Bản Sao Tình Nhân

chương 36: phiên ngoại 3

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hôn lễ được tổ chức ở trang viên làm rượu được xây dựng trên đảo Burang nhiều năm trước đây của nhà họ Ngu, sau nhiều lần thay chủ, nó vừa mới được Hạ Ngung sai người mua lại lần nữa.

Phải bỏ ra một giá tiền không rẻ.

Vào ngày hôm sau khi trang viên đã được sửa chữa xong, Hạ Ngung chở người yêu cách ngày sinh dự tính không xa của mình đến, đồng thời thỏa mãn khi thấy một chút vui vẻ kinh ngạc hiện lên trên gương mặt luôn luôn lạnh nhạt của Chu Mộ Thời.

Thật sự là rất hiếm thấy, dù sao omega sắp sinh đã lâu rồi chưa cười.

Trong tháng mang thai cuối cùng Chu Mộ Thời vẫn hoàn toàn bình tĩnh như trước đây, không hề mất khống chế cảm xúc giống như một omega sắp sinh lần đầu, nhưng Hạ Ngung vẫn cảm thấy anh đang căng thẳng.

Bởi vì chính hắn cũng giống như vậy. Giống như sắp đối mặt với một chiến dịch quan trọng nhất từ trước đến giờ, đã rất nhiều năm rồi cảm xúc Hạ Ngung chưa từng không ổn định như thế, chắc là do dấu hiệu nên hắn cũng bị cảm xúc của omega ảnh hưởng.

Vì làm dịu tâm trạng của Chu Mộ Thời, trong tháng cuối cùng Hạ Ngung tìm cách thay đổi sự chú ý của anh, từ việc quy hoạch vườn hoa trang viên đến trang trí phòng cho con, hắn mời bà Chu ở trong đất liền xa xôi tới bầu bạn với con mình.

Dù mẹ mình đến, Chu Mộ Thời vẫn không khác mấy, thời gian hai mẹ con nói chuyện không hơn nửa tiếng, phần lớn thời gian hai người ở chung trong một căn phòng ai làm việc người nấy, đây cũng là hình thức sống chung của hai mẹ con trước giờ. Gần đây bà Chu mải mê tự tay đan áo lông cho cháu mình, mỗi lần ngồi đan áo là cả ngày, mà Chu Mộ Thời thì đọc sách suốt, thỉnh thoảng anh ngủ một giấc, khi tỉnh dậy thì mở thiết bị đầu cuối nghiêm túc xem gì đó. Có một lần bà Chu tò mò xem thử, phát hiện trên màn hình là một bản thiết kế phòng trẻ con.

"Đây là phương án thứ hai mươi bảy." Chu Mộ Thời nói: "Mẹ cảm thấy sao?"

Bà Chu: "..."

"Phương án lúc trước không ổn à?"

"Còn thiếu một chút." Chu Mộ Thời mở bản vẽ ra, mỗi một tờ đều có ghi chú sửa đổi: "Con dự định tự sửa lại rồi dựng mô hình từng cái."

Bà Chu nói: "Sao không hỏi ý kiến chồng con?"

Chu Mộ Thời dừng lại một chút, nhìn thoáng qua cửa phòng, sau đó quay đầu nói một cách bình thản: "Gu thẩm mỹ của anh ấy chẳng ra gì."

"..." Bà Chu im lặng một lát rồi nói, "Con yêu, mẹ cảm thấy con cần nghỉ ngơi nhiều hơn."

"Con không mệt."

"Nhưng bây giờ con rất căng thẳng, đúng không?"

"Rõ ràng lắm sao mẹ?" Chu Mộ Thời xoa xoa huyệt thái dương, đặt thiết bị đầu cuối sang một bên, phân tích, "Có lẽ là bị cảm xúc của alpha ảnh hưởng, bình thường con không như thế này."

"Lúc mẹ sinh con, tình trạng lúc ấy của mẹ còn tệ hơn nhiều, đừng lo lắng, bảo bối, chuyện này rất bình thường."

"Con nói rồi, đừng gọi con là bảo bối nữa."

"Xin lỗi, mẹ không nhịn được." Bà Chu cười: "Chờ con của con ra đời, con cũng sẽ không nhịn được mà gọi nó như thế."

"Nó sẽ có tên của mình."

"Ừ, tên gì?"

Chu Mộ Thời cúi đầu nhìn thoáng qua bụng của mình, vô ý thức hạ giọng: "Còn chưa bàn bạc xong... Con phải hỏi anh ấy đã."

"Nhưng con vừa nói gu thẩm mỹ của nó chẳng ra gì mà, có khi nào nó đặt tên dở không?"

"Không đâu." Chu Mộ Thời sờ lên ngón áp út, anh dừng lại một lát rồi dùng giọng vừa lạnh nhạt vừa chắc chắn lặp lại một lần: "Không đâu."

Hôn lễ tổ chức vào giữa tháng năm.

Chu Mộ Thời - người cầm quyền nhà họ Chu tương lai, cựu ủy viên trưởng của ban tổ chức hội đồng khu chính phủ, kết hôn với Hạ Ngung - nhân viên quan trọng của quân đội Liên Bang, đây thật sự là một chuyện lớn đủ để gây náo động toàn bộ giới chính trị.

