Bàn Tay Vàng Dẫm Mặt Mạnh Nhất

chương 4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong tiểu thuyết, tuy chỉ số IQ của Văn Minh rất thấp nhưng thiên phú âm nhạc rất tốt, cộng thêm dáng vẻ không đến nỗi nào, khi y bình tĩnh làm âm nhạc thì kiêu căng cũng giảm bớt không ít. Đi tới bên cạnh phế tích, y lấy ra vi-ô-lông đã chuẩn bị sẵn, ánh mắt mịt mờ lướt qua Mạc Thiệu Hòa, tỏ vẻ “Làm mày chết sớm”.

Trong phế tích tán loạn toàn dịch màu xanh hoặc tứ chi vặn vẹo tàn nát, Văn Minh nhíu mày chọn một khối đá sạch sẽ ngồi xuống. Khối đá này to sừng sững, là điểm nhấn trong toàn bộ bối cảnh.

Thử một vài âm phù, thái độ của Văn Minh nhìn thì tưởng khiên tốn nhưng ánh mắt lại chắc chắn cực kì, y giơ cằm, “Đạo diễn, tôi đã chuẩn bị xong.”

Đạo diễn ý vị thâm trường nhìn Mạc Tạp, thấy trong mắt tiểu tử này có chút hả hê. Nhịn không được chậc lưỡi, so với cái kẻ nhìn tưởng dễ lừa gạt nhưng thực tế lại là tiểu hồ ly này thì Văn Minh quá non nớt.

Tùy tiện phất tay, đạo diễn học theo Mạc Tạp, ỷ vào ghế ngồi.

Chậc, tiểu tử này rất biết hưởng thụ a.

Văn Minh hít sâu một hơi, lộ ra biểu tình cực kì bi thương, hai tay run rẩy, nghẹn ngào.

“A, vì sao! Đây là tất cả của ta! Chết tiệt! Hỗn đản, a!” Bi phẫn gục xuống đất, ánh mắt Văn Minh ngập tràn oán hận, bi ai, tựa như nổi điên, “Không có, cái gì cũng không có. A ——”

Ngón tay bấm xuống đất, chứng kiến nhạc khí lộ ra bên ngoài, trên gương mặt xám trắng của y ánh lên một chút hi vọng, ra sức đẩy hòn đá, thận trọng ôm lấy cây đàn theo y cả đời, “Còn mày, tao chỉ còn mày nữa!”

Rũ cánh tay xuống vài giây, Văn Minh bỗng nhiên đứng lên, ánh mắt cừu hận không gì sánh được, sau đó y kéo đàn. Âm tiết cực nhanh nhảy lên. Ca khúc này tên là “Thế giới này không còn gì cả.”, là một danh khúc. Thủ khúc mang âm điệu phẫn nộ, phẫn nộ đối với sự bất công của cả thế giới.

Toàn bộ đoàn phim yên tĩnh, chỉ có tiếng nhạc vang lên.

Đuôi lông mày Mạc Tạp giương lên, không thể không nói, Văn Minh chọn ca khúc không sai, kỹ xảo biểu diễn cũng rất tốt.

Tân Chí Thần cảm giác kỹ xảo của Văn Minh làm cho người ta không cách nào soi mói, chính hắn cũng không thể biểu diễn nhạc cụ tốt hơn. Nhịn không được nhìn về phía Mạc Tạp, trong lòng nóng nảy bỗng dưng biến mất mà thay vào đó là tức giận phun trào.

Tức chết hắn, trong khi hắn khẩn trương như vậy thì người này làm như không có gì xảy ra. Tâm quá lớn, hắn không biết mình đang trong tình huống bất lợi sao?

Quét mắt nhìn ảnh để đang trợn trừng, Mạc Tạp cười nhẹ, mấp môi, “Ăn nhiều kẹo quá sao?”

Tân Chí Thần, “!!!!!!!!!!!” Mẹ nhà nó, hắn lại lo lắng vô ích.

Tiếng nhạc đã dừng lại, Văn Minh chậm rãi buông đàn, yếu ớt thở dài một cái rũ xuống rồi bỗng nhiên ngẩng lên nhìn Mạc Tạp, ưỡn ngực nói, “Đại diễn, tôi hoàn thành.”

