Tan học, tôi định cất sách giáo khoa vào cặp thì Tetsuhiko gọi tôi.
“Tao định hình được những thứ sắp làm ở lễ hội văn hóa rồi, bắt đầu cuộc họp thôi.”
“Ể.”
Tôi ỉu xìu, à mà có lí do cả đấy. Tetsuhiko đã sáng lập một thứ kì cục gọi là Hội yêu thích giải trí, vốn chỉ có hai đứa chúng tôi, mà thực ra tôi chỉ là thành viên trên danh nghĩa thôi.
Dự kiến tuần sau Hội yêu thích giải trí sẽ biểu diễn ở lễ hội văn hóa, và được diễn ra ở nhà đà năng, nhưng đã hai tuần rồi mà chủ đề buổi diễn vẫn chưa được quyết định. Tất nhiên bọn tôi đã nói về chuyện đó vài lần, nhưng Tetsuhiko vẫn chưa tìm ra cái tên thích hợp cho buổi diễn ấy.
Giờ tôi bắt đầu cảm thấy chán vì những buổi họp vô nghĩa rồi.
“À phải rồi, tao muốn tham khảo ý kiến của Shida nữa, hỏi cô ấy dùm tao nhé?”
“Sao lại là tao?”
“Thì bạn thuở nhỏ của mày mà?”
Shida Kuroha. Bạn cùng lớp, cũng là cô bạn hàng xóm không may tôi đã quen biết tận mười bảy năm trời.
Tất nhiên Tetsuhiko sẽ nhờ tôi mời Kuroha. Nhưng ở thời điểm này rất, rất khó để tôi có thể nói chuyện với cô ấy.
“…Hmm?”
Khỉ thật, tôi nghĩ. Trục giác của Tetsuhiko đột nhiên nhạy bén lạ thường.
“Nghĩ lại thì, hiếm khi thấy Shida không nói gì nhiều về mày suốt bữa trưa đấy phải không?”
“Thật à? Tao thấy thường xuyên phết.”
Nhận ra điều gì đó ở biểu hiện của tôi, Tetsuhiko gật đầu rồi vỗ vào vai tôi.
“Mày nên xin lỗi càng sớm càng tốt đi. Là lỗi của mày mà.”
“Bọn tao có cãi nhau đâu!? Mà sao mày lại cho là lỗi của tao!?”
“Chứ còn gì nữa? Đời nào cô nàng tốt bụng như thế lại gây chuyện được?”
“…Ừ thì, tao không phủ nhận điều đó.”
Cô ấy là người tôi có thể thoải mái kể mọi thứ… là cô bạn thuở nhỏ hiểu rất rõ về tôi.
Với tôi, Kuroha là sự tồn tại không thể thay thế.
“Tao biết Shida luôn ra vẻ người chị muốn chăm sóc cho người khác, nhưng kể cả thế thì cô ấy lại vô cùng dịu dàng với mày. Mày đã làm gì khiến cô ấy buồn rồi?”
“Mày chẳng biết gì cả, đôi lúc cô ấy cũng khó tính lắm đấy.”
“Nhưng nó vẫn đáng yêu mà.”
“Ặc–”
Tôi suýt tắt thở khi nghe thấy từ “yêu”.
Tetsuhiko kiên trì đến mức đáng sợ. Cậu ta khoanh tay nhìn chằm chằm, làm tôi phải giả vờ huýt sáo để khỏi bị nghi ngờ.
“Sueharu, tao nói thật, Shida là một cô gái cũng có tiếng tăm đấy. Nó lớn đến nỗi nếu mày không phải là bạn thuở nhỏ của cô ấy thì còn lâu mày mới tiếp xúc được với cô ấy. Hiểu chưa?”
“…Tao thừa biết cô ấy nổi tiếng. Dễ thương thế kia mà lại. Tao tự hào khi có người bạn thuở nhỏ như cô ấy, tao ngưỡng mộ khả năng giao tiếp của cô ấy và nhiều thứ khác nữa.”