Nhất là vào mấy tháng trước khi tin cưới được lan truyền, Chu Mộ Thời mới vừa kết thúc cuộc hôn nhân kéo dài bốn năm với chồng trước của mình - phó bộ trưởng Bộ ngoại giao Ngu Uyên ngay sau khi nhà họ Ngu xuống dốc. Cho nên trong mắt những người có đầu óc, cuộc hôn nhân cũng mang sắc thái chính trị phần nào.

Nhưng tất cả tin đồn suy đoán này không liên quan gì đến hai nhân vật chính của hôn lễ, hôn lễ vẫn được chuẩn bị đàng hoàng.

Chu Mộ Thời ngồi ở trên ghế sô pha uống trà, nghe nhà thiết kế ngồi đối diện cường điệu ý tưởng thiết kế của anh vô số lần: "Hoa hồng rất đẹp, cũng rất lãng mạn, tôi hiểu ý tưởng và gu thẩm mỹ của ngài Hạ, nhưng xem xét một cách tổng quát, có lẽ sẽ thiếu chiều sâu..."

Chu Mộ Thời khẽ gật đầu.

Nhà thiết kế như nhận được ủng hộ: "Hoa hồng có thể làm yếu tố chính, nhưng không thể là duy nhất, cho nên tốt nhất là cho thêm một số loại hoa khác tô điểm, tôi đã có phương án sơ bộ..."

Đối phương nói liên tiếp không dứt lời, thấy Chu Mộ Thời tuy không có cảm xúc gì, nhưng luôn nghiêm túc lắng nghe chưa từng ngắt lời, lập tức lòng tin của anh ta tăng lên, cảm thấy bản thiết kế hôn lễ đã được cứu vãn, sau một lúc trình bày, anh ta nhìn Chu Mộ Thời đầy chờ mong: "Ngài Chu, ngài cảm thấy thế nào?"

Chu Mộ Thời đặt ly trà xuống: "Ừ, rất tốt."

Quả nhiên, gu thẩm mỹ của omega luôn đáng tin hơn alpha, nhà thiết kế nghĩ như thế, anh ta xác nhận lần nữa: "Như vậy phương án thiết kế cuối cùng là...?"

"Nghe theo ý anh ấy."

"Vâng, thưa... Hả?" Nhà thiết kế miễn cưỡng duy trì nụ cười mỉm trên mặt: "Xin lỗi, ý của ngài là..."

Chu Mộ Thời đã chuẩn bị kết thúc cuộc đối thoại và đứng lên, lúc này anh hiếm khi kiên nhẫn dừng lại hỏi một tiếng: "Sao?"

"Có điểm nào trong phương án của tôi khiến ngài không hài lòng sao?"

"Không có."

"Nhưng ngài mới vừa nói nghe theo ý của ngài Hạ... Là tôi nghe lầm đúng không?"

"Không." Chu Mộ Thời nói, vẻ mặt vô cùng thản nhiên: "Phương án của anh rất tốt và nghe theo ý anh ấy, hai chuyện này có gì mâu thuẫn với nhau à?"

"...Không có."

"Vậy cứ như thế đi."

...

Một ngày sau, nhà thiết kế nộp đơn xin từ chức.

Chu Mộ Thời cho anh ta thù lao gấp đôi.

Cuối cùng, vào một ngày trước hôn lễ, trên bãi cỏ lớn trong trang viên đã được phủ kín hoa hồng như mong muốn.

Hạ Ngung tỏ vẻ rất hài lòng: "Cái này tốt hơn phương án thiết kế đầu tiên nhiều."

Chu Mộ Thời từ chối cho ý kiến, chỉ "Ừ" một tiếng.

Chín giờ sáng, Hạ Ngung đến phòng tổ chức tiệc trong tòa nhà chính của trang viên trước để kiểm tra việc chuẩn bị. Hôn lễ này được tổ chức vô cùng nhỏ, khách mời đều là bạn bè và đồng nghiệp cá nhân rất thân, đồng thời ngăn sạch tất cả truyền thông tới đưa tin.

Phần lớn khách mời đến sớm đã được sắp xếp nghỉ ngơi trong trang viên vào một ngày trước, có không ít chiến hữu, đại tá của Hạ Ngung trong quân đội bận bịu không có thời gian đi, đành phải cho máy bay mang quà mừng đặt trong những cái thùng rồi thả dù xuống, thứ được gói kín trong thùng là rượu hắn cất giữ nhiều năm không còn sản xuất nữa, còn phê duyệt kỳ nghỉ một tháng vượt quy định cho hắn.

Cũng xem như là một món quà lớn khiến người ta kinh ngạc.

Mái vòm đại sảnh làm từ thủy tinh màu trong suốt rực rỡ, cột đá cẩm thạch được quấn hoa hồng xung quanh, nhân viên phục vụ đang đặt món ăn ngay ngắn trên cái bàn dài, Hạ Ngung và mấy vị khách đến sớm hàn huyên vài câu, sau khi từ chối mấy điếu thuốc lá, hắn cầm một ly nước đi đến ban công ngoài cửa sổ sát đất.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh nắng làm cho người hơi say, trong không khí tràn đầy mùi hoa ngọt ngào, trên bãi cỏ cách đó không xa là dàn nhạc đang thử âm, tiếng đàn quanh quẩn giữa không trung. Hạ Ngung uống một hớp nước, nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ vang lên từ phía sau.

Hắn quay đầu lại, chào hỏi một tiếng với người phụ nữ đi ra ban công: "Chào bác."