Nụ cười xinh đẹp không giả tạo nhưng rất chói mắt, tựa như y đã thắng.

“Mạc Thiệu Hòa, kế tiếp là cậu. Chúc mong ước thành công a.” Văn Minh cười nói, “Đừng thua quá thảm.”

Mạc Tạp đồng ý, “Đương nhiên.”

Đứng lên duỗi người, ngoẹo đầu nhổ một ngụm nước bọt, phun cả kẹo vào thùng rác, Mạc Tạp lau mặt, vò rối tóc, kéo cà vạt, cởi hai khuy áo trên.

Nếu trước kia là nhân mô cẩu dạng tinh anh nam thì hiện giờ lại có cảm giác chán chường trụy lạc. Gương mặt hắn tràn đầy kiêu căng ngạo mạn, thần tình khác hẳn Văn Minh, đi mấy bước tới một góc nhăn nhúm bẩn thỉu, lôi ra một cái đầu trong đống bùn.

Mạc Tạp không có nhạc khí nên chỉ dùng vi-ô-lông giá rẻ của đoàn làm phim, so với cái của Văn Minh thì cái này quá đơn sơ, thậm chí trên vỏ còn nhuộm màu bùn đen.

“Này, cậu có muốn đổi một nhạc khí khác không?” Tân Chí Thần vừa nghe âm phù đầu tiên, khuôn mặt đen sì.

Cái này có thể so sao?!

Quét mắt nhìn Văn Minh đang châm chọc cười lạnh, “Không cần, ảnh đế quên mất là trong điện ảnh, thứ cần thiết là kĩ xảo.”

Tân Chí Thần ngẩn ra, nhãn thần lóe lên rồi tức hừng hực rời mắt nhưng khóe miệng nhịn không được giơ lên.

Một câu nói hạ xuống, thần sắc mọi người thay đổi, nếu Tân Chí Thần là an tâm thì Văn Minh là bực tức. Tên khốn này lại nhẹ nhàng xóa đi ưu thế của y. Thật đáng chết! Tưởng đem đống bùn kia trát lên mặt thì tưởng có thể thẳng nổi y sao?

Nằm mơ.

Nhìn thanh niên trên đài, đuôi lông mày đạo diễn nhướn lên, “Bắt đầu đi.”

So với thái độ không bình luận khi nãy, thái độ lúc này rõ ràng để tâm hơn. Tân Chí Thần cũng khích lệ, “Nỗ lực lên, tôi tin tưởng kĩ xảo của cậu. Đừng để tôi mất mặt.”

Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, không ai dám nói gì nữa vì sớm bị ảnh đế phát kẹo lấp mồm, cũng không tiện nói gì.

Chỉ là thái độ này khiến khuôn mặt Văn Minh xanh lét, bàn tay nắm chặt lại, âm thần phẫn hận, “Dựa vào cái gì!”

Đạo diễn vừa nói bắt đầu, biểu tình Mạc Tạp thay đổi.

Hắn quỳ một chân bên cạnh đống tứ chi nát vụn kia, nghiêng mặt, khóe môi nhếch lên nụ cười như có như không, ngón tay cẩn thận cầm máy móc giơ lên ngắm nhìn. Mạc Tạp không khóc lóc, không gào thét, thậm chí chỉ yên lặng nhìn những thứ còn sót lại. Màn diễn này rất quỷ dị, rõ ràng xung quanh đều là bóng tối nhưng nụ cười của thanh niên lại rực rỡ không gì sánh được.

Chẳng lẽ hắn không đau khổ sao? Người vây xem tự nhủ.

Nhưng khi mọi người nhìn vào đôi mắt đen kia thì trái tim co rút lại. Đôi tròng mắt kia tràn ngập điên cuồng, nếu nhìn kĩ thì có cả tuyệt vọng, nụ cười nơi khóe miệng nói là cười nhưng không bằng nói là đau đến tận cùng, đau khổ nơi đáy mắt như sắp tràn ra.