Đó là hình tượng của Kuroha trong đầu tôi.
Kuroha trông giống như mấy con thú cưng vậy. Khuôn mặt mũm mĩm như một con mèo, vóc dáng thì như chuột hay sóc gì đó. Mái tóc của cô ấy thẳng, màu hạt dẻ dài ngang vai. Cô nhỏ con, lúc nào cũng năng động và biểu cảm trên gương mặt cô ấy thì muôn hình vạn trạng. Với những đường nét dễ thương ấy, không có gì ngạc nhiên khi cô ấy rất nổi tiếng với con trai lẫn con gái.
“Một thằng không mấy khi khen con gái nhưng mày chẳng gặp khó khăn gì khi tâng bốc Shida nhỉ?”
“Vì cô ấy là bạn thuở nhỏ của tao thôi.”
Khen con gái thật sự rất xấu hổ. Cứ như đang tán tỉnh người ta vậy.
Trong khi với bạn thân thì lại khác. Niềm tự hào khi được thân với một người tuyệt vời như thế khiến tôi muốn khen họ nhiều hơn. Nói ra cảm xúc thật của mình chẳng có gì sai cả.
“Ồ, ra là Haru cảm thấy như thế về tớ à?”Một mùi hương nhẹ nhàng chợt thoảng qua.
Mái tóc màu hạt dẻ ấy rủ xuống ngang vai.
Kuroha đang ở rất gần tôi, cô ấy ngửi mùi hương trên cơ thể tôi với một nụ cười thỏa mãn.
“Ồ…”
Vì lí do nào đó mà tôi không thể nhìn thẳng mặt Kuroha.
Tôi toát mồ hôi hột. Không biết nên đáp lại thế nào, tôi giật lùi lại, lẩm bẩm.
“Gần quá đó, Kuro…”
Kuroha lúc nào cũng giống như thú cưng, nhưng để nói chính xác hơn thì chỉ có tính cách của cô ấy là giống thú cưng thôi, còn cái cơ thể kia thì vẫn là của con người. Cô ấy vẫn ngửi tôi như một thói quen. Cũng bởi vì là thanh mai trúc mã nên chúng tôi mới gần như thế này, ít nhất là về mặt tinh thần.
“Hê, cậu ngại à, Haru~? Đáng yêu thật đấy. Chị đây yêu điểm đó ở cậu lắm.”
“Đ-đ-đừng có nói ‘yêu’ tùy tiện như thế, Kuro. Chị gì mà lùn hơn tớ vậy?”
“Ơ thôi nào Haru. Đừng có lúc nào cũng lôi chiều cao của tớ ra để nói chuyện.”
Trán tôi bị búng một cái.
Kuroha chỉ cao 1m48. Nên dù có cư xử như một người chị thì cô ấy cứ như đứa nhóc cấp hai học đòi làm người lớn vậy.
“Tớ lúc nào cũng giải quyết mớ hỗn độn giúp cậu đó Haru, khác gì chị của cậu đâu?”
“Kuro, cậu có quá nhiều cô em gái rồi, không cần phải thêm tớ đâu.”
“Cậu có nhiều em gái lắm à, Shida?”
Kuroha gật đầu khi nghe Tetsuhiko hỏi.
“Ừ, một cặp sinh đôi năm nhất sơ trung và một đứa học năm ba, tổng cộng là có bốn chị em.”
“Tuyệt thật.”
“Bởi thế nên máu làm chị của Kuro mới nổi lên đó.”
Kuroha vò đầu tôi. Hành động này với một thằng nam sinh cấp ba quả nhiên có hơi gần gũi và kích thích thật. Tất nhiên đây là chuyện thường ngày rồi, nhưng cũng không nên làm thế trong lớp chứ.
Kuroha rất nổi tiếng, thế nên tôi phải luôn chịu ánh nhìn ghen tị của những người khác.
“Chậc, đừng tưởng là bạn thuở nhỏ mà bọn tao bỏ qua nhé.”
