“Ta muốn gặp hắn.”
Biên tập: Chuối
Không ai ngờ Thẩm Độc sẽ nói ra một tràng như thế, chớp mắt hiểu ra ý tứ của y, tất cả mọi người nghĩ y điên thật rồi.
Thế khác nào đưa cổ cho người ta chém!
Vừa rồi Phương Hiểu nói mình không giết Thẩm Độc, nhưng sau khi Thẩm Độc đưa kiếm cho, chả lẽ cậu ta sẽ không đổi ý ư?
Sự thật là Phương Hiểu đã nhận lấy kiếm.
Nhưng cậu cầm rồi nhìn Thẩm Độc, mãi lâu không nhúc nhích.
Thẩm Độc khẽ cười, nhìn cậu một cái rồi xoay người đi về phía khe núi.
Cảnh tượng ấy làm tất cả nhân sĩ chính đạo nóng mắt.
Bản thân Trì Ẩm khôn ranh sắp đặt nước cờ này không ngờ mọi chuyện sẽ phát triển như vậy, bấy giờ không kịp phản ứng, cũng không quát mắng Phương Hiểu – người đã trở thành đệ tử của Thiên Thủy Minh.
Nhưng Lục Phàm đứng cạnh không thể ngồi nhìn Thẩm Độc rời đi dễ dàng như vậy được!
Bấy giờ, vẻ mặt ông ta thậm chí lộ ra vẻ dữ tợn âm u, gầm lên với Phương Hiểu vẫn còn cầm Tuyết Lộc kiếm đứng im tại chỗ: “Ngươi ngây ngẩn cái gì? Còn không mau ra tay?! Chẳng lẽ cứ tha cho đại ma đầu này như thế sao?!”
Phương Hiểu giật mình.
Thực ra cậu ta vẫn còn đắm chìm trong lời nói gây sốc của Thẩm Độc, hoàn toàn không hiểu vị Đạo chủ Yêu Ma đạo chỉ tay năm ngón tại sao phải làm như vậy.
Lúc nghe thấy giọng nói của Lục Phàm, cậu vẫn chưa nhận ra lời này đang nói với mình, chỉ mờ mịt ngẩng đầu lên.
Yêu Ma đạo đứng đối diện cậu.
Rất nhiều tông môn chính đạo đứng sau lưng cậu.
Cậu quay đầu lại, nhìn gương mặt Lục Phàm và gương mặt của rất nhiều người vì thấy Thẩm Độc sắp đi mất mà vội vàng bức thiết, thoáng chốc bỗng thấy sao mà bỡ ngỡ quá.
Suy nghĩ trong đầu bừng lên, Phương Hiểu đứng tại chỗ, nắm chặt Tuyết Lộc kiếm đẫm máu trong tay, chẳng những không đuổi theo lấy mạng Thẩm Độc mà ngược lại còn lùi từng bước về sau.
Đám người chính đạo tức thì ầm ĩ.
Đám người Diêu Thanh, Yêu Ma đạo cũng biết Thẩm Độc là một người nói một không hai, chẳng dám nghĩ tới chuyện khuyên Thẩm Độc thu lại những lời đã nói, thấy tình hình trước mắt, chỉ biết quyết định thật nhanh nói: “Bảo vệ kiếm! Đừng để bọn chúng đắc thủ!”
Bên chính đạo có người phi lên muốn cướp kiếm trong tay Phương Hiểu, Yêu Ma đạo cũng chẳng dám ngồi nhìn thanh kiếm gắn liền với tính mạng của Thẩm Độc rơi vào tay đối phương, lập tức lao lên đoạt kiếm quấn lấy nhau đánh đấm.
Tranh chấp tạm dừng ngắn ngủi lúc trước, lại lần nữa bùng nổ!
Lục Phàm nôn nóng đỏ cả mắt, Trì Ẩm đứng cạnh nhìn cảnh tượng rối loạn trước mắt, nhanh chóng nhìn ra nhân tố quyết định kết cục, nhắc nhở: “Lục trang chủ, Thẩm Độc sắp vào rồi.”
Nghe thế Lục Phàm lập tức tỉnh ngộ, không để ý đến chuyện đoạt kiếm nữa, chỉ nhấc tay lên, ngón tay chỉ về phía bóng dáng đằng trước của Thẩm Độc, giọng nói tàn nhẫn: “Giết ma đầu trước!”
Ông ta là Trang chủ Tà Phong sơn trang, người mai phục ở đây hôm nay quá nửa là của ông ta, tuy rằng cảm thấy sau khi Thẩm Độc đã quỳ xuống dập đầu với Phương Hiểu rồi mà còn động thủ thì hơi đểu một chút nhưng làm cấp dưới thì vẫn phải nghe lời ông ta.