Phịch mội tiếng ngồi xuống đất, Mạc Tạp nhẹ giọng bật cười, tiếng cười quỷ dị tràn từ trong họng ra, “Đây là tất cả của ta a.” Lật úp bàn tay xuống, khối kim loại trên tay hắn rơi xuống đất “Keng” một tiếng. Thanh niên nhắm mắt lại, một dòng nước mắt lặng thầm chảy xuống, “Chẳng còn gì cả.”

Mạc Tạp vuốt ve cây đàn vi-ô-lông, gian nan đứng lên kéo vài nhịp nhưng lại phát ra tiếng kêu chói tai. Bỗng nhiên hắn bật cười, nhìn chất lỏng dính dính màu đỏ trên tay, trầm tư một hồi, nụ cười càng quỷ dị. Hắn tháo kính xuống bóp nát vụn, một giọt máu chảy xuống.

Mạc Tạp bỗng nhiên cười tà tứ, nhẹc nhàng liếm đi chất lỏng màu đỏ trên mu bàn tay.

Một màn diễn này vừa mê hoặc lòng người mà lại vừa đẫm máu cực kì.

Âm nhạc vang lên khiến mọi người muốn che lỗ tai nhưng tiết tấu từ chói tai tới dễ nghe chỉ biến chuyển trong năm giây. Chỉ trong giây phút ấy, tất cả đều cảm nhận được thế giới âm nhạc hoàn toàn khác, là âm nhạc của ngày tận thế hủy diệt, lúc cao, lúc thấp như từng đợt sóng xô lòng người.

Đầu quả tim của Tân Chí Thần như bị một cây búa tạ nện vào, hắn ngưng mắt nhìn thiếu niên, ánh mắt si mê.

Âm nhạc của Văn Minh chậm rãi dừng lại nhưng Mạc Tạp lại khác, âm nhạc vừa đi tới cao triều lại đột ngột chấm dứt.

Một khung cảnh yên tĩnh.

Mẹ nhà nó, sau đó thì sao?! Một đám nhân viên đều bị cuốn hút vào màn diễn đang gào thét trong lòng.

Cuối màn diễn, Mạc Tạp vẫn cười nhưng lại nhắm mắt lại. Đến cùng là nhà khoa học nghĩ gì, ai cũng không biết. Chứng kiến một nhà khoa học như vậy, người vây xem yên lặng nghĩ, hắn đang nghĩ gì. Đang thống khổ hay phẫn nộ?

Không có, chẳng có gì cả.

Đây là lý do vì sao nhân vật nhà khoa học vẫn đang bị tranh luận vì tính cách phức tạp.

Đạo diễn vỗ đùi, tâm tình kích động, “Tốt!”

Ôm lấy lồng ngực mà trái tim đang đập loạn nhịp, Tân Chí Thần nhìn chằm chằm Mạc Tạp. Một con người như vậy quá mê người, quá dụ hoặc mà cũng quá ưu tú.

Đạo diễn lau mặt, “Hảo tiểu tử, thì ra cậu thật sự thâm tàng bất lộ. Nếu không phải bị bức ép thì có phải cậu vẫn giả heo ăn thịt hổ hay không?”

Mạc Tạp vuốt mũi cười hắc hắc, “Đạo diễn, chuyện này tự chúng ta hiểu.”

Sải mấy bước đi đến, hai tay Tân Chí Thần nắm vai thanh niên, “Cậu….” môi hắn nhúc nhích, “Diễn rất tuyệt.”

“Cảm ơn ah.” Mạp Tạp hồ nghi nhìn hắn. Khả năng đánh trống lảng của người này quá tệ.

Ho nhẹ một tiếng, Tân Chí Thần buông tay, liếc Văn Minh đứng phía kia mới thu nụ cười, “Hiện giờ cậu thua rồi, mời cậu và người đại diện của cậu rời đi a!”

Văn Minh không hiểu. Y diễn tốt như vậy, sao lại thua?

“Tân lão sư, tuy ngài là tiền bối nhưng thi đấu phải công bằng.” Bàn tay Văn Minh lạnh cóng, y cố giả bộ trấn định.

“Đúng thật là Mạc tiểu tử thắng.” Đạo diện cười lạnh một tiếng, không để ý tới biểu tình phức tạp trên mặt người đại diện, “Tiểu tử, cậu nói cái gì đi.”

