Trans: wiee
Edit: Tamm
-------------------------------------------
"Đồ thị và phương trình... Ah, mình chẳng thể hiểu nổi!"
Tôi chưa bao giờ phải gặp rắc rối với môn toán trước đây. Nhưng lần này thì nó lại hoàn toàn khác.
Tôi không thể hiểu nổi những bài toán về hình học vì vốn tôi đã không ưa gì chúng sẵn rồi. Và giờ nó lại còn được kết hợp với cả những đường sóng tọa độ trộn lẫn biểu thức phức tạp nữa chứ.
Nếu là xác suất ở cấp độ như bài thi thử thì suy nghĩ một chút là có thể giải quyết được ngay.
Nói là thế, nhưng điều tồi tệ ở đây là...
"Ừm, xem nào, câu hỏi 1 trang 69 sách giáo khoa..."
"Sensei, bài này hôm qua làm rồi ạ."
"À, cô xin lỗi. Được rồi, vậy chuyển sang câu 1 trang 70 nhé."
Vì giáo viên bộ môn lớp chúng tôi đang nghỉ thai sản, nên đây là giáo viên mới sẽ đảm nhiệm thay.
Cơ mà, bài giảng của cô ấy có hơi mơ hồ... tới mức tôi chẳng hiểu gì cả.
Vì tùy vào học sinh của mỗi lớp, nên phương pháp dạy học và tiếp cận của mỗi giáo viên sẽ là hoàn toàn khác nhau. Vậy nên việc không quen với cách học mới cũng không có gì lạ.
Khả năng kỳ này điểm trung bình của lớp sẽ giảm mạnh mất.
"Phải cố gắng hơn thôi, nếu không mình sẽ gặp rắc rối thật đấy..."
Sau khi kết thúc tiết học làm tôi muốn nổ tung, tôi liền đến phòng nghiên cứu xã hội.
Có vẻ Rin-chan đã tới trước và mở cửa rồi.
"Ah, Nii-san, hôm nay anh vất vả rồi."[note61575]
"Cảm ơn em, Rin-chan. Thế mọi chuyện ở lớp vẫn ổn chứ?"
"Dạ vâng, không khác với hồi sơ trung là mấy, nhưng khá mệt ạ."
Em ấy vừa cười và nói, nhưng tôi có thể thấy khuôn mặt của ẻm hiện ra vẻ mệt mỏi.
"Haha, anh cũng từng trải qua rồi, kiệt quệ tinh thần luôn ấy nhỉ? Hồi đó anh ngồi trong lớp học với xung quanh toàn là người lạ, nhưng may mắn là vẫn có vài đứa bạn mà mình biết, nên anh đã chơi cùng tụi nó luôn. Mà, giờ thì anh cũng bắt đầu quen với lớp rồi."
"Vâng ạ!"
"Em vẫn còn học được chứ?"
"Tất nhiên rồi ạ! Em sẽ "tiêu hóa" bài học từng chút một luôn!"
"Được rồi, vậy thì ta bắt đầu thôi nhỉ?"
Rin-chan đặt sách vở tài liệu học tập lên cùng một lúc và bắt đầu chú tâm làm bài tập.
Em ấy mở cuốn vở bài tập và bắt đầu chăm chú ghi chép. Vì mới năm nhất nên kiến thức vẫn khá giống với sơ trung.
Nếu là Rin-chan thì có thể tự mình xoay sở được. Em ấy nhanh chóng viết đáp án vào vở với nét chữ đẹp đẽ.
Không cần phải nói, chữ em ấy đẹp hơn hẳn đống bầy hầy của tôi rồi.
"Anh cũng học đây. Nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi nhé."
"Dạ vâng!"
Tôi lấy quyển vở ra và bắt đầu xem lại mấy bài toán của hôm nay.
Nếu không thể hiểu từng chút của vấn đề, thì sẽ rất khó để hiểu được toàn bộ vấn đề về sau nếu ta gặp phải.
Tôi cần phải chú ý đến lời giải thích và cách giải quyết của một vấn đề, đồng thời kiểm tra và xác định công thức cần sử dụng rồi giải từng bài một.