Hôm nay bà Chu mặc lễ phục mà bình thường bà rất ít mặc và mang trang sức hôm sinh nhật được tặng, trông rất rực rỡ.

"Hôm nay bác rất đẹp." Hạ Ngung dừng lại một chút: "...Thưa bác."

"Cảm ơn." Bà Chu cười cười: "Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi ăn mặc long trọng như thế trong đời."

Hạ Ngung vẫy tay, gọi nhân viên phục vụ bưng tới một ly nước trái cây, hắn đưa cho bà Chu, hỏi: "Mộ Thời thức chưa ạ?"

"Lúc tôi ra khỏi phòng thì không thấy nó đâu, chắc là còn đang nghỉ ngơi, cậu có thể đi gọi nó dậy."

"Buổi chiều hôn lễ mới bắt đầu, chờ một lát nữa cháu đi gọi."

"Còn mấy tiếng nữa thôi, cậu không sốt ruột sao?"

Hạ Ngung cười nói: "Cháu đã chờ lâu lắm rồi, chờ thêm một lát cũng không sao."

"Đúng vậy." Bà Chu thở dài, nâng mắt nhìn hắn: "Bao lâu rồi nhỉ? Bốn năm, không, bây giờ là năm năm."

Hạ Ngung im lặng.

Ngoại trừ Chu Mộ Thời, hắn chưa từng nói ra thân phận và quan hệ của mình với nhà họ Chu cho bất cứ ai khác, nhưng hắn cũng không cố ý giấu giếm ai, bao gồm cả bà Chu, không cần phải nhiều lời, người phụ nữ thông minh lớn tuổi này hiển nhiên đã hiểu rõ một số chuyện, chỉ là xưa nay bà chưa từng chủ động hỏi đến.

"Đã lâu không gặp, thưa bác."

"Lần trước lúc đến nhà tôi làm khách cậu đã nói câu này rồi." Trong mắt bà Chu hiện lên vẻ hồi tưởng: "Chuyện đã qua quá lâu, tôi còn tưởng rằng tôi nhớ nhầm."

"Trí nhớ của bác rất tốt."

"Tôi nhớ thời tiết hôm đó cũng rất đẹp, giống như bây giờ..."

Hạ Ngung chớp mắt im lặng lắng nghe, đột nhiên hắn giống như là bị thứ gì hấp dẫn sự chú ý, không nhịn được mà nghiêng đầu nhìn sang.

Bà Chu cũng quay đầu lại, trông thấy bóng dáng Chu Mộ Thời xuất hiện trên bậc thang bên trong đại sảnh, anh vừa vịn tay vịn, vừa chậm rãi đi xuống cầu thang.

Bà cười cười, đột nhiên ngừng nói, tiện tay rút một cành hồng từ bó hoa trên lan can, cắm vào túi âu phục trước ngực alpha.

Hạ Ngung nhíu mày: "Thưa bác?"

"Chờ sau khi hôn lễ kết thúc, cậu phải gọi là mẹ."

Bà Chu quay đầu nhìn thoáng qua Chu Mộ Thời đang đi vào đại sảnh, bà xoay người mở cửa sổ sát đất ra, Hạ Ngung nhìn bà chậm rãi đi đến trong đại sảnh, nói hai câu với Chu Mộ Thời, hoa hồng trước ngực tỏa ra mùi thơm ngát, khiến hắn mất tập trung trong thoáng chốc.

Giống như về đến buổi chiều năm năm trước.

Cũng dưới ánh mặt trời sáng rỡ, không biết là vì lý do không thể nói rõ nào đó, hắn xông vào một hôn lễ không phải của hắn, ngắt một cành hồng, ngồi ngoài rìa sân cỏ cách xa hôn lễ nhất, nghe hành khúc đám cưới chậm rãi vang lên.

Nơi xa có tốp ba tốp năm vị khách ăn mặc trang trọng trò chuyện với nhau, ánh đèn flash của truyền thông chưa ngừng một khắc, chỉ có nơi này là yên lặng như bị ngăn cách. Hắn tới quá sớm, hôn lễ còn chưa bắt đầu, nhân vật chính cũng chưa xuất hiện, hắn không biết mình đang đợi cái gì, cũng có thể chỉ vì thời tiết quá đẹp, cho nên hắn ngồi tại chỗ một hồi.

Sau đó hắn tình cờ gặp một người phụ nữ.

Lúc đó dáng vẻ của bà Chu không khác mấy bốn, năm năm sau, nhưng ngày đó bà cũng không mặc váy dài lộng lẫy, vào ngày con trai kết hôn, vành mắt bà đo đỏ.

Bà đứng lặng ở nơi hẻo lánh nhìn Hạ Ngung thật lâu, thẳng đến khi hắn nhìn sang người phụ nữ xa lạ này, bà mới hơi do dự đi tới.

"Hôm nay tôi chưa gặp Tiểu Mộ, nó có khỏe không?"

Bà ấy nhận nhầm mình, Hạ Ngung nghĩ.

Lập tức hắn có chút không biết nên khóc hay cười mà nghĩ: Thì ra giống vậy sao?

Hắn nở một nụ cười không có sơ hở, trả lời một nẻo: "Bên ngoài gió lớn, bác không vào bên trong à?"

Bà Chu lắc đầu, nhìn hoa hồng trong tay hắn rồi thở dài.

Hạ Ngung híp mắt: "Trông bác không vui lắm."

