Đây là câu chuyện về ngày tôi được sinh ra.
Vào một ngày nọ, Sunao chẳng hiểu tại sao lại không muốn đi tiệc cùng những đứa trẻ khác. Có lẽ cô ấy vừa cãi nhau với Ricchan xong. Sunao là một cô gái bướng bỉnh, dù có cãi nhau nhưng chẳng lúc nào chịu xin lỗi người khác hết.
Ngay cả khi cô ấy biết rõ đó là lỗi của mình đi nữa, bị dồn vào hoàn cảnh tiến thế lưỡng nan giữa việc không muốn xin lỗi và bắt buộc phải xin lỗi.
Tôi đã được sinh ra nhờ những cảm giác bất mãn đó. Có điều, đây chẳng phải lần đầu tiên Sunao cãi nhau với Ricchan, thế nên tôi không dám khẳng định chắc nịch được.
Sunao lúc đó đã hốt hoảng, chắp tay về hướng tôi rồi tạo dáng như thể đang cầu nguyện với thần linh.
“Cậu có thể thay tôi đi đến tòa thị chính, và làm lành với Ricchan được chứ?”
Ban đầu, cô ấy vừa lo lắng vừa cảnh giác với sinh vật sở hữu khuôn mặt giống với bản thân như đúc. Song, vẫn có một chút hy vọng mong manh đằng sau giọng nói đó.
Tôi làm theo lời của Sunao. Lần đầu đi đến tòa thị chính, cũng là lần đầu gặp gỡ cô gái tên Ricchan. Bắt chước theo những hành động bướng bỉnh, xin lỗi vòng vo tam quốc đậm chất Aikawa Sunao. Lúc Ricchan dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi, cũng là lần đầu tiên tôi dọc theo con đường trở về nhà cùng với cảm giác chiến thắng. Sunao mòn mỏi chờ đợi, đã không kìm được vui sướng mà ôm chầm lấy tôi.
Buổi chiều ngày hôm đó, Sunao đã vẫy tay chào tôi trước khi ba mẹ về. Ý thức của tôi bỗng chốc mất đi ngay khi cô ấy bảo “Hẹn gặp lại nhé.”
Ngày hôm sau, Sunao lại gọi tôi xuất hiện thêm một lần nữa. Một khi biến mất, dường như tiềm thức của tôi sẽ không còn. Tuy nhiên, khi Sunao gọi tôi, những mảnh vỡ tiềm thức mới đột nhiên xuất hiện từ màn đêm âm u, tập hợp lại, tạo thành sự tồn tại của tôi. Vào những lúc đó, tôi sẽ xuất hiện cùng với diện mạo y hệt cô ấy từ nơi nào đó trong như không gian chứa gương vô tận. [note54209]
Nếu như cô ấy mặc đồ ngủ thì tôi cũng vậy, bộ đồ mới tinh mà cô ấy đang mặc, tôi cũng có. Và khi tôi biến mất, bộ đồ cũng sẽ biến mất theo mà không để lại dấu vết nào. Trường hợp, tôi đã thay từ bộ đồ ngủ thành bộ đồ thường rồi biến mất, thì chỉ có mỗi bộ đồ thường là lẻ loi ở lại. Còn bộ đồ ngủ thì nó sẽ biến mất đồng thời cùng với tôi.
Để không món đồ nào tăng, và cũng chẳng món đồ nào giảm. Thần linh đã tạo ra một quy luật chặt chẽ, không thiên vị ai cả.
Đôi mắt to tròn của Sunao sẽ lấy lánh, chỉ khi cô ấy có được món đồ chơi hiếm chưa ai sở hữu, hoặc được người khác khen.
“Cậu biết không? Những thứ trông giống thật nhưng chẳng phải là thật thì được gọi là bản sao đó.”
Sunao đắc ý khoe khoang những kiến thức cậu ấy đã học. Ngay từ lúc nhỏ, Sunao đã là một đứa trẻ cực kỳ hiếu kỳ, nên cô ấy bày ra rất nhiều trò.
Giả dụ như cô ấy sẽ xem bản sao như tôi tồn tại được bao lâu?
Lúc chia nhau ăn bánh thì bụng có no gấp đôi không?
Nếu giải cùng một bài kiểm tra thì chúng tôi có cùng số điểm hay không?
Và nếu chúng tôi chơi trò cắt kéo búa bao thì nó sẽ kéo dài đến tận bao giờ?
Sau những thí nghiệm đó, Sunao cũng đã hiểu được. Sự tồn tại của tôi về mặt sinh học đều tương đồng với cô ấy. Tuy nhiên, hai người chúng tôi có một sự khác biệt lớn, giống như con sông đang chảy xiết. Chẳng phải bộ đồ đang mặc, những lúc Sunao gọi tôi ra vào. Chính việc tôi có thể nhớ được toàn bộ ký ức mới xảy ra của Sunao là thứ tạo nên khác biệt. Ký ức thì có, nhưng kinh nghiệm thì bằng không, những trải nghiệm đó giống như việc từ đầu bên này ngắm nhìn khung cảnh từ phía bên kia sông vậy. Hoàn toàn khác xa so với thực tế.
Chẳng hạn, tôi chỉ nhớ mơ hồ nội dung của chương trình tạp kỹ[note54208] mà Sunao đã xem ngày hôm qua. Do nó không phải ký ức quan trọng gì với cô. Việc lục lọi ký ức của Sunao như thể đang đọc tiểu thuyết vậy. Những sự kiện gây ấn tượng mạnh với Sunao thì giống với loại chữ Minh Triều[note54210] được trình bày một cách sạch sẽ, cẩn thận, rất dễ đọc. Còn những ký ức mơ hồ thì giống như chữ viết bị nhòe hay in dính mực chỉ riêng việc đọc thôi cũng đã khó lắm rồi.
