Chu Minh nằm trên giường gần nửa giờ thì bàn tay mới khôi phục lại, vì lẽ đó Chu Minh chuẩn bị lại đi bán thêm ít vàng và kim cương nữa, nhanh chóng kiếm thêm một khoản tiền để mua nhà. Lại nói, chỉ còn ba ngày nữa là bị đuổi ra khỏi đây rồi, nếu không mua nhà thì chả lẽ ngủ ngoài đường sao. Hết cách rồi, Chu Minh không thể làm gì khác hơn là vất vả thêm một chút vậy, những đồ này hắn không thể sai người đi bán được, cũng chỉ tự mình đi mà thôi.
Chu Minh lại lôi cái rương chứa vàng bạc châu báu dưới gầm giường ra, hắn từ trong rương lấy ra một kg vàng cùng hai viên Kim cương carat. Còn tại sao hắn biết khối nào là kg vàng hay đâu là kim cương carat thì hắn đã đánh dấu từ sớm rồi. Vì thế hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tại sao Chu Minh không lấy luôn tiền mặt từ trong màn hình có phải là tiện không, thì cũng bởi vì hắn không biết những tiền mặt kia liệu có thể dùng trong hiện thực không nữa, nếu như lấy ra những số seri trên tờ tiền mà trùng khớp với tiền mặt bên ngoài thì không khéo người ta cho rằng Chu Minh in ấn tiền giả ấy chứ, lúc đó có lẽ lại bị mời đi uống trà chứ chẳng chơi. Thế nên Chu Minh không dám mạo hiểm như vậy. Những thứ như vàng và kim cương khi bán ra thì cảnh sát cũng chưa chắc đã biết, chỉ cần đề phòng những nhân vật trong giới hắc đạo là được, nhưng đã có người bạn là Bạch Sầu thì phía hắc đạo có lẽ không có vấn đề gì lớn.
Chu Minh muốn nhanh chóng đổi chút tiền mặt, vì thế lần này hắn muốn mạo hiểm thêm một lần. Cầm khối vàng nặng trịch và hai viên kim cương lớn kia mà Chu Minh cảm thấy mê say. Hắn nhét rương trở lại gầm giường rồi lấy ba lô ra bỏ vàng và kim cương vào đó. Lần này hắn cũng không trực tiếp giấu trong người vì như thế sẽ rất dễ bị người khác phát hiện. Đeo ba lô trên lưng, hắn cầm lấy chìa khóa và ví tiền đi ra khỏi nhà.
Đi tới trạm dừng xe buýt, hắn chờ xe rồi lên, lần này không có xảy ra chuyện gì bất ngờ cả, cả quãng đường hắn cũng không bắt chuyện với ai, đi thẳng tới khu phố thương mại Trần Nhân Tông. Vào buổi chiều số người ra đường sẽ càng nhiều hơn so với buổi sáng. Thế nhưng vào lúc này mới có giờ sáng mà trên đường rất là đông đúc, không kém so với buổi chiều. Chu Minh cũng không chú ý tới điều này, hắn tâm tư vẫn luôn hướng tới số vàng và kim cương đang bỏ trong ba lô. Hắn bước nhanh về phía công ty vàng bạc đá quý Kim Long.
Chu Minh rất mong ông Dương lúc này đang có mặt tại công ty, bởi vì ông Dương dễ nói chuyện một chút, với lại hắn cũng chỉ biết ông Dương, nên sẽ yên tâm hơn không sợ người ta chém mình. Khi đi vào trong công ty Kim Long, hắn nhìn thấy ông Dương đang đi dạo khắp nơi trong khu hàng trưng bày. Đúng lúc hắn bước vào công ty thì ông Dương cũng đã nhìn thấy hắn, ông Dương vội bắt chuyện: "Minh lại tới rồi à cháu, lần này không phải lại muốn bán vàng đấy chứ". Ông Dương cười hiền lành.
"Đúng ạ, ông đoán quá chuẩn rồi. Hôm nay cháu lại tới bán vàng nữa ạ". Chu Minh kinh ngạc nói.
"Thật là không ngờ đó, cháu liên tiếp hai ngày đều đến bán vàng?" Ông Dương kinh ngạc.