"Con cái kết hôn, dù sao cha mẹ cũng sẽ buồn."

Nói xong câu này, bà Chu lại im lặng thật lâu, Hạ Ngung bình tĩnh đứng một bên, mặc cho người phụ nữ bên cạnh dùng ánh mắt phức tạp dò xét hắn, qua hồi lâu, đang lúc hắn định quay người rời đi, giọng của đối phương vang lên.

"Tôi rất yêu nó, hi vọng nó có được hạnh phúc."

Tiếp theo bà hỏi một câu giống như là không mang nhiều hi vọng: "...Cậu sẽ mang đến hạnh phúc cho nó chứ?"

"..."

Hạ Ngung khựng lại.

Hắn nâng mắt, ánh mắt như có như không rơi trên người omega vừa mới xuất hiện bên kia sân cỏ, âu phục được may khéo léo vừa người, xinh đẹp cứng cỏi, giống như báu vật hiếm có mà dễ vỡ dưới ánh mặt trời.

Người phụ nữ phía sau nhìn chăm chú hắn, Hạ Ngung đột nhiên cong môi cười cười, đưa hoa hồng trong tay cho bà.

"Vâng." Hắn nghe thấy mình khẽ nói, "Cháu thề."

...

Một mùi hương quen thuộc tiến vào xoang mũi, xua tan hồi ức, Hạ Ngung ngẩng đầu, phát hiện chẳng biết từ lúc nào Chu Mộ Thời đã mở cửa sổ sát đất đi ra ban công.

Bà Chu đã không còn ở đại sảnh nữa, anh nhận lấy ly nước Hạ Ngung đưa qua, uống một miếng, ngửa đầu hỏi: "Mẹ có vẻ kỳ lạ quá, vừa rồi anh đã nói gì với mẹ vậy?"

Hôm nay Chu Mộ Thời mặc âu phục trắng, là màu bình thường anh rất ít khi chạm đến, da thịt anh trở nên như trong suốt dưới ánh mặt trời, lúc ngẩng đầu mắt anh híp lại.

Hạ Ngung nghiêng người ngăn cản ánh nắng, đưa tay kéo omega đến trước mặt, sửa sang lại cái nơ trước ngực anh.

"Sao hả? Tôi đang hỏi anh đó."

Chu Mộ Thời đưa tay kéo lệch cà vạt mà Hạ Ngung đã thắt cẩn thận, hỏi một cách không vui vẻ lắm.

"Không nói gì cả." Hạ Ngung đè tay anh lại, cúi đầu hôn một cái lên chóp mũi Chu Mộ Thời, chậm rãi nói: "Chỉ nói chút chuyện... thời tiết hôm nay rất đẹp mà thôi."

Hôn lễ chính thức bắt đầu vào ba giờ chiều, sau một loạt nghi thức cũng không rườm rà mấy, đến bốn giờ mười lăm phút là thời gian đi lại tự do.

Từ lúc trao lời thề đến trao nhẫn, tâm trạng của Chu Mộ Thời đều bình tĩnh từ đầu tới cuối, dù sao anh đã làm chuyện này vào nhiều năm trước đây, nhưng lần này nó có ý nghĩa khác mà thôi.

Nhưng khi Hạ Ngung ôm lấy eo anh và hôn anh, trong nháy mắt tim anh loạn nhịp, anh hơi mở to mắt nhìn thẳng vào đôi mắt xanh đậm của alpha, anh cảm thấy lúc này có thứ gì đó đang mạnh mẽ trào ra ngoài trong đôi mắt ấy.

Chu Mộ Thời nhắm mắt, nắm lấy cổ áo Hạ Ngung hôn trả lại.

Sau nụ hôn, anh và người trước mặt tách ra, sau đó anh phát hiện sự vui vẻ trong mắt Hạ Ngung vô cùng rõ ràng, thế là Chu Mộ Thời nghiêng đầu, lặng lẽ cong môi một chút ở nơi mọi người bên dưới không thấy.bg-ssp-{height:px}

Nghi thức kết thúc, Hạ Ngung bị đồng nghiệp trong quân đội Liên Bang kéo đi uống rượu, Chu Mộ Thời thì nói chuyện mấy câu với vài người bạn học cũ ít ỏi, sau đó bưng ly đi tới một góc vắng vẻ.

Không ai dám mời anh uống rượu, Chu Mộ Thời uống hai ngụm soda rồi nhìn nhóm alpha ồn ào cách đó không xa, anh cảm thấy hơi chán nên chuyển mắt sang bàn rượu ở một bên.

Bên trong những bình rượu rực rỡ muôn màu, có một hộp đựng rượu chưa mở đặt ở chỗ dễ thấy nhất, chưa ai chạm đến nó, anh bèn đưa tay lấy nó xuống, mở hộp ra, bên trong là một bình thủy tinh không có bất cứ nhãn hiệu nào, chỉ có một loạt chữ nước ngoài in dưới đáy bình.

Chu Mộ Thời nhớ đây là một phần quà Hạ Ngung lấy ra từ trong thùng thả dù.

Hạ Ngung không để ý đám người đã uống say nữa, hắn gọi nhân viên tạp vụ đỡ người vào trang viên để nghỉ ngơi, sau đó quay người tìm kiếm xung quanh, cuối cùng tìm được Chu Mộ Thời trong góc ban công vắng vẻ.