“Tôi không bại! Đạo diễn, ngài không thể thiên vị như thế được a!” Văn Minh vẫn cắn chặt lý do đãi ngộ không công bằng. Rất hiển nhiên, y không tin vào kết quả này.

Mạc Tạp nhướn mi, thần sắc lười biếng, “Cậu có biết tại sao mình thua không?”

Ngậm điếu thuốc, hắn cười phóng túng, “Cậu diễn không tệ, khóc cũng rất hay nhưng lại hủy thiết lập tính cách của nhân vật.”

“Tôi không hề! Cậu nói láo!” Nhãn thần của Văn Minh lóe lên, “Khi con người lâm vào cảnh hai bàn tay trắng thì tức giận không phải tất yếu sao?!”

Khẽ hừ một tiếng, Tân Chí Thần khinh miệt nói, “Đây chẳng qua là người thường, cậu không hiểu tý gì về tính cách nhân vật mà mình muốn diễn mà cũng đòi diễn? Quả thực nói si nói mộng! Tính cách của nhà khoa học rất phức tạp, cho dù rơi vào tuyệt vọng thì phản ứng cũng sẽ khác thường.”

“Điểm sáng của nhân vật nhà khoa học là ở sự thâm sâu khó lường, thay đổi thất thường. Mà những gì cậu biểu diễn chỉ là một người bình thường. Người nhìn qua thì thấy cậu đang đau đớn, nghiên cứu sâu hơn thì chỉ thấy biểu diễn nông cạn. Loại nhân vật sâu sắc này cậu trèo cao không nổi.”

Dưới sự bức bách của Tân Chí Thần, sắc mặt Văn Minh trắng bệch, cả người run lên vì tức giận nhưng lại không có cách phản bác.

“Cậu nên nhớ kĩ tính cách của nhà khoa học a! Trên mặt đất dù chỉ còn là tứ chi tàn nát nhưng đó là những thứ thành quả suốt đời nghiên cứu của hắn, nói là thứ quan trọng nhất trong đời hắn cũng không quá đáng nên hắn quý trọng còn không kịp. Mà cậu lại thế nào? Cậu sợ dơ bẩn tránh xa hết tất cả. Tính tình của nhân vật này bướng bỉnh lại điên cuồng, chẳng lẽ hắn sẽ ghét bỏ đống thi thể này sao? Không! Nhưng cậu lại biểu lộ ra sự ghét bỏ đó.”

“Màn diễn này muốn diễn nội tâm mềm mại của nhà khoa học nhưng cậu hoàn toàn hủy đi nhân vật này. Cậu biểu diễn cái gì cho tôi xem? Là oán hận, là hận đời, là oán độc, là ai thán thế giới bất công! Cậu kéo đàn tốt nhưng lại không có linh hồn nên chỉ là một phế vật!”

Sắc mặt Văn Minh hết đen lại trắng, thay phiên nhau liên tiếp.

Mạc Tạp khẽ cười một tiếng, vứt điếu thuốc xuống, phun một ngụm khói, “Văn Minh, nhớ kĩ xin lỗi trên weibo ah.”

“Cậu!”

“Ha ha, mọi người, Văn Minh còn bận, sắp trễ máy bay mất rồi.” người đại diện cười nói.

“Thua xấu xí như vậy chẳng thú vị chút nào.” Mạc Tạp xoay xoay cái bật lửa, lẩm bẩm một câu khiến máu Văn Minh sôi lên. Đạo diễn vừa giấu thuốc lá đi, vậy mà thằng nhóc con này lại đổi thuốc lá thành kẹo.

Ở màn kịch này, Mạc Tạp lựa chọn kỹ xảo khác lạ để biểu diễn ra một nhà khoa học cực kì phức tạp, tràn đầy tính hủy diệt. Lúc hắn rơi vào điên cuồng, âm nhạc cũng sẽ không hoàn mỹ như vậy nên khi bắt đầu, Mạc Tạp chọn cây đàn tệ hơn là vì thế. Âm nhạc tuy không hoàn mỹ nhưng đã đủ vì hắn khiến người ta cảm nhận được sự điên cuồng toát ra từ trong xương chứ không chỉ ở nhạc điệu.