Có vui, có buồn. Cảm xúc càng mãnh liệt thì ký ức càng rõ ràng, những ký ức mơ hồ đối với tôi đều là thứ Sunao không để tâm đến. Dầu cho ta có xây dựng một lâu đài cát tại bãi biển, nhưng một khi sóng vỗ vào bờ thì nó cũng sẽ biến mất trong tích tắc. Thế nhưng, những dấu tích mờ nhạt vẫn còn đó. Thực tế thì tôi không được kế thừa ký ức của Sunao, mà phải kiên nhẫn chờ đợi xem dấu tích của thứ gì đó đã bị sóng cuốn trôi dần hiện ra trên nền cát.
Nó làm cho tôi giận dữ vô cùng. Tôi muốn được hữu ích với Sunao. Muốn được cô ấy khen ngợi. Muốn được làm cô ấy vui vẻ.
Bốn mùa trôi qua, Sunao tiếp tục lên lớp, và tôi biết được rằng Sunao đã không còn nghiêm túc học hành trên trường nữa. Dẫu cho tôi có tranh thủ mở sách giáo khoa ra đọc đi đọc lại bao nhiêu lần đi nữa, mọi kiến thúc đều không dễ tiếp thu tí nào.
Ký ức lẫn kinh nghiệm, và vết thương trên cơ thể của tôi đều không thể chia sẻ với Sunao. Có lẽ vì việc đó không cần thiết. Aitsukawa Sunao vẫn mãi là
Aitsukawa Sunao, cô ấy không cần những thứ mà một bản sao như tôi sở hữu.
Có một lần tôi đã chấp nhận yêu cầu giúp cô ấy chuyện học hành, Sunao liền hướng đôi mắt tựa như viên ngọc thủy tinh, thì thầm với tôi.
“Tốt quá rồi. Cậu có thể thay tớ làm bài kiểm tra.”
Tôi sẽ không làm cho Sunao phải xấu hổ. Bằng tất cả khả năng của mình, tôi sẽ nỗ lực không ngừng nghỉ để giúp cô ấy được điểm cao.
Lúc đầu, Sunao đối xử với tôi giống như một người bạn tốt, hoặc có lẽ là chị em song sinh. Cô ấy là một đứa trẻ có thể tự lo cho bản thân, nhưng vì sự tồn tại của tôi mà cô ấy đã quên đi chính mình.
Mỗi lần Sunao gọi tôi, cô ấy sẽ chia cho tôi một nửa bánh su kem mà mình yêu thích. Cùng nhau đọc sách. Xem anime và cười thật nhiều. Chúng tôi chia sẻ những bí mật chỉ riêng hai người biết ở chỗ không ai nhìn thấy. Khoảng thời gian đó, không có gì đáng để tôi bận tâm cả. Sunao sẽ gọi tôi ra, và thì thầm những chuyện quan trọng, chẳng nói năng gì khác.
Vì Sunao, tôi đã làm lành với bạn cô ấy mỗi khi cãi nhau.
Vì Sunao, tôi đã làm bài thật tốt để lấy điểm cao.
Vì Sunao, tôi đã leo núi, chạy marathon, rồi phải chạy tàu con thoi. [note54207]
Vì Sunao, vì Sunao, Tôi sẽ dâng tất cả những gì mình có cho cô ấy.
Ăn uống, đi vệ sinh hay ngủ, tôi cũng có nhu cầu như người bình thường. Thế nhưng, Sunao lại chỉ bảo rằng “Thôi đủ rồi” vì dù gì tôi cũng biến mất. Cô ấy chẳng đoái hoài gì tới nhu cầu sinh hoạt của tôi.
Thế nên ngay cả bữa sáng tôi cũng không có, và phải thường ăn buổi trưa thay cho buổi sáng. Chỉ khi Sunao chia cho, tôi mới được thưởng thức đồ ngọt. Dù có thể chia nó làm hai phần, nhưng Sunao vẫn chọn cách ăn một mình để không bị đói.
Buổi tối, tôi cũng chẳng ăn gì. Hơn nữa, bánh sinh nhật cũng chưa từng được chạm vào bao giờ.
Sau khi lên cấp ba, tôi đã được ăn cơm hộp thay cho buổi trưa trong căn tin. Điều đó làm tôi cực kỳ hạnh phúc. Do mẹ rất bận rộn, nên hộp cơm mà bà chuẩn bị cho tôi là đồ ăn thừa của ngày hôm qua còn sót lại.
Nhân thịt viên dưới lớp bánh rán sẽ được cắt nhỏ ra bằng kéo, rồi cho vào hộp nhựa. Gia vị thấm đều, trông rất ngon.
Tuy nhiên để hộp cơm trở nên đa dạng, tôi còn được chuẩn bị cho cả món ăn nhẹ. Xà lách khoai tây trộn cùng sốt mayonnaise ngọt. Mì ống Gratin gói giấy bạc. Thịt xông khói cuộn măng tây. Thêm một quả trứng luộc rắc muối. Để tăng thêm tính bắt mắt, phía trên cơm trắng còn có cá ngư bào, bò băm cùng với gia vị rắc cơm Noritama.
Sunao không hề biết, tôi đã hạnh phúc đến cỡ nào khi được nhìn thấy gia vị rắc cơm mỗi ngày.
Sunao của bây giờ, rất ghét vận động, còn tôi thì lại thích.
Cô ấy ghét việc học hành, tôi thì tàm tạm thích nó.
Mà, nếu tôi không suy nghĩ như vậy, tôi sẽ không thể làm bản sao cho cô ấy được nữa.
◇◇◇