Tôi có thể nghe rõ tiếng tặc lưỡi.
“Tới lúc để cánh tay phải của tao cho nó lên đường rồi.
Ơ, Hasami, đừng nhìn tao như vậy được không? Bọn mình năm hai rồi, đừng dùng bạo lực chứ?
“Ở sau núi có cái hang, anh em biết nên làm gì rồi đấy–”
“Tiễn nó xuống suối vàng vào ngày nắng đẹp, hợp với cái tên Sueharu quá rồi còn gì–” [note31511]
Ờm, bây làm ơn đừng bàn chuyện hành hình tao được không? Tao sợ lắm đấy, không đùa đâu.
Tôi có thể nghe thấy tiếng lòng ga tô của hội anh em bên kia nhưng dường như Kuroha không mảy may để tâm tới chuyện đó.
“Có chuyện gì vậy Haru? Trông cậu không được vui cho lắm.”
“Ể, không… không có gì đâu.”
“Ô, nói thế chỉ làm tớ thấy lo hơn thôi. Cứ nói cho chị nghe đi nào?”
Kuroha thật tốt bụng, cô ấy lúc nào cũng quan tâm đến tôi. Nhưng sự quan tâm ấy chỉ khiến tôi thấy tệ hơn thôi.
“Haru, trông cậu lạ lắm.”
“…Lạ là sao?”
“Hmm… vừa thẫn thờ vừa ngu ngốc chăng?”
“Cậu ác quá đấy! Tớ phản đối! Lên tòa giải quyết đi!”
“A, quả nhiên là cậu đang thấy khó xử mà, Haru…”
“Không có! Hừ, tớ đi vệ sinh đâ–”
Không chịu đựng nổi bầu không khí nặng nề này, tôi đứng dậy để đi giải quyết nỗi buồn.
“–Có phải cậu thấy hối hận vì từ chối tớ không?”
Trong phút chốc, cả lớp rơi vào sự im lặng. Cứ như thời gian ngừng trôi vậy.
Cơ thể tôi như chẳng còn chút sức lực nào.
Tôi muốn hét lên “Sao lại nói chuyện đó ở đây chứ!?”, nhưng nếu vậy thì ở đây sẽ rất ồn ào. Tất nhiên tôi có lí do của mình, nhưng biện minh ở đây chẳng có nghĩa lí gì cả.
Nói cách khác, tôi nên trốn khỏi đây khi mọi người vẫn còn đang đứng hình.
Tôi nghĩ thế, lén mang cặp sách vào rồi đi ra ngoài hành lang, nhưng–”
“Trời, chuyện đang thú vị mà mày lại sủi là sao Sueharu?”
Tetsuhiko khoác vai tôi, ngăn không cho tôi chạy thoát.
“Ừm, thì tao chỉ định đi toilet thôi…”
“Tao. Không. Để. Mày. Thoát. Đâu.”
“Thả. Ra. Chết. Đi. Tên. Khốn.”
Tôi cố thoát khi bị Tetsuhiko khóa cổ bằng đòn Nelson. Hai chúng tôi giằng co dữ dội ngay giữa lớp.
“Thằng chó! Tetsuhiko! Thả bố mày ra!”
“Hahaha! Cả lớp đang chờ mày mà!”
T-tên này lộ bản chất thật của nó rồi.
Với vẻ ngoài của Tetsuhiko không khó để nó kiếm được bạn gái, nhưng mối tình của nó lại chẳng kéo dài được lâu. Lí do vì nó chỉ là thằng cặn bã, nhưng cũng có lẽ ngay từ đầu nó chẳng màng tới chuyện giấu diếm con người của mình.
Tôi không ghét cái cách Tetsuhiko bộc lộ bản chất của nó ra, nhưng tình thế này quá nguy hiểm. Ngay lúc này tôi cảm nhận được rất nhiều ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình.
Nói đi cũng phải nói lại. Kuroha rất nổi tiếng. Bản thân cô ấy được rất nhiều tên lolicon yêu thích, thậm chí là tôn thờ luôn ấy chứ.