"Vâng, hôm nay lại làm phiền ông rồi." Chu Minh có chút ngượng ngùng nói.
"Không sao cả, việc của ông mà, có gì mà phiền với không phiền chứ. Lại đây nào." Ông Dương nói rồi mang Chu Minh đi tới quầy hàng ngày hôm qua. Sau khi tới nơi thì nói: "Cháu lấy đồ ra đi."
Chu Minh nghe xong thì vội vàng lấy khối vàng nặng trịch từ trong ba lô ra.
"A! Đúng là không ít nhỉ, tối thiểu cũng phải kg đó." Ông Dương giật mình nói. Bởi vì ông Dương vẫn cho rằng Chu Minh sẽ bán khối vàng mấy trăm gram như hôm qua thôi, nhưng giờ nhìn thấy khối vàng này thì cũng hơi giật mình.
"Ha ha, đúng khoảng kg, làm phiền ông ạ." Chu Minh nói.
"Không có gì." Ông Dương nói xong thì đem khối vàng đặt lên chiếc máy đo điện tử, máy hiển thị đúng kg. Tiếp theo thì đo lường phẩm chất, cũng giống như ngày hôm qua vậy. Ông Dương nói: "Lần này cháu muốn chuyển khoản hay tiền mặt, sẽ không phải lại muốn tiền mặt chứ?"
"Không ạ, lần này chuyển khoản đi ạ." Chu Minh nói xong thì đem số thẻ ngân hàng Công thương cho ông Dương.
Ông Dương tính toán một chút rồi nói: "Vẫn theo giá ngày hôm qua mà tính, ngàn/ gram, tổng cộng triệu."
Ông Dương thao tác chuyển khoản trực tiếp trên máy tính rồi nói: "Xong rồi, cháu kiểm tra lại xem."
Chu Minh gọi điện tới tổng đài ngân hàng công thương, báo số tài khoản của mình, mật mã rồi nhân viên ngân hàng kiểm tra và báo lại cho Chu Minh tài khoản vừa được chuyển vào triệu. Chu Minh cao hứng suýt nữa nhảy lên, trong lòng mừng rỡ, hướng về ông Dương nói cảm ơn: "Cảm ơn ông Dương".
"Không có gì, nếu như không còn chuyện gì nữa thì giờ ông phải về nhà ăn cơm rồi." Ông Dương chuẩn bị tan ca về nhà ăn cơm.
"Ông đợi một chút ạ, cháu muốn hỏi một chút ở đây có thu mua kim cương không ạ?" Chu Minh muốn hỏi một chút về việc bán ra kim cương, nếu như ở đây thu mua thì hắn muốn bán ra luôn.
"Cháu có kim cương để bán sao?" Ông Dương ngạc nhiên hỏi.
"Vâng ạ, cháu muốn hỏi một chút, nếu được thì cháu muốn bán hai viên kim cương." Chu Minh nói.
"Kim cương có giá cả không cố định, phải xem phẩm chất, kỹ thuật gia công, độ tinh khiết để cân nhắc, cháu đem kim cương ra cho ông xem một chút." Nói rồi lại đeo cặp kính lão lên.
Chu Minh cẩn thận lấy một viên kim cương từ trong ba lô ra, cẩn thận đưa cho ông Dương, ông Dương cầm lấy bỏ vào trong máy kiểm tra, vừa đo lường vừa nói: "Độ tinh khiết không tệ, là cấp VVS (Very Very Small), dạng cắt là EX (Excellent), màu sắc ở mức E (màu sắc từ D-Z, D là trong suốt, Z là màu vàng), kích cỡ là carat. Ông có thể trả cháu tỷ, thế nào, cái giá này có tiếp thu được không?" Ông Dương hỏi.
PS: Ta không biết nhiều lắm về kim cương, tìm kiếm thông tin trên mạng đưa vào thôi. Các lão có thể tham khảo giá tại .
"Như vậy là được rồi, vậy cháu bán kim cương cho các ông đi. À, đúng rồi ông xem giúp cháu cái này, nếu như có thể thì cũng bán luôn ạ". Chu Minh lại từ ba lô lấy ra thêm một viên kim cương khác.