Cho nên chỉ chần chừ trong chốc lát.
Ngay sau đó tất cả những người đang đánh nhau và không đánh nhau lập tức vọt về phía Thẩm Độc đang đi vào khe núi!
Như trận chiến đêm ấy ở Ngũ Phong Khẩu, mười tám loại vũ khí đủ cả, chả thèm giữ lại chút tình cảm hay thể diện nào!
Thẩm Độc thì chả kinh ngạc tí nào.
Không phải trong chính đạo toàn là tiểu nhân, toàn là quân tử, nhưng hôm nay những người mai phục bên ngoài thiền viện Thiên Cơ thì toàn là kẻ có mục đích có mưu cầu mà thôi.
Nếu bọn chúng để y đi dễ dàng thì mới nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nhưng y không ngờ, tất cả ám khí và đao kiếm đánh úp về phía y thế mà chẳng bổ xuống người y, ngược lại bị một thanh kiếm mềm mại như bóng trăng trong nước quét sạch!
“Keng —-”
Thanh kiếm ấy Thẩm Độc biết, chính đạo cũng biết!
Đó là kiếm của Cố Chiêu —-
Thiềm Cung!
Tất cả những người động thủ ngây đơ.
Cứ thế trơ mắt nhìn Cố Chiêu bay giữa không trung xoay người thu kiếm, vẽ ra một vệt sáng bàng bạc, nghiêm nghị xuất trần dừng trước người Thẩm Độc.
Ánh mắt xa xăm, tĩnh lặng.
Khi kiếm hạ xuống, nơi mũi kiếm chỉ vào, không phải ma đầu phía sau, mà lại là đồng đạo trước mặt!
“Cố Thiếu Sơn có ý gì!”
Lục Phàm chẳng tài nào ngờ nổi vào giây phút quan trọng còn có kẻ nhảy ra gây rối, hơn nữa người này không phải người ngoài, mà chính là Cố Chiêu trước giờ không đội trời chung với Thẩm Độc!
Cố Chiêu nở nụ cười, không ngoảnh đầu nhìn Thẩm Độc, chỉ nhìn về phía Trì Ẩm: “Cố mỗ không có ý gì cả, nhưng người trên giang hồ, suy cho cùng vẫn nên giữ hai chữ tín nghĩa. Phương Hiểu này là thuộc hạ Thiên Thủy Minh, vừa rồi mới nói nếu Thẩm Độc quỳ xuống dập đầu thì sẽ để y đi qua. Hiện giờ chư vị động thủ, e rằng không quá đẹp cho lắm nhỉ?”
Nói thật, bên chính đạo cũng cảm thấy thế.
Nhưng chẳng biết vì sao, lời này thốt ra từ miệng Cố Chiêu cứ thấy không quái quái. Rõ ràng trước kia hắn luôn là người đứng về phía chính nghĩa và công lý, bây giờ cũng không khác gì. Nhưng…
Rốt cuộc sai sai chỗ nào nhỉ?
Mọi người nhất thời không rõ cảm giác quái lạ từ đâu mà đến.
Nhưng người có suy nghĩ nhạy bén nhìn cảnh tượng trước mắt lập tức có cảm giác quen thuộc kinh người —–
Cảnh tượng ấy, với cái ngày đó Cố Chiêu không giết Thẩm Độc ở Thiên Hạ Hội, giống nhau khủng khiếp!
Trì Ẩm đột nhiên híp mắt.
Trong đầu Lục Phàm cũng nảy ra suy nghĩ trước giờ không dám nghĩ: “Cố Thiếu Sơn, ngươi có biết mình đang làm gì, đang nói cái gì không hả? Bây giờ thả ma đầu đi khác gì thả hổ về rừng! Tận dụng thời cơ, mất rồi không thể có lại đâu, ngươi đừng có ngớ ngẩn, lòng dạ đàn bà như thế!”
Lòng dạ đàn bà?
Đây là lần đầu tiên Cố Chiêu nghe người ta đánh giá về mình như vậy.
Hắn cảm thấy thú vị phết, nhưng khi thấy mọi người xung quanh dùng đủ loại ánh mắt quan sát mình thì bỗng xót xa vô cùng.
Những gì hắn đã làm lúc này đây, rõ ràng là kế hoạch lạnh lùng và lý trí mà hắn tính toán ngàn lần vạn lần suốt mười ngày qua, nhưng vì sao —-
Trong lòng hắn luôn có một giọng nói không ngừng gào thét?
Bảo hắn rằng: Ngươi điên rồi.