Ngọn lửa hận thù của đám ghen ăn tức ở kia như muốn thiêu đốt tôi vậy.
“Hiểu rồi. Tao hiểu rồi.”
Tụi con trai trong lớp cứ như bầy sói sắp làm thịt con mồi, lợi dụng sự yếu đuối của tôi mà nhe nanh vuốt ra.
“Bình tĩnh nào các đồng chí… Tao có lí do chính đáng…”
“…Hả? Mày nói nhảm gì đấy? Lí do lí trấu gì?”
“Ờ… thì…”
Tôi liếc nhìn Shirokusa xem cô ấy đang làm gì. Cô ấy đang thì thầm với người bạn duy nhất trong lớp mình, Mine Meiko.
Làm thế nào để thoát khỏi mớ hổ lốn này đây?
Tôi cố vận hết công lực não bộ để suy tính từng khả năng.
Mình từ chối Kuro vì mình thích người khác mà!
Nếu nói thế thì tình cảm của tôi dành cho Shirokusa sẽ được giữ bí mật, và đó cũng không phải lời nói dối của tôi.
Nhưng nếu vậy…
“Rồi chú mày thích cô nào hả? Chưa nói thì chưa được đi đâu hết! Hahaha!”
Tetsuhiko cười toe toét, châm thêm dầu vào lửa.
Bầu không khí trong lớp lúc này cứ như đang hành hình phù thủy vậy. Những kẻ có tội không có quyền kháng cự.
Hay giờ tôi tỏ tình với ai đó nhỉ? Không, ngoài Kuroha ra tôi không nghĩ sẽ có người chấp nhận lời tỏ tình giả tạo của tôi đâu, họ sẽ xem nó như trò đùa thôi.
Tôi có thể giả vờ chấp nhận lời thổ lộ của Kuroha ngay bây giờ, nhưng đó là trường hợp tệ nhất. Như thế là quá vô tâm với Kuroha.
Tôi tin tưởng Kuroha hơn bất kì ai khác. Tôi quan tâm và tôn trọng cô ấy. Thế nên tôi không muốn lừa dối cô ấy hay để lại cho cổ những kỉ niệm buồn.
Chắc tôi buộc phải nói ra tên của Shirokusa, coi như tỏ tình với cô ấy rồi.
Nhưng nếu vậy thì đó là màn tỏ tình thảm hại nhất. Ở hoàn cảnh này không đời nào Shirokusa sẽ chấp nhận.
Nghĩ kĩ đi. Nếu Shirokusa chấp nhận lời tỏ tình của tôi, cô ấy sẽ bị coi là người thứ ba cho xem. “Sao cô dám làm Shida khóc chỉ để cảm thấy hạnh phúc chứ?” là viễn cảnh sẽ xảy ra với Shirokusa. Kể cả khi Shirokusa có tình cảm với tôi, cô cũng sẽ thắc mắc vì sao tôi lại tỏ tình ngay thời điểm này và chắc chắn sẽ từ chối tôi.
Giời ạ, mình nên làm gì đây? Thoát khỏi tình huống này kiểu gì giờ?
Tôi xem thử Kuroha đang làm gì.
Kuroha dường như đã làm chủ tình hình, xem cô ấy không có ý đồ xấu xa nào. Kuroha đôi lúc rất ngốc nghếch, dù cô luôn có những mặt tối.
Nói cách khác, nếu ra hiệu tôi đang gặp rắc rối, có khi cô ấy sẽ giúp tôi thoát khỏi vụ này.
“Kuro…”
Tôi cố nháy mắt ra hiệu cô ấy. Làm gì đó để ngừng họ lại đi, làm ơn!
Nhờ cô gái mà mình vừa từ chối có hơi đau lòng. Nên tôi cố gửi tín hiệu đến Kuroha mà không làm tổn thương cô nàng nhiều nhất có thể.
“Cậu có nuối tiếc không, Haru?”
“Tớ có, tớ có!”