Vấn đề cơ bản trong sách đã được giải quyết, nhưng khi đến dạng toán ứng dụng và phát triển thì tôi lại không thể giải nhanh được.
Nếu lớp trưởng giải được thì tôi nghĩ mình sẽ hỏi cô ấy sau. Nhưng nếu như vậy còn không được thì tôi nên hỏi thẳng giáo viên bộ môn giải thích cho dễ hiểu.
Phần giải thích của giáo viên hôm nay chưa đủ rõ ràng, trong khi giáo viên toán lớp bên lại quá gay gắt và thường tức giận nếu có ai đó tới hỏi.
Thật khó cho học sinh như chúng tôi khi phải trả lời câu hỏi trong khi còn chẳng hiểu mình đang làm gì.
"Hửm?"
Trong vô thức, tôi nhìn sang bên cạnh nơi Rin-chan đang đặt bút xuống và đồng thời em ấy cũng đang nhìn về phía tôi.
"À, xin lỗi. Em thắc mắc gì hả?"
"Không ạ, hơi mệt nên em nghỉ chút thôi."
"Anh hiểu rồi, nếu em thấy mệt thì hôm nay tới đây thôi nhỉ? Đừng nên cố quá, được chứ?"
"Không ạ. Chỉ là, em chưa từng thấy anh nghiêm túc học tập trước đây, nên em rất thích... Em chỉ muốn nhìn chút thôi, nên ta tiếp tục học đi ạ."
"Em vừa nói... thích à..?"
"Bởi vì bình thường anh luôn dịu dàng với em, nên hiếm khi em thấy được vẻ nghiêm túc của anh như vậy."
"Trông anh có gì lạ khiến em lo lắng sao...?"
"K-không đâu ạ. Ngay cả khi anh đang chăm chú như vậy, em vẫn có thể biết được anh đang nghiêm túc thế nào thông qua ánh mắt và giọng nói."
"...Urh, không ngờ anh lại thế này khi đang trước mặt người mà mình đang dạy."
"Không sao đâu ạ..."
Rin-chan cười tươi, trông em ấy còn dễ thương hơn khi cười như thế.
"Cuối cùng em cũng thấy được biểu cảm khi anh đang nghiêm túc."
"Thế à, vậy là em muốn thấy thêm nhiều biểu cảm khác?"
"Vâng vâng! Ý em là vậy đó!"
"Em có hứng thú với mấy thứ kỳ lạ à? Làm ơn đừng làm gì đó xấu chỉ vì muốn thấy vẻ buồn bã hay tức giận của anh đấy..."
"Đừng lo, em sẽ không làm thế đâu. Mặc dù có vẻ em thực sự muốn thấy... vẻ mặt của anh lúc ngủ..."
"Từ bỏ đi. Anh sẽ không bao giờ ngủ trước mặt Rin-chan đâu."
"Hể? Tại sao chứ?"
"Thì tại nó xấu hổ đó!"
Không đời nào mà tôi sẽ cho em ấy thấy được biểu cảm bị nghẹt mũi và phải thở bằng miệng do bị viêm mũi mãn tính của tôi.
Ngáy và ngủ há miệng là một điều tồi tệ nhất.
"Ừ thì, nếu ta ở cùng nhau lâu dài thì chắc chắn sẽ có cơ hội thôi!"
"Ngược lại, nếu anh nhìn khuôn mặt của Rin-chan đang ngủ thì sao?"
"Uuh... cái đó..."
Nghĩ tới điều đó, mặt em ấy dần đỏ lên.
Chà, Rin-chan là Rin-chan mà, biểu cảm siêu dễ đoán.
"Em sẽ thấy xấu hổ... phải không?"
"Nhưng em vẫn... Em muốn thấy mặt anh lúc ngủ bằng chính mắt mình!"
Em ấy vẫn kiên quyết với khuôn mặt bừng đỏ.
"...Kể cả nếu anh có ngủ gục trước mặt em, thì em vẫn không thể thấy được mặt anh đâu!"
"Ngay cả anh có cấm thì em chắc chắn sẽ thấy mặt anh thôi..!"
"Chắc chắn không thể! Em hiểu mà, đúng không?"
Rin-chan vẫn tiếp tục kiên quyết một lúc lâu sau đó...