Trên bàn có một bình rượu vang đỏ đã vơi một nửa, omega tựa trên lan can, mái tóc được chải gọn gàng đã bị gió thổi rối tung, Hạ Ngung đi sang, gọi anh một tiếng.

Chu Mộ Thời quay đầu, không trả lời, chỉ lắc ly rượu trong tay, chiếc nhẫn trên ngón áp út phản xạ ánh nắng chiều.

"Sao lại chạy ra ngoài, có mệt không?"

Chu Mộ Thời lắc đầu, đứng bên cạnh Hạ Ngung, nheo mắt nhìn sân cỏ và vườn nho đang được sửa sang ở đằng xa, đột nhiên anh hỏi một câu không đầu không đuôi: "Ủy ban quân sự Liên Bang có cho vay tiền trợ cấp không?"

"Sao?" Hạ Ngung không ngờ tới vào ngày tân hôn, sau khi nghi thức hôn lễ kết thúc, câu đầu tiên người yêu hỏi thế mà lại là cho vay, cho nên hắn thật sự sửng sốt một chút mới trả lời: "Tôi không rõ lắm... Em hỏi chuyện này để làm gì?"

Sản nghiệp nhà họ Chu gặp vấn đề tài chính chăng?

Chu Mộ Thời dùng một loại ánh mắt hơi có vẻ phức tạp nhìn hắn một cái, sau khi dừng lại một lát thì anh nói: "Thứ như tiền bạc tốt nhất đừng trông cậy quá nhiều vào chính phủ, rắc rối lắm, anh nên nhanh chóng trả hết nợ thì tốt hơn."

Cuối cùng Hạ Ngung cũng hiểu rõ anh đang nói gì, nhưng mà hắn lại thấy khó hiểu hơn: "Tôi không nhớ tôi có vay tiền lúc nào."

Vẻ mặt của Chu Mộ Thời giống như đang nói "Đừng có mạnh miệng", anh nhíu mày lại: "Hai tỷ một trăm năm mươi triệu cũng không phải là con số ít."

Hạ Ngung nhướng mày.

Hai tỷ một trăm năm mươi triệu là giá cuối cùng hắn mua lại trang viên này.

"Sao em biết?"

"Bên môi giới nói, vốn giá đất là một tỷ tám trăm triệu, nếu như tôi biết trước là anh muốn mua thì sẽ không đấu giá đến hơn hai tỷ."

Chu Mộ Thời dường như không hề ý thức được mình đang nói gì, vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc như trước, còn mang theo một chút không vui.

Hạ Ngung im lặng.

Hắn nhớ tới nét kinh ngạc vui mừng không giống như giả vờ của omega khi được hắn chở đến đây lần đầu tiên, đột nhiên hắn cảm thấy mình đã bị lừa.

Mà omega bên cạnh còn đang nghiêm túc thuyết phục hắn trả hết nợ "cho vay", nói gần nói xa là khéo léo tỏ ý muốn viện trợ kinh tế cho hắn, đáng tiếc bây giờ Chu Mộ Thời không có khả năng nói khéo, hành động giả vờ không biết trước đó của anh có lẽ chuyện tốt nhất anh có thể làm rồi.

"...Anh có nghe tôi nói chuyện không? Ngu Uyên?"

Ánh mắt Hạ Ngung trở nên tập trung, hắn nhìn vệt đỏ nơi đuôi mắt của omega, nói: "Em yêu, em say rồi."

Chu Mộ Thời phản ứng rất nhanh, anh trả lời: "Bây giờ tôi không có nói chuyện này với anh."

Anh cau mày, giống như cảm thấy rất bất mãn với việc "chuyển đề tài" của alpha, Hạ Ngung nhận ra omega say rượu trở nên cứng đầu gấp bội, hắn buộc phải phối hợp hết sức để giải quyết hết vấn đề này thì Chu Mộ Thời mới vừa lòng.

"Ừ, vậy em cảm thấy nên xử lý như thế nào?"

Chu Mộ Thời giơ cổ tay lên, bật máy truyền tin bấm một hồi, một lát sau, Hạ Ngung nhận được một tin nhắn, bên trong là một chuỗi lệnh con số phức tạp.

"Tài khoản tư nhân của tôi, đã mở quyền hạn cho anh."

Hạ Ngung cười: "Em muốn nuôi tôi sao?"

Chu Mộ Thời nhíu mày, anh đang say rượu nên dường như không biết đó là lời đùa, anh nghiêm túc trả lời: "Tôi chỉ trả nợ thay anh, nuôi một alpha không cần nhiều tiền như thế."

Hạ Ngung á khẩu không trả lời được, hắn phát hiện bây giờ mình chỉ có thể hùa theo omega, sau một lát đắn đo, hắn nói: "Cám ơn em đã giúp, nhưng thật ra tôi..." không nghèo như em nghĩ.

Nói được một nửa, Chu Mộ Thời hiểu rõ ý hắn và lại ngắt lời lần nữa.

"Thủ tục đăng ký kết hôn đã được phê duyệt vào ba mươi chín tiếng trước." Anh giống như là tìm được một lý do chắc chắn, trong lúc nói chuyện anh như thở phào một hơi: "Pháp luật quy định, đây là tài sản chung, anh không cần từ chối."

"...Hình như là vậy."