Bàn tay cầm kiếm của Cố Chiêu chẳng mảy may run rẩy, dáng người chắn trước mặt Thẩm Độc chẳng có dấu hiệu nhúc nhích, thậm chí cả giọng nói cũng bình tình: “Sát hại hàng loạt đương nhiên đáng chết, nhưng lật lọng cũng chẳng vẻ vang. Nếu Tuyết Lộc kiếm đã vào tay Phương Hiểu, sau này chỉ cần tìm được người có lòng báo thù ở võ lâm là có thể lấy đầu Thẩm Độc. Chỉ chậm có vài ngày, thời gian ngắn như thế, Lục trang chủ và Trì thiếu minh chủ không chờ nổi ư?”
“Nói nhăng nói cuội!”
Trì Ẩm im lặng, Lục Phàm thực sự nổi giận, nhận ra lần này Cố Chiêu muốn đối đầu với mình thật rồi, tất cả khách sáo lúc trước biến mất chẳng thấy tăm hơi.
“Tà ma ngoại đạo, dối trá gian xảo! Lời y nói há có thể tin?! Cố Thiếu Sơn mang danh Bồng Sơn đệ nhất tiên, tấm gương sáng của chính đạo, đức độ được người người kính nể, hôm nay sao lại chẳng biết phân rõ đúng sai, trắng đen đảo lộn, đứng về phía ma đầu tay nhuốm máu tươi, rốt cuộc muốn sao?! Nếu ngươi không lùi lại, thứ cho lão phu cả gan, phải hoài nghi ngươi cấu kết với ma đầu, rắp tâm hãm hại chính đạo ta!”
“Cố Chiêu…”
Phía sau Cố Chiêu, giọng nói lộ vẻ phức tạp của Thẩm Độc vang lên, dường như muốn nói gì đó với hắn.
Nhưng Cố Chiêu chẳng muốn nghe.
Tà hỏa trong lòng đã bị hắn đè nén trước kia, “Phừng” một tiếng bốc lên, thiêu đốt tất cả lý trí của hắn, nhưng hắn chẳng thể rõ rốt cuộc tức giận vì lời nói rõ ràng muốn trở mặt của Lục Phàm hay vì tiếng gọi trầm thấp của Thẩm Độc.
Bấy giờ mở mồm chửi ngay mà chẳng thèm quay đầu!
“Cút! Lúc ngăn không dừng, cho đi không đi! Con mẹ nó ngươi muốn ở lại để bị đụ à?!”
Lúc ba chữ “Con mẹ nó” phun ra, tất cả mọi người chính đạo choáng váng trong nháy mắt, sau đó hai chữ “bị đụ” phọt ra, có người đánh rơi cả đao kiếm.
Chắc….
Bị ảo thính nhỉ?
Thẩm Độc thì đã quen rồi.
Y đứng sau lưng Cố Chiêu, Cố Chiêu không nhìn thấy dáng vẻ y giờ phút này, y cũng không thấy vẻ mặt Cố Chiêu giờ phút này.
Nhưng từng việc linh tinh lặt vặt ngày xưa bỗng nhiên ào tới.
Từ lúc ban đầu mới quen đánh nhau trên rặng san hô Xích Vân, tới lúc thành một đôi chính – tà ăn ý bỡn cợt cả giang hồ, rồi đến Hồng Môn yến nguy hiểm tứ phía mấy tháng trước, cho tới bây giờ cầm trường kiếm bất chấp chống lại cả thiên hạ….
Cố Chiêu vẫn là Cố Chiêu ấy.
Quần áo màu xanh, trâm ngọc vấn tóc, Thiềm Cung kiếm trên tay, phong thái phiêu diêu như gió, nhẹ nhàng như tuyết, tựa tiên giáng trần….
Ngay cả cái miệng đầy lời thô tục cũng không đổi.
Rốt cuộc Thẩm Độc nở nụ cười, nhìn Diêu Thanh và Phượng Tiêu vẫn đần mặt, biết cuộc giết chóc mới đã ở ngay trước mắt nhưng cuối cùng không thèm liếc nhìn nhân sĩ chính đạo sắc mặt khó coi, chỉ thở dài nói nhỏ: “Cảm ơn…”
Họ quen nhau đã hơn năm, cũng cấu kết với nhau làm việc xấu hơn năm. Trong thời gian ấy từng có lúc tin tưởng nhau, cũng có lúc nghi ngờ nhau, từng cùng chung chí hướng, cũng từng rút kiếm đánh nhau….
Cố Chiêu đã cứu Thẩm Độc rất nhiều lần.
Nhưng bất kể gặp phải tình cảnh gian nan nhường nào, hắn vì cứu y mà đi ngược nhiều nguyên tắc của mình cỡ nào, phải trả cái giá lớn đến mức nào, Thẩm Độc cũng chưa bao giờ nói từ “Cảm ơn”.
