Một hôm, ta đang thủ thì bị thiếu gia xông vào trông thấy hết thảy, y định quay người mở cửa bỏ chạy nhưng ta dứt khoát kéo y về.
Ta bịt miệng y lại, vì vậy y chỉ có thể rên rỉ vài tiếng đứt quãng, ta đẩy y ngồi lên đùi mình, ngay chỗ cần ngồi, bàn tay không ngừng vuốt ve dương sau lưng y.
Thật ra ta đang định xuất tinh, nhưng khi ngửi thấy mùi thơm ngòn ngọt từ người y, đầu ta bỗng chốc biến thành một khối bột nhão.
Cơ thể y mềm mại, lại có mùi hương thật dễ chịu, không giống như ta, ta chỉ là một người dân thường, hằng ngày làm việc nặng nhọc nên cơ bắp đã sớm phát triển từ lâu, trông nó thô ráp và cứng ngắc.
Ta nắm chặt cằm y, buộc y phải đối mặt với ta, nhìn thấy nước miếng chảy ra từ môi y mà không nhịn được muốn liếm sạch giúp đối phương, y kinh hãi nhìn ta và chửi ta là đồ biến thái.
Nhưng thật ra ta rất phấn khích và muốn y thể hiện thêm một chút dáng vẻ ta yêu thích, nên ta lại hôn y. Mãi chơi đùa với miệng của thiếu gia khiến ta xuất tinh.
Tên ta là Hạ Kỳ, là con của một người thợ săn. Mẹ ta mất sớm, vì vậy từ nhỏ ta đã được cha nuôi dưỡng, ở trong làng kiếm sống không dễ dàng, nhà không có đất nên kế sinh nhai của ta phụ thuộc vào công việc săn bắn của cha ở trên núi.Lớn lên một chút, ta bắt đầu học cách săn bắn từ cha, lúc bảy tuổi, ta đã cao gần bằng thắt lưng của cha, đây là lần đầu tiên ta cùng cha vào núi. Ta nhớ mùa đông năm đó cực kỳ lạnh, cha nói nên đi săn nhiều hơn trước khi tuyết rơi dày đặc che phủ hết các ngọn núi.
Lần đầu tiên gặp y là khi ta theo cha đến giao một con nai mới săn được cho một nhà giàu cấp huyện. Ta giống như một đứa trẻ mới được sinh ra, đôi mắt mở to lên vì ngạc nhiên, đầy vẻ tò mò và ghen tị với nhà huyện chủ.
Y tên là Trần Túc Sù, là con trai của huyện nha Trần đại nhân, nghe nói mẹ y sinh non nên y hay ốm đau. Cái tên Trần Túc là do thầy bói nói rằng y vốn là một viên ngọc tốt, nhưng vì sinh ra sớm hai tháng cộng với một vài khuyết điểm cho nên y được đặt tên là Túc.
Lúc đó chắc y lớn hơn ta một chút vì vóc dáng y cao hơn ta. Ta nhớ hồi ấy y đứng trong sân, trên người khoác một chiếc áo choàng dày, khi nhìn thấy ta đang nhìn y, y cũng nhìn lại ta, trên khuôn mặt đẹp tựa thơ kia mang theo khí sắc của người ốm yếu. Ánh mắt y tuy lạnh lùng nhưng không có vẻ chán ghét, ta không khỏi ngẩn người nhìn y bước tới đưa cho ta một xâu tiền, tiếp đó ta đưa tay ra nhận, cho đến khi y quay lại căn phòng thì ta vẫn còn thẳng lưng đứng im tại chỗ. Sau khi cha ta giao hươu và nhận tiền xong, ông bảo ta đừng nhìn nhìn lung tung nữa, những người như chúng ta không đủ có tư cách ở nơi này.
Kể từ đó, ta không bao giờ quên được hình dáng mảnh khảnh và trắng trẻo ấy.
Sau này ta mau ăn chóng lớn, nên cơ thể càng ngày càng cường tráng, cha ta nói rằng ta sẽ sớm lấy được vợ.
Nhưng ta nói ta không muốn lấy vợ, ta muốn cưới con trai của Trần lão gia.
Cha ta đánh ta và nói nam nhân sao có thể lấy nam nhân.
Ta không hiểu tại sao nam nhân không thể cưới nam nhân, nam nhân nhất định phải cưới nữ nhân thì mới tính là trọn vẹn sao?
Ta thích thiếu gia nhà họ Trần, ta muốn ở bên cạnh thiếu gia. Dù sau này cho dù y có lấy vợ thì ta vẫn muốn ở bên y.
Không biết nỗi chấp niệm đó đến từ đâu, có lẽ ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy y, ngay cả lúc ăn cơm ta cũng nghĩ tới y, khi ngủ cũng vậy, thậm chí là trong mơ cũng nghĩ về y, ta cảm thấy y là người đẹp nhất trên đời.
Thỉnh thoảng ta trèo tường nhà họ Trần để nhìn y, y thích ngồi trong sân, mỗi lần đến sẽ ngồi lại rất lâu, ta cũng cẩn thận theo y đến đó và nằm bò trên tường.
Nhiều lần cha không tìm được ta, nên ông đã rất giận dữ đến giậm chân, sau này khi biết ta ở đâu, ông liền lôi ta về nhà rồi đóng cửa đánh ta một trận.
Ta nghĩ là y cũng biết lần nào ta cũng đến nhìn trộm y, người hầu ra ngoài mấy lần đuổi người đi, nhưng họ đi giữa chừng thì quay lại, mà thiếu gia cũng đã đi về.
Ta tuyệt vọng lê bước về nhà, nếu không nhìn thấy y thì đồ ăn trên bàn sẽ trở nên vô vị. Cha ta luôn nói người này không nên quá may mắn, nếu may mắn quá thì sẽ luôn bị vận xui bủa vây.
Ông nói gia đình chúng ta tuy nghèo nhưng con lại có sức khỏe tốt, lại mạnh hơn bọn trẻ trong làng rất nhiều. Khi cha ta nói điều này, ta liền nghĩ đến thiếu gia.
Sức khỏe của thiếu gia kém là do sinh ra trong một gia đình giàu có sao? Vậy thì ta thực sự mong y có thể sinh ra trong một gia đình như gia đình của ta, ít nhất ta có thể được gần y hơn.
Khi ta lớn hơn một chút, về cơ bản ta có thể đi vào núi một mình. Con nhà nghèo từ lâu đã là người gánh vác gia đình, mỗi lần đi xa cha ta đều mang theo một chiếc cung nhỏ và một ống tre trên lưng, ống tre đựng đầy một thùng tên.
Đi đường lên núi sau mưa không hề dễ dàng, nhất là khi leo đồi, ta thường xuyên bị trượt chân và lăn tự do xuống một đoạn đường dài, để rồi những vết cắt xuất hiện ở khắp người.
—–