Hạ Ngung nhìn vào mắt Chu Mộ Thời, tìm thấy hình bóng của mình trong đôi mắt đong đầy ánh sáng, hắn lấy ly rượu trong tay đối phương, uống cạn sạch số rượu còn lại.

Chu Mộ Thời thừ người nhìn hắn một hồi, sau đó anh mới chớp mắt một cái, nói tiếp chuyện vừa rồi: "Nếu như anh muốn tôi nuôi anh, cũng không phải là không được..."

Hạ Ngung khống chế khóe môi đang muốn cong lên, cầm bình rượu lên rót rượu vào một phần ba cái ly, rượu phủ lên thành ly thủy tinh một lớp đỏ nhạt xinh đẹp, đột nhiên hắn nói: "Bình rượu này là do chính em chọn à?"

"Sao?"

"Em biết nó tên gì không?"

"Gì?"

Có cơn gió nhẹ thổi đến dưới hoàng hôn, tóc mái phớt qua khóe mắt Chu Mộ Thời, có hơi ngứa, anh giơ tay hất tóc ra, lại quên thả xuống.

Cái tay kia đi từ thái dương đến gần má alpha, đầu ngón tay chậm rãi dao động, từ sau tai đến bên gáy, cuối cùng nó dừng lại trên vai đối phương, chậm rãi siết lại.

Chiếc nhẫn trên ngón áp út lập loè tỏa sáng, giống con bướm đậu lại trên âu phục đen.

Lúc được buông ra, Chu Mộ Thời hơi không thở nổi, mặt dường như đỏ hơn, anh vịn vai Hạ Ngung bình tĩnh lại một lúc, cố chấp hỏi tới cùng: "Nó tên gì?"

Hạ Ngung đưa tay lau rượu vương bên môi anh, nhỏ giọng trả lời: "Hôn ánh hoàng hôn." (Mộ Thời = Lúc hoàng hôn, Mộ sắc = ánh hoàng hôn)

Hạ Ngung không ngờ Chu Mộ Thời lại uống say.

Trên thực tế, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dáng vẻ say rượu của Chu Mộ Thời, Chu Mộ Thời trông quá mức điềm tĩnh so với người khác, nếu như không nhờ phản ứng kém nhạy bén và sự bướng bỉnh vô cớ hơn bình thường, có lẽ không ai có thể phát hiện anh bất thường.

Lúc ôm eo omega ra ngoài đại sảnh, anh thậm chí còn có thể gật đầu chào với người khác, khiến Hạ Ngung suýt nữa đã nghĩ mình đoán sai rồi.

Thẳng đến khi ra khỏi tòa nhà chính, xung quanh lập tức trở nên vắng vẻ, Chu Mộ Thời mới giống như phản ứng lại, anh hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy?"

Hạ Ngung nắm tay anh, cố ý dỗ anh: "Dẫn em đi chơi được không?"

Chu Mộ Thời quay đầu nhìn thoáng qua phòng tổ chức tiệc, do dự nói: "Hôn lễ kết thúc rồi à?"

"Chưa." Hạ Ngung nói: "Chúng ta đi sang nơi khác."

Đi từ tòa nhà chính đến phòng ngủ của hai người chỉ tốn hơn năm phút, vào lúc này Hạ Ngung đột nhiên không nóng lòng lắm, hắn đi đường vòng xa hơn, nắm tay Chu Mộ Thời đi băng qua vườn hoa trong ánh chiều tà, đây chính là vườn hoa do hắn thiết kế.

"Chúng ta đi đâu vậy?" Chu Mộ Thời hỏi lại lần nữa.

"Về nhà." Hạ Ngung trả lời.

Chu Mộ Thời nhìn xung quanh, ánh mắt hơi khó hiểu một chút: "Nơi này là nhà của chúng ta hả?"

Hạ Ngung cười, tiện tay ngắt một cành hồng đưa cho anh: "Đúng vậy, nơi này là nhà của chúng ta."

Chu Mộ Thời cúi đầu ngửi hoa, con mắt hơi híp lại, nói: "Tôi hơi mệt."

Hạ Ngung ngửi thấy mùi rượu càng ngày càng thơm ngào ngạt từ trên người anh, hắn khẽ trả lời: "Ừ, chúng ta đi nghỉ."

Lúc hai người trở lại phòng ngủ, sắc trời đã bắt đầu tối, đồng hồ trên hành lang phát ra tiếng chuông quy luật, Hạ Ngung ôm omega mặt đỏ rực đi vào phòng, hắn không nhịn được mà hôn anh ngay cửa phòng.

Chu Mộ Thời nhẹ nhàng tránh né một chút trong khuỷu tay hắn, anh phát ra tiếng hừ nhỏ xíu, Hạ Ngung thong thả đi vào phòng, đặt anh tựa trên cửa sổ sát đất. Ngay khi chân người trong ngực chạm đất thì lập tức ngửa đầu ôm cổ của hắn, ngậm môi Hạ Ngung hôn trả lại.

Nóng ướt, triền miên.

Thời tiết mùa xuân ôn hòa dễ chịu, Hạ Ngung lại cảm thấy cả người đầy mồ hôi mỏng, mồ hôi mang theo mùi hương tin tức tố nồng đậm xuyên qua lỗ chân lông tỏa ra bên ngoài, dục vọng xâm lược bắt đầu chậm rãi chiếm lĩnh đầu óc hắn, nó kêu gào mãnh liệt hơn khi cơ thể cả hai chạm nhau.