Âm nhạc ngừng dần chỉ làm người ta cảm thấy không hoàn mỹ, nhà khoa học có khóc lóc cũng chỉ là đau thương trong chốc lát. Hắn là một kẻ điên thua bạc trắng tay, cho dù chỉ còn có hai bàn tay trắng cũng sẽ không khóc. Nhà khoa học không chỉ ác với người mà còn ác hơn với cả mình.

Vậy nên sự biểu hiện yếu đuối chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, cuối cùng điều khiến người ta khắc sâu nhất ở nhân vật này phải là nụ cười điên cuồng. Đây mới là bi thương của hắn.

Phế tích khi trước là phòng thí nghiệm, vốn là nơi nhà khoa học nghiên cứu cả đời nhưng khi xung đột với người biến dị nó lại hoàn toàn bị phá hủy. Có thể nói trong lúc này thành quả của hắn đều bị hủy. Bởi vậy, Mạc Tạp đã lựa chọn phế tích, lựa chọn quá khứ của nhà khoa học.

Văn Minh bị người đại diện mang đi, trước khi chạy mất y còn không quên căm hận nhìn lại. Mà một nữ nhân sau khi biết được tin đó đã tức giận đến mức bóp sắp nát cả điện thoại, “Chết tiệt!”

Thi đấu lần này đã trở thành đề tài nóng nhất trên internet, mọi người hầu như đều bỏ phiếu cho Văn Minh nhưng sau khi xem xong toàn bộ video được tải lên, tất cả đã sôi trào. Mặc dù video này là do điện thoại quay chụp, chất lượng không tốt lắm nhưng tất cả vẫn được thu lại hoàn toàn trực tiếp quá trình tỉ thí.

“Trời ạ, đây là cái gì?! Vội vàng không kịp chuẩn bị đã thấy được một hồi diễn xuất kinh tâm động phách. Hoàn toàn bất ngờ không đoán trước, không nghĩ rằng bình hoa lại có thể diễn hay đến như vậy. Chứng kiến sự chán chường của hắn tôi không thể dời mắt. Rõ ràng nụ cười của hắn rất đẹp nhưng lại làm người ta thấy chua xót. Sau đó khi hắn yên lặng rơi lệ, tôi hận không thể nhào tới lau khô nước mắt, tim đau quá. Mà đoạn âm nhạc cuối cùng của hắn lại khiến tôi rung động. Nói thật thì nó vẫn còn nhiều khuyết điểm nhưng trái tim và linh hồn của tôi lại không nhịn được khuất phục. Không thể không nói Mạc Thiệu Hòa đã cho tôi một kinh hỉ lớn. Màn diễn này hắn diễn quá tuyệt vời!”

“Chứng kiến lúc Văn Minh biểu diễn, tôi đã thấy thật hoàn mỹ nhưng Mạc Thiệu Hòa đã dùng hiện thực cho tôi một cái tát, nói cho tôi biết cái gì gọi là múa rìu qua mắt thợ! Đúng như Tân ảnh đế nói, âm nhạc của Văn Minh rất tốt đẹp nhưng lại không thích hợp. Vốn ban đầu tôi bỏ phiếu duy trì Văn Minh nhưng giờ lại quay đầu về phía bình hoa. Trong lòng tôi đang nói, Mạc thiếu, em nhìn nhầm anh rồi! Hóa ra anh lại lợi hại như vậy!!!”

“Sau khi Mạc Thiệu Hòa diễn xong tôi mới hiểu được một điều, tuyệt vọng trong câm lặng mới là điều đau lòng nhất. Tiếng khóc giằng xé tâm can của Văn Minh chỉ là khóc, còn giọt nước mắt âm thầm rơi của Mạc Thiệu Hòa lại khiến tôi thống khổ. Đây chính là hai đẳng cấp khác nhau a! Bình hoa cũng không phải chỉ là bình hoa. Nhân vật này chính là của Mạc Thiệu Hòa, không ai có thể cướp! Tôi dột nhiên có chút chờ mong.”

Truyện Chữ Hay