“Vậy tức là cậu muốn hẹn hò với tớ đúng không?”
“Ờm, cũng không hẳn–”
Tôi dừng lại ngay khi nhận ra mình đã lựa nhầm lời để nói.
Hậu quả là tôi bị đám kia bắn mưa liên thanh xối xả.
“Hả!? Không hẳn cái gì!?”
“Thằng âm binh này, mày nghĩ mày là ai hả!?”
“Ơ khoan, xì tốp, bình tĩnh nào mấy anh hai! Thật đấy, chờ chút đã nào!”
“Chờ đợi cái gì hở!?”
“Đậu xanh! Con hàng nào lấy dùm tao cái xà beng coi!”
“Em cắn răng cắn cỏ lạy mấy anh tha lỗi.”
Ngay lập tức tôi quỳ xuống.
“Nhanh như chớp ấy Sueharu!”
Tetsuhiko châm chọc, nhưng tôi không cảm thấy tổn thương chút nào. Danh dự của tôi vốn đã vứt cho chó ăn từ lâu rồi.
“Đừng có xem thường sức mạnh của xà beng, Tetsuhiko! Đau lắm đấy!”
“Kinh thật. Mày biết nó như thế nào á, tởm quá!”
“Ôi Haru, mày nghĩ chỉ cần quỳ gối là xong à?”
“Cũng giống như con gái lấy nước mắt làm vũ khí, quỳ gối là con át chủ bài của tao!”
“Ừ, nhưng nói câu đó khi đang quỳ không ngầu tí nào cả Haru à ✩”
Đúng lúc ấy, bọn hổ đói kia lùi lại.
Và Kuroha là lí do mà tôi vẫn chưa bị bọn kia tẩm quất. Nếu cô ấy rời đi có lẽ xuân này tôi không về rồi.
“Shida!”
“Làm ơn tránh ra đi! Tôi cần phải dạy tên ngốc này một bài học!”
“…Ờ, anh em?”
Kuroha vẫn niềm nở cười, nhưng lại tỏa ra luồng khí hắc ám.
“Haru và tôi đang nói chuyện, mong mấy người đừng làm phiền được không?”
Trong khi Shirokusa luôn lộ rõ sự bất mãn, thì Kuroha ngược lại. Nụ cười trên môi cô ấy chính là biểu hiện cho sự tức giận của cô.
Nụ cười lạnh lẽo của cô ấy đáng sợ theo kiểu riêng, khác với Shirokusa.
Những thành phần cực đoan kia chỉ biết lẩm bẩm “À– hiểu rồi. Xin lỗi.” rồi nhanh chóng rời đi.
Tôi lấy lại bình tĩnh khi không còn mối nguy nào nữa.
“Ừm… cảm ơn cậu, Kuro…”
“–Tiếp đi.”
“Hm?”
“Tớ bảo là nói tiếp đi.”
Những lời nói đầy quyết tâm ấy khiến cơ thể tôi cứng đờ lại.
“…Ừ.”
Nhìn vào đôi mắt to tròn của Kuroha, tôi cẩn trọng lựa từng câu từ chân thực nhất.
“Kiểu như bây giờ tớ không có ý định hẹn hò với ai cả, và… Không! Ý là tớ không ghét cậu, hay nghĩ cậu chưa đủ tốt hay không dễ thương đâu, thật đó. Cậu rất tuyệt vời, được hẹn hò với cậu là phước ba đời, nhưng với tớ thì vẫn chưa đến lúc cho chuyện đó, cậu hiểu chứ?”
Mọi lời nói của tôi trở nên lộn xộn, không trôi chảy, tôi không biết liệu cảm xúc của bản thân có được truyền tải không. Nhưng tôi đã cố hết sức để không nhắc tới Shirokusa.
“Hmm.”
Kuroha khoanh tay, làm nổi bật bộ ngực to lớn so với cơ thể nhỏ bé của mình.
Cô ấy nhón gót chân, thì thầm vào tai tôi, ra vẻ dịu dàng.