Âu phục trên người Chu Mộ Thời còn chưa cởi, cổ áo đã bị kéo lung tung, nơ bị vứt bừa trên mặt đất, trên làn da trắng quá mức màu hồng nhạt do rượu gây ra trở nên vô cùng tươi đẹp, từ đuôi mắt, đến đôi môi, giống như đều là cùng một màu.

Anh hơi mở to mắt, tạm thời quên giãy giụa dưới sự trêu đùa của alpha, anh thì thầm gì đó không rõ, trán tựa vào cổ Hạ Ngung, hơi thở hỗn loạn lướt qua tĩnh mạch hắn, phía sau lưng là thủy tinh lạnh lẽo, ngoài cửa sổ là biển khơi mênh mông vô tận và ánh nắng chiều bị nước biển làm ướt sũng.

Sau một lát thả lỏng ngắn ngủi, Chu Mộ Thời lấy lại được một chút tỉnh táo, anh đưa tay cởi cổ áo Hạ Ngung, động tác trên ngón tay hiếm khi hơi vụng về, cuối cùng anh trực tiếp kéo cà vạt ra một cách thô bạo.

Anh cúi đầu, ánh mắt dừng trên hoa hồng trước ngực alpha, dường như lúc này anh mới có ý thức, chất vấn Hạ Ngung: "Hoa này ai cho anh?"

Hạ Ngung nâng cằm anh lên chặn môi anh lại, cố ý không đáp: "Em đoán xem?"

Chu Mộ Thời không nói gì, trực tiếp cắn hắn một cái, mất kiên nhẫn lặp lại: "Là ai?"

"Bình thường đã dữ, uống say cũng dữ."

Hạ Ngung liếm dấu răng rỉ máu, cong môi cười, cúi người khiêng omega trên vai, đi đến cái giường lớn trong phòng ngủ.

Chu Mộ Thời vừa được thả xuống giường, anh đã nhấc chân ôm lấy eo alpha và xoay người lại, đè vai Hạ Ngung và giật cổ áo sơ mi của hắn ra, Hạ Ngung vuốt ve gáy và ngửa đầu hôn anh, nhưng bị Chu Mô Thời lạnh lùng tránh né.

Alpha thở dài, ngồi dậy cắn tai anh: "Mẹ em cho, không vui hả?"

Hắn rút đóa hoa kia ra, làm bộ muốn ném nó xuống đất, trong nháy mắt Chu Mộ Thời đưa tay đến cản, hắn tóm lấy cổ tay anh và đè anh xuống dưới.

Chóp mũi cọ lên cổ omega, chìm ngập trong mùi hương tin tức tố. Dục vọng bắt đầu lấp kín đôi mắt Chu Mộ Thời, mắt anh giống như chứa đầy ánh sáng đỏ rực, mà bản thân anh dường như không hề nhận ra, vẫn dùng ánh mắt anh tự cho là lạnh lùng không vui vẻ lắm nhìn Hạ Ngung, tay anh dùng sức định cướp lại quyền chủ động.

Hạ Ngung đưa tay che mắt anh lại, ôm chặt anh, dùng giọng khàn khàn như dỗ con nít nói: "Ngoan, đừng quậy."

Chu Mộ Thời dừng động tác lại một chút, rồi anh mới nói: "Anh lặp lại lần nữa xem?"

Hạ Ngung nở nụ cười, không trả lời, cúi đầu dùng răng cắn mở mấy cái cúc áo còn sót lại trên áo sơ mi của Chu Mộ Thời, hôn lên vùng ngực bụng trắng nõn bằng phẳng của omega, đường cong eo Chu Mộ Thời căng mướt, nếu như trên bụng không có một vết sẹo cực kỳ mờ nhạt, gần như không thể nhìn ra đây là cơ thể đã từng mang thai.

Động tác giãy giụa của người dưới thân đột nhiên dừng lại khi Hạ Ngung hôn lên vết sẹo mờ, hai chân anh dời khỏi eo Hạ Ngung, dán lên ga trải giường cọ một cái, Chu Mộ Thời nghiêng đầu, cảm nhận nụ hôn rơi trên môi một lần nữa, trong lúc hôn anh hỏi một câu không rõ ràng: "Tiểu Chu đâu?" (Chữ Chu trong Tiểu Chu ở đây có nghĩa là con thuyền)

"Ừ?" Hạ Ngung vuốt ve gáy anh: "Chẳng phải Tiểu Chu ở đây sao?" (Chữ Chu này nằm trong họ Chu (chu vi), hai chữ này có cùng phát âm)

Chu Mộ Thời đẩy hắn một cái, hắn mới nghiêm túc trả lời: "Đêm nay sẽ có người chăm sóc cho con, em yên tâm đi."

"Chúng ta..."

Chu Mộ Thời còn chưa nói hết lời đã bị hắn chặn môi, bàn tay che mắt anh rời đi, anh mở mắt ra, đối diện với đôi mắt xanh đậm của Hạ Ngung.

"Chúng ta có chuyện cần làm."

Làm... Làm gì?

Trong lúc ngơ ngẩn, anh khẽ gật đầu, dường như đầu óc đã bị tin tức tố tràn đầy phòng của alpha làm choáng váng, trong nháy mắt suy nghĩ anh trống rỗng, eo anh bị Hạ Ngung nâng lên, cơ thể trở nên mềm nhũn, đón nhận sự xâm lấn sắp tới.

