Ngày hôm sau, ta tỉnh dậy. Ta chạm tay vào miệng rồi ngồi dậy một cách khó khăn.
Ta không chết.
Kéo thân thể nặng trịch của mình, ta chạy đi tìm Bình An, hỏi hắn: “Có tin tức về thiếu gia không?”
Lúc ấy Bình An hoảng sợ nhìn ta, hỏi sao mặt ta tái mét, ta không trả lời mà lại hỏi có tin tức gì về thiếu gia không. Bình An liếc nhìn ta, có vẻ như đang chần chừ không muốn nói, ta lo lắng bắt lấy hắn, gặng hỏi: “Có phải không có tin tức về thiếu gia đúng không?”
“Thiếu gia nhà họ Trần, y… Y đã chết rồi…”
Ta sững người tại chỗ như trời sập, ta không tin nên nắm chặt bả vai Bình An, hỏi đi hỏi lại.
“Không thể nào…”
“Thiếu gia, sao y có thể chết được…”“Ngươi… Ngươi hỏi thăm tin này từ chỗ nào? Ta không tin… Không thể nào…”
Bình An nhìn thấy ta như vậy có chút sợ hãi, thận trọng nói: “Nghe nói đàn bà con gái trong nhà họ Trần không bị bắt làm gái, nhưng nam nhân đều bị đẩy đi lưu đày. Trên đường đi sung quân, Trần Túc… y đã nhảy xuống sông.”
Một tiếng “ầm” vang lên, ta ngã khụy xuống đất, thấy ta như vậy Bình An vội vàng kéo ta dậy, nhưng hắn không kéo được ta nên hắn cũng quỳ xuống, đối diện với ta: “Hạ Kỳ, thật ra lúc ngươi mới xuống núi ta đã đợi ở đó, ta muốn nói cho ngươi biết nhưng thấy trên người ngươi nhuộm đầy máu, nên ta không đành lòng nói, ngươi… ngươi và Trần thiếu gia kia cũng không gặp nhau thường xuyên, cho dù ngươi muốn báo đáp chuyện y đưa tiền phúng điếu cho ngươi thì làm tới đây là đủ rồi, cuối cùng đã có chút tin tức, ngươi cũng nên về nhà đi.”
Sau khi Bình An rời đi, ta ngồi quỳ đó rất lâu, lúc này ta cảm thấy mình khó chịu hơn cả chết rồi.
Ta quỳ trên mặt đất, tim đau như bị dao đâm, hóa ra khi người ta tuyệt vọng đến tột cùng thì không thể khóc.
Dường như thiếu gia đã lấy đi linh hồn của ta, bỏ ta ở đâu đó giữa ranh giới của sự sống và cái chết.
Ta bước đi trên đường như một cái xác không hồn. Ta đi đến Trần phủ nhìn cánh cửa bị dán giấy niêm phong, mới có mấy ngày nhưng một Trần phủ to đến thế chẳng mấy chóc lại trở nên điêu tàn.
Ta ngồi trên cây lặng lẽ nhìn qua cửa sổ của phòng thiếu gia, đầu óc hơi choáng váng, băng gạc quấn quanh cánh tay đang chảy máu.
Ta ngồi đó rất lâu, cũng không chịu rời đi khi trời đã tối, cửa sổ đó sẽ không bao giờ sáng đèn nữa.
Ta cử động cơ thể tê dại và không ngừng suy nghĩ, thiếu gia đã nhảy xuống dòng sông nào?
Đang đi trên đường, có một người va vào cánh tay ta, ta không bị hất ngã nhưng người kia bị hất đến ngã mà ngồi bệt dưới đất, vì trời tối nên ta không nhìn thấy rõ mặt người đó, có lẽ do ta vẫn bị sốt. Chưa đi được mấy bước đã thấy mắt mờ rồi.
Người đó đứng dậy định rời đi thì bị một bàn tay tóm lại, sau đó một giọng nói vang lên: “Thằng nhãi này, đụng phải ông nội của ngươi còn muốn bỏ chạy à?”
Ta nhận ra giọng nói này, hắn là Triệu Võ – người trong làng, anh trai của Triệu Văn. Chuyện này không liên quan gì đến ta, với cả ta cũng không muốn quan tâm. Khi ta đang đi về phía trước, ta nghe thấy một tiếng ho vọng từ phía sau, ta dừng lại và mở to đôi mắt.
Ta quay người như điên chạy về phía hai người họ, gân xanh trên cánh tay lộ rõ, ta túm lấy gáy Triệu Võ rồi ném về phía sau.
Hắn bị ta ném sang một bên và bắt đầu mở mồm chửi bới, nhưng ta không quan tâm, ta quỳ thẳng xuống trước mặt người bị ngã xuống đất, dùng hết sức vén mớ tóc rối bời che mặt đối phương ra sau đầu. Khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, ta đã không kìm được mà nắm lấy bả vai của người, nghẹn ngào khóc lớn.
Ta khóc đến nổi không nói được lời nào, thiếu gia chưa chết, thiếu gia chưa chết.
Triệu Võ đứng sau đá ta mấy cái, chửi ầm lên: “Mẹ kiếp, Hạ Kỳ, ngươi cố ý gây rắc rối với Triệu gia đấy à?”
Hắn đá lung tung trên người ta mấy cái, thấy ta không phản ứng gì thì lại muốn đá thiếu gia, ta ôm chặt lấy y, cảm giác này thực sự rất kỳ diệu, ngay cả khi Triệu Vũ có dùng sức đá mạnh vào ta từ phía sau đi chăng nữa ta cũng không quan tâm.
Triệu Võ cảm thấy chán khi thấy ta không đánh trả nên nhổ nước bọt rồi bỏ đi.
Ta kéo thiếu gia ra khỏi lồng ngực mình, nức nở nói: “Thiếu gia, ta còn tưởng rằng sẽ không bao giờ gặp lại ngươi nữa…”
Hai bàn tay của thiếu gia nắm lấy vạt áo phía trước ta, thân thể vì xúc động mà run rẩy, cúi đầu: “Hạ Kỳ… Con thỏ… Cũng chết rồi… Hu…”
Nói xong, thiếu gia ngẩng đầu lên nhìn ta mà khóc đến thương tâm.
Ta lau nước mắt cho thiếu gia, mỉm cười: “Thiếu gia, ta đưa ngươi về nhà.”