“Trông cậu vui hơn chút rồi đó, tạm tha cho cậu lần này.”
“…Hơ?”
Kuroha cười toe toét, lớn tiếng.
“Haha, bị lừa rồi!”
“Hả!?”
Kuroha nhìn vào khuôn mặt kinh ngạc của tôi với vẻ hài lòng.
“Cậu thấy bối rối không Haru? Xấu hổ không? Căng thẳng không?”
“Kuro, cậu…”
“Xin lỗi nhé Haru. Vì thua trong trò chơi trừng phạt nên tớ mới tỏ tình cậu thôi. Xạo hết đó.”
“C-c-sao cậu lại!”
“Cậu nghĩ tớ nghiêm túc à? Kể cả khi cậu từ chối tớ? Ngốc thật đấy!”
Cô ấy dùng cùi chỏ huých vào người tôi. Đau thì đau thật, nhưng tôi cũng thấy nhẹ nhõm hơn.
“Được rồi mọi người, giải tán thôi!”
“Chậc, phí thời gian quá!”
Tụi con trai giải tán. Dù là chữa cháy theo kiểu không thể nào tồi tệ hơn nhưng tôi lại chẳng cảm thấy gì, thật kinh khủng.
“Ơ, tao không xứng đáng nhận một lời xin lỗi nào à?”
Trước sự bất bình của tôi, bọn nó tặc lưỡi.
“Lẽ ra bọn tao nên thiến mày vì dám gọi Shida là ‘Kuro’ mới đúng chứ nhể, Maru.”
“Mày vốn đã có tội vì là bạn thuở nhỏ của cô ấy rồi! Tội tày đình đấy!”
“Bình tĩnh nào Godo! Không sao đâu! Maru vẫn chỉ là bạn thuở nhỏ thôi, Shida vẫn còn trong trắng mà!”
“Sao bọn mày cứ xem tao như cỏ rác thế? Tao cũng có cảm xúc đấy!”
Tôi cố tỏ ra đồng cảm nhưng thất bại hoàn toàn. Bọn nó chỉ khạc nhổ rồi cau có. Cái lớp này đúng toàn là cặn bã mà.
Tôi nghĩ vậy, và rồi Kurroha đặt tay lên vai tôi.
“Haru, tớ nghĩ cậu nên biết ơn tớ nhiều hơn đó!”
“Nghiêm túc nhé Kuro, đừng có chơi cái trò đó nữa.”
“Nhưng nó để lại bài học đắt giá phết, phải không?”
“Có lẽ thế, nhưng mà– Ơ, lại định lừa tớ nữa à!?”
Tôi vò mái tóc xinh xắn của Kuroha, cô ấy “A!” một tiếng rồi né sang một bên.
Tôi cảm thấy có chút lạ khi Kuroha không còn ở bên. Tôi nhận ra rằng sự tồn tại của cô ấy quan trọng với mình đến nhường nào.
Nhưng mối quan hệ hiện tại hợp với chúng tôi hơn. Thoải mái trêu đùa lẫn nhau, không cảm thấy ngại ngùng khi cư xử như một cặp trước mặt người khác, tôi và Kuroha đã luôn như vậy rồi.
“Thật tình, chuyện gì cũng phải đến tay tớ à, Haru. Cậu nên chịu trách nhiệm đi nhé?”
“Ừ. Cùng tạo ra em bé nào.”
“Tên ngốc biến thái này. Haru đúng là tên tồi tệ nhất. Toàn quấy rối tớ thôi. Nghĩ tớ dễ dãi mà lấn tới à?”
“Không không, không hẳn.”
“Được thôi, quấy rối kiểu này lần tới tớ sẽ không để cậu chép bài của tớ nữa.”
“Làm ơn, Kuroha, chỉ riêng cái này thì đừng!”
“Nhanh quá đó! Cái quỳ gối của cậu chẳng có chút giá trị nào hết Haru à.”
“Cậu không hiểu rồi Kuro. Quỳ gối không chỉ là xin lỗi mà còn tạo áp lực buộc người khác phải tha thứ cho mình.”