Cảm giác hậu huyệt bị căng ra một cách mạnh mẽ khiến anh lập tức tỉnh táo lại, anh hơi khó chịu nhíu mày, nhưng rất nhanh, chút đau đớn nhỏ nhặt này tan thành bọt biển trong những cái hôn triền miên, bị tình dục bao phủ hoàn toàn.

Hạ Ngung cầm chân của anh và đâm vào rút ra giống như trước đây, bọn họ quá quen thuộc cơ thể của nhau, giao hợp giống như một chuyện không thể tự nhiên hơn, dục vọng làm cho người ta không có một chút kháng cự nào từ sâu trong bản năng, giống như bọn họ sinh ra là để thuộc về nhau.

Ánh mắt Chu Mộ Thời hơi mất tập trung, trong tầm mắt chỉ còn lại đôi mắt của alpha, nó giống như đôi mắt dã thú tràn đầy hoang dại, để lộ bản tính cướp bóc sau khoảng thời gian dài ẩn nấp. Đã rất lâu rồi anh không thấy ánh mắt này của Hạ Ngung, lần trước anh thấy nó hình như là vào cái đêm nào đó không vui vẻ mấy, lúc ấy anh bị đôi mắt như thế vồ lấy, trong lòng anh tràn đầy cảnh giác và căm giận.

Bây giờ thì sao?

Anh có hơi... muốn hôn đôi mắt này một cái.

Thứ phía sau đột nhiên đâm mạnh về phía trước, tiếp cận miệng khoang sinh sản, bắt đầu va chạm mạnh mẽ, khiến thông đạo khít chặt căng hơn nữa, Chu Mộ Thời không chịu nổi rên rỉ vài tiếng, mặt đỏ rực, đưa tay ôm chặt alpha trên người một cách ỷ lại.

Khi chỉ còn chút xíu nữa là vào khoang sinh sản, Hạ Ngung dừng động tác lại, sửa sang mái tóc ẩm ướt trên trán Chu Mộ Thời, nhìn ánh mắt mông lung của người dưới thân, đột nhiên hắn có ảo giác giống như lợi dụng lúc người ta khó khăn.

Lông mi của Chu Mộ Thời không chỉ bị mồ hôi mà còn cả nước mắt làm ướt, chúng dính lại với nhau, giống như gai mềm không đâm đau người ta, Hạ Ngung cố nén ý định đâm thẳng vào, hắn hôn một cái lên mí mắt anh, giọng nói rất nhỏ: "Tôi muốn đi vào, em cho không?"

Omega chớp chớp mắt, giống như không nghe thấy, hai chân kẹp lấy eo Hạ Ngung siết chặt, anh dán vào ngực hắn cọ một cái, dường như khẽ nói gì đó.

Hạ Ngung nắm chặt eo anh, gần như sắp bóp nó bầm tím, hắn dịu dàng hôn trán và chóp mũi Chu Mộ Thời, một cái tay khác vuốt ve một chiếc nhẫn khác trên tay anh, bổ sung một câu bằng giọng chắc chắn: "Không cho cũng vô dụng."

Chu Mộ Thời nâng mắt lên.

Anh giống như vừa tỉnh lại từ trong giấc mơ hỗn loạn, trong ánh mắt là sự tỉnh táo kéo tới muộn màn, không biết có phải là do lời nói cuối cùng của Hạ Ngung khơi gợi lòng cảnh giác của anh hay không, trong đôi mắt mất đi sự mờ mịt có ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.

Trong hậu huyệt còn ngậm lấy thứ của alpha, chân Chu Mộ Thời vẫn còn gác trên eo hắn, anh thở dốc trong những cái đâm đứt quãng, anh đưa tay vỗ vỗ cánh tay siết chặt eo mình.

Hạ Ngung nới lỏng sức một chút, nhưng vẫn giữ tư thế áp đảo, hắn cúi đầu nhìn vào mắt Chu Mộ Thời.

Giờ phút này hắn cảm thấy căng thẳng kỳ lạ từ dưới đáy lòng, ngay cả hắn cũng không biết sự căng thẳng này đến từ đâu.

Chu Mộ Thời giơ tay lên, nhìn hai chiếc nhẫn trên tay, giọng vừa nhỏ vừa khàn: "Chúng ta kết hôn rồi à?"

"Đúng thế."

Anh thả tay xuống, nắm cằm Hạ Ngung, hỏi tiếp: "Anh là của em?"

Hạ Ngung nhìn anh, không do dự trẻ lời: "Ừ, em yêu."

Chu Mộ Thời có được đáp án thì không hỏi nữa, anh đưa tay ôm cổ Hạ Ngung, dùng sức cắn một cái lên dấu răng trên cổ hắn, xác nhận quyền sở hữu.

Chân omega kẹp chặt eo hắn, lối vào sâu nhất trong hậu huyệt rộng mở từng chút một với dương vt, hoàn toàn đón nhận nó.

"Vào đi." Chu Mộ Thời nói kề tai hắn bằng giọng khàn khàn.

Bên ngoài cửa sổ, hải âu về muộn phát ra tiếng kêu to thật dài, ánh hoàng hôn dần dần tan vào biển cả.

Màn đêm yên tĩnh xinh đẹp đã đến.

HẾT

Vậy là hết luôn rồi á, tiếc cái chưa được thấy baby.:

Truyện Chữ Hay