Đơn giản vì từ trước đến giờ họ chỉ đến mức biết nhau mà thôi, đơn giản vì lợi ích mà tình cờ tụ lại thôi, tuy hiểu đối phương hơn nhiều so với người khác nhưng nói đúng ra thì còn chẳng đến nổi hai chữ “bạn bè”.
Từ đầu tới cuối chỉ vì nhu cầu.
Cố Chiêu từng giễu cợt y không biết nói lời cám ơn, nhưng trong lòng chưa bao giờ nghĩ có một ngày sẽ nghe thấy từ ấy…
Thế này….
Bỗng thấy mỉa mai làm sao.
Cố Chiêu suýt nhịn không nổi quay đầu nhìn y, nhưng lý trí ác nghiệt biết suy tính cho lợi ích của hắn đã mạnh mẽ khống chế cơ thể hắn, bắt hắn không được nhúc nhích, ngay cả vẻ mặt cũng giữ nguyên không hề biến hóa, lắng nghe người nọ bước từng bước đi xa.
Đám người chính đạo rốt cuộc phản ứng lại.
Mắt thấy Thẩm Độc đã tiến vào khe núi, tất cả mọi người sốt ruột.
Lục Phàm tức giận đến mức như có thùng thuốc nổ điên cuồng bắn phá trong ngực, rút kiếm đeo bên hông mình ra, chỉ vào mặt Cố Chiêu: “Cố Thiếu Sơn, nếu ngươi không tránh ra thì đừng trách ta không nhớ tình cảm trước kia!”
“Tình cảm?”
Cố Chiêu bật cười, cổ tay nhẹ nhàng vặn, ánh kiếm Thiềm Cung lóe lên sáng như trăng, trước mắt mọi người phô bày kiếm ý lạnh băng.
Lời nói ra, kiệt ngạo khiến tất cả mọi người bỡ ngỡ.
“Con mẹ nó ông đây nhìn ngươi không vừa mắt từ lâu rồi, tình cái mẹ cảm ấy!”
Không đợi Lục Phàm kịp phản ứng, kẻ khác kịp vung kiếm, đã ra tay trước chiếm lợi thế! Tu vi tăng vọt thoáng chốc phô bày trước mặt mọi người, mở màn trận thảm sát khủng bố!
Ranh giới giữa chính và tà, vào giây phút ấy mờ nhạt.
Sự thay đổi kinh dị của Cố Chiêu nhanh chóng cuốn đám người Lục Phàm, Trì Ẩm vào trận chiến, cũng cuốn cả Bồng Sơn, Tà Phong sơn trang, Thiên Thủy minh, thậm chí là Yêu Ma đạo vào đó, nhanh chóng biến thành cuộc tàn sát hàng loạt gần như nghiêng về một phía.
Người giang hồ, từ đầu đến cuối chưa từng hiểu rằng: Tà ma kinh khủng nhất thế gian, chưa bao giờ ở Yêu Ma đạo, mà ẩn nấp ngay bên cạnh bọn họ.
Máu chảy thành sông, đầm đìa trên mặt đất trước khe núi.
Thẩm Độc bước đi không quay đầu lại, chỉ tập trung tiến về phía ánh sáng bên kia khe núi, vách đá xưa cũ vẫn còn sót lại vết máu của những người trốn chạy để rồi cuối cùng bỏ mạng nơi đây, dòng suối chảy từ đỉnh núi Bất Không vẫn trong veo như xưa.
Giết chóc sau lưng, nhưng đã không còn liên quan gì tới y nữa.
Y không khỏi nhớ tới tình cảnh lần đầu mình đến đây, cũng máu tươi đầy tay, giết chóc đầy người.
Nhưng lúc ấy y không đàng hoàng, còn hiện giờ y rất thành tâm.
Lần thứ ba đi qua khe núi này, tất cả tàn bạo và thấp thỏm xưa kia đều đã mất, chỉ còn lại thản nhiên dám gánh vác sau này.
Giây phút bước ra khỏi khe núi, ánh mặt trời chiếu rọi trên người y, giúp y thấy được bia đá Đình chiến chưa từng thay đổi lẳng lặng đứng bên dòng suối.
Và cả…
Đứng trước sơn môn, vô số hòa thượng bày trận sẵn sàng chờ quân địch và Duyên Diệt phương trượng đứng giữa các hòa thượng.
Thẩm Độc nào còn sức đánh trận nữa đâu, chỉ ngẩng đầu lên, ngước đôi mắt đã mất đi vẻ lo lắng giờ đây sạch trong như ngọc lưu ly nhìn Duyên Diệt, bình tĩnh nói: “Ta muốn gặp hắn.”