“Cậu hiểu rõ về chuyện này càng làm tớ thấy khó chịu. Chị bắt đầu lo lắng cho tương lai của Haru rồi đó.”
Cuộc trò chuyện vô thưởng vô phạt của chúng tôi vẫn tiếp diễn, đột nhiên ở một góc nào đó.
“Khoan– Cậu nói thật à?”
“Ừ… tình hình là vậy đó.”
Đó là cuộc trò chuyện giữa Shirokusa và Mine.
Lớp học vốn đã trở lại bình thường khi xác nhận những lời của Kuroha chỉ là nói dối, đã có nhiều người rời đi.
Ngay lúc này, Mine đang rất đỗi ngạc nhiên.
Một Mine mập mạp và vô tư lại hòa hợp được với Shirokusa lạnh lùng và mạnh mẽ, nhưng nếu Mine không phải kiểu người chững chạc thì còn lâu mới thân với cô ấy được. Chính vì thế rất hiếm khi thấy Mine kích động đến vậy.
Nhận ra mình đang bị để ý, má của Mine ửng đỏ, giọng cô ấy chùng xuống. Cuộc nói chuyện sau đó càng trở nên khó nghe hơn, nhưng tôi cố căng tai lên để nghe bọn họ dù nói chỉ là một đoạn.
“Từ khi nào mà…!?”
“Một tuầ… trước.”
“Tỏ tình… ở đâu…!?”
“Ở biển.”
“Ui, lãng…”
…Khoan, cái gì? Cô ấy mới nói gì thế? Chắc không phải là được ai đó tỏ tình đâu nhỉ?
“Shirokusa, cậu nói anh Abe… và cậu… gia đình… phải không? …hai cậu quen nhau chỉ là vấn đề thời gian nhưng… xảy ra rồi… anh A… vừa ngầu… nổi tiếng nữa, Hai cậu… cặp đôi tuyệt vời nhất. Chúc… hạnh phúc.”
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………
……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………….Hm?
Hmm? Hm? Hmmmmmmmmmmm?
Tai tôi chắc không bị lãng đâu ha? Hình như tôi mới nghe đoạn gì đó quan trọng…
“Oa, Kachi đang hẹn hò với anh Abe học năm ba nè.”
Kuroha thì thầm, giọng cô ấy như đâm thẳng vào tim tôi.
“Bố của anh Abe là diễn viên, gần đây anh ta cũng bắt đầu đi diễn nữa. Cá nhân tao cũng ghét kiểu môn đăng hộ đối lắm, nhưng tao nghĩ người nổi tiếng như anh ta đúng là mảnh ghép phù hợp với Shirokusa.”
Lời của Tetsuhiko cứ đi từ bên tai này mà lọt ra bên tai kia.
“Tao chưa nói với mày à? Kachi quá sức với mày rồi. Phụ nữ sinh ra để lừa dối đàn ông mà, mày thấy đấy. Cơ mà, nếu nghĩ theo hướng khác, mày không còn cảm thấy khó xử khi thành một thằng ngốc ở ‘Lễ hội tỏ tình’ nữa, cũng không tệ đúng chứ?”
Tôi nổi cơn thịnh nộ, nắm lấy cổ áo của Tetsuhiko.
“Tetsuhiko, tao đã bảo không có nghĩ gì về Kachi mà?”
“À, rồi, rồi. Tao hiểu rồi.”
Tôi buông Tetsuhiko, người vẫn còn đang đùa giỡn, rồi mang cặp vào.
“Này, Sueharu. Về rồi đó à? Lễ hội văn hóa thì sao?”
“Cần gì ý kiến của tao chứ? Mày tự xử được mà.”
“Được thôi.”
Tetsuhiko không hề ngăn cản tôi.
“Haru…”
Kuroha gọi tôi, nhưng tôi không thể đáp lại với giọng điệu giận dữ được.
Tôi giả vờ không nghe rồi rời khỏi lớp.