Một nàng hầu gái siêu cấp đáng yêu đang đứng trước mặt tôi.
Hẳn bọn họ đã chuẩn bị bộ đồ hầu gái xinh xắn để tụi con trai trở thành lũ hề khi mặc vào, thế nên kích cỡ này vừa khít cơ thể của Yuika.
Cánh tay mảnh khảnh và cặp đùi của cô ấy ẩn sau bộ đồ hầu gái diềm xếp, mái tóc mềm mại của cô vương trên chiếc tạp dề của váy.
Nói thật thì tôi biết thừa cô ấy sẽ mặc đồ hầu gái.
Nhưng tôi vẫn không lường trước được. Đó giờ toàn thấy cô ấy mặc đồ ngủ nên hai chuyện này khác nhau một trời một vực.
Không sai, bạn thuở nhỏ của rất dễ thương.
Cổ phiếu chắc chắn sẽ tăng vọt nếu thấy một cô gái đáng yêu mặc đồ hầu gái như thế này.
“Yuika phiên bản hầu gái đặc biệt, thấy sao hả?”
Yuika cầm chân váy rồi nhấc nó lên, sau đó hỏi tôi.
Cô ấy không hề biết tôi đang nghĩ gì, trưng ra vẻ mặt tự đắc.
Tôi cố hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng không thể. Quả nhiên là bất khả thi mà.
“Đ…”
“Đ?”
“…Đáng yêu lắm. Thật sự, siêu siêu cấp đáng yêu luôn. ĐƯợc nhìn thấy Yuika đáng yêu như thế này đúng là phước ba đời nhà tớ.”“Cái….!?”
Nghe tôi nói xong, mặt Yuika đột nhiên đỏ ửng.
“Sao cậu có thể dửng dưng nói vậy được chứ? Cậu nói vậy tớ biết đáp lại kiểu gì giờ. Souta thật là…”
Cô ấy cố nói chuyện theo kiểu bình thường. Nhưng câu nói của Yuika lại ngắt quãng giữa chừng. Má cô ấy ửng hồng, hai mắt thì đảo liên tục.
“C-cảm ơn…”
Cô ấy nhìn sang hướng khác, tay xoắn xoắn lọn tóc đầy bẽn lẽn, sau đó nói thêm.
“...chủ nhân.”
Trước sự tăng trưởng cao ngút trời của cổ phiếu, tôi ngã khụy xuống đất, đà này không chừng nó bay ra ngoài vũ trụ luôn rồi.
“…Hehe, tiếp tục vươn xa hơn nữa đi. Giờ ta giàu hơn Gates rồi…”
“Souta!? Cậu ổn không đấy!?”
“Yuika, nói với những chủ đầu tư tương lai rằng thứ giúp ta thoát khỏi “Thứ Hai Đen” là “Thứ Hai huy hoàng” với nữ sinh cao trung mặc đồ hầu gái sau giờ học…” [note34698]
“Cậu nói cái quái gì thế? Bình tĩnh lại nào! Souta! Này, Souta!”
Yuika nhanh chóng đến chỗ tôi, bộ đồ hầu gái mà cô ấy mặc trên người áp sát vào tôi.
Tôi thầm cười rồi nói…
Bài học nhận ra.
Để một cô gái xinh xắn mặc đồ hầu gái thật quá nguy hiểm.
Quả nhiên đồ ngủ hình thỏ là tốt nhất.