"Cháu thật khiến ông giật mình." Ông Dương kinh ngạc nói, nhưng dù kinh ngạc thì cũng vẫn đo lường lại một chút. Một lát sau khi đo lường xong thì ông Dương nói.
"Hai viên phẩm chất tương đương nhyau. Nếu cháu muốn bán cả hai viên, ông cũng không để cháu thiệt, hai viên kim cương ông trả cháu tỷ. Cháu thấy sao?" Ông Dương hỏi.
"Được rồi, ông nói sao thì làm như thế đó đi ạ." Chu Minh bị chấn kinh rồi, hắn nói năng có chút lộn xộn, hắn từ khi sinh ra tới giờ chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy, huống chi đó là tiền của mình.
"Xong rồi, cháu kiểm tra lại tài khoản đi, xem đã được chưa." Ông Dương nói.
"Không cần, không cần, cháu còn không tin ông được sao. Không cần, hay là cháu mời ông ăn một bữa cơm, coi như cháu cảm ơn ông." Chu Minh khách khí mời ông Dương.
"Được, ông cũng không khách khí. Chúng ta cùng đi chứ." Ông Dương nói.
Hai người cùng đi ra khỏi công ty Kim Long, nhưng không biết nên đi nơi nào ăn cơm. Đúng lúc Chu Minh nhìn thấy một tòa nhà lớn, hắn đề nghị.
"Chúng ta đi khách sạn Royal đi ạ, hôm nay cháu thử làm một cái nhà giàu mới nổi xem ạ" Chu Minh cười đùa.
"Được, vậy hôm nay để ông làm thịt một cái nhà giàu mới nổi này mới được." Ông Dương cũng nói đùa theo.
Hai người vừa đi tới khách sạn Royal vừa hàn huyên một chút chuyện gia đình. Đang muốn vào cửa thì đúng lúc có một chiếc Ferrari đi trước cửa khách sạn Royal, cạnh cửa có một nhân viên giữ xe đi tới tiếp đón. Trên xe bước xuống một người, nhìn kỹ, đó chính là người hôm qua bị tên móc túi trộm ví tiền, Hoàng Vân Chi. Hoàng Vân Chi đưa chìa khóa xe cho nhân viên giữ xe rồi đi vào trong khách sạn. Đang muốn vào khách sạn thì cô nhìn thấy Chu Minh.
"A, Chu Minh, anh cũng ở đây à, đúng lúc em cũng muốn đi ăn cơm, em mời anh nhé. Cảm ơn anh hôm qua đã giúp em. Ngày hôm qua em có việc gấp chưa kịp cảm ơn anh, ngày hôm nay đúng lúc gặp lại anh ở đây. Bác Dương, bác cũng ở đây ạ, chúng ta cùng đi chứ ạ." Hoàng Vân Chi lên tiếng mời.
"Vân Chi à, cháu cũng tới ăn cơm hả." Ông Dương lên tiếng chào hỏi.
"Không cần, không cần. Để anh mời em, ai lại để cho con gái mời khách ăn cơm chứ. Hôm nay anh hơi phát tài, để anh mời chứ. Hai người quen biết nhau à?" Chu Minh không muốn để Hoàng Vân Chi mời khách, hắn mới kiếm được mớ tiền, căn bản không để ý tiền một bữa cơm này.
"Đúng vậy, bác Dương quen biết với ba em. Hay là để em mời đi, ai lại để cho anh mời chứ, em muốn cảm ơn anh mà." Hoàng Vân Chi có chút không muốn.
"Không có gì, đúng lúc em với ông Dương có quen biết, không nên từ chối nữa." Chu Minh kiên trì, cũng ra hiệu ông Dương lên tiếng khuyên nàng.
"Đúng đấy, cháu không nên tranh với Minh. Ai mời cũng giống nhau cả thôi, đều là ăn cơm mà." Chu Minh ra hiệu thì ông Dương đều hiểu.
"Vậy được rồi, vậy để anh tốn kém." Hoàng Vân Chi hơi ngượng ngùng nói.
"Không sao, chỉ một bữa cơm thôi mà, anh cũng không để ý. Vậy chúng ta đi thôi, mời ông Dương." Chu Minh nói xong thì mời ông Dương dẫn đầu.
"Vào thôi." Ông Dương nói, nói rồi thì xông vào trước.