Ồ.
Chu Tiêu Tiêu ngây người ngay tại chỗ.
Có lẽ là do giọng nói của Tạ Tinh Từ quá yếu đuối, Chu Tiêu Tiêu không nhịn được đưa tay lên vỗ nhẹ lưng anh, dịu dàng nói: “Tôi không đi.”
Làn gió đêm nhẹ nhàng, động tác vỗ về của cô gái êm ái và trấn an, sống lưng Tạ Tinh Từ vốn cong lên bởi vì căng thẳng dần dần thả lỏng, hô hấp cũng dần dần ổn định, tựa vào vai cô dường như là đã ngủ.
Chu Tiêu Tiêu thở dài đầy cam chịu, dìu anh đi lên tầng.
…
Thanh âm khóa cửa vang lên.
Tôn Du đang đắp mặt nạ từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Chu Tiêu Tiêu vác một người đàn ông trở về, không nhịn được hét lên một tiếng.
Cô ấy tùy tiện lột cái mặt nạ trên mặt ra ném sang một bên: “Chu Tiêu Tiêu! Cậu thật giỏi! Cậu vậy mà lại mang một tên đàn ông hoang dã về nhà!”
Trong tiếng nói của Tôn Du rõ ràng là có sự vui mừng hơn là bàng hoàng, thậm chí còn mang theo chút ý tứ “cải trắng nhà mình cuối cùng cũng biết đi tìm heo” đầy vui vẻ yên tâm như một bà mẹ già.
Chu Tiêu Tiêu: “…”
Chu Tiêu Tiêu không có thời gian rảnh mà để tâm đến khóe miệng đang cong lên của Tôn Du, cô đau đầu nói: “Mau đến giúp tớ một tay đi.”
“À được được được.” Tôn Du vội vàng bước tới.
Vì là tiểu khu lâu đời nên không có thang máy.
Chu Tiêu Tiêu dìu Tạ Tinh Từ lên tới tầng năm, đã mệt đến mức thở hổn hển.
Cuối cùng cũng đặt Tạ Tinh Từ lên sô pha thành công, Chu Tiêu Tiêu thở phào nhẹ nhõm, cô xoa xoa bả vai đau nhức, rốt cuộc cũng có cơ hội đi vào nhà bếp để tự rót cho mình một ly nước.
Tôn Du vẫn còn ở trong phòng khách, nhìn “tên đàn ông hoang dã” cả người đầy mùi rượu với vẻ mặt ghét bỏ.
Cô miễn cưỡng vươn một cánh tay ra, chọt chọt vào cái đầu vẫn luôn gục xuống của anh, mới vừa nhìn rõ…
“Tạ Tinh Từ!!! Tên đàn ông hoang dã này là Tạ Tinh Từ!!!”
“Chu Tiêu Tiêu! Hai người lén lút qua lại từ lúc nào mà tớ…”
“Á…”
Thanh âm đầy kích động của Tôn Du như muốn nổ tung.
Chu Tiêu Tiêu đang uống nước thì bị sặc, ho khan liên tục mấy tiếng.
Cô vội vàng đi tới bịt miệng Tôn Du lại, ngăn cản cô ấy thốt ra những lời nói nguy hiểm.
Chu Tiêu Tiêu thấp giọng nói: “Không phải như cậu nghĩ đâu!”
Nhưng Tôn Du chớp chớp mắt, toát ra vẻ hưng phấn và tò mò, hiển nhiên là cô ấy không tin.
Chu Tiêu Tiêu bất lực: “Được rồi, cậu đừng có hét lên nữa, tớ sẽ nói rõ đầu đuôi cho cậu biết.”
Tôn Du gật đầu như giã tỏi.
Chu Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn Tạ Tinh Từ trên sô pha, thấy anh không có chút dấu hiệu tỉnh ngủ nào, cô thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở trên thảm trong phòng không biết phải nói thế nào: “Tất cả đều là trùng hợp…”
Chu Tiêu Tiêu giải thích rõ ràng mấy lần gặp gỡ tình cờ cùng việc “nhắn tin” của cô và Tạ Tinh Từ, thật lâu sau đó Tôn Du mới bình tĩnh lại từ trong khiếp sợ.
“Đây là nội dung phim thần tượng à. Tạ Tinh Từ thực sự đã anh hùng cứu mỹ nhân ba lần! Vậy cậu …” Tôn Du đột nhiên nở nụ cười hóng hớt, “Cậu có nghĩ tới việc lấy thân báo đáp hay không?”
“Dù có thế nào đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là sự trùng hợp, tớ và anh ấy đều không phải là người ở cùng một thế giới.”
Ánh mắt Chu Tiêu Tiêu trong veo, không có một chút ngượng ngùng và e dè nào, Tôn Du lập tức biết đây là lời nói thật lòng của cô.
“Cũng đúng.” Tôn Du thở dài, “Nhưng không sao, minh tinh thì cuối cùng vẫn là minh tinh, vòng tròn này phức tạp, có rất nhiều việc mình không làm chủ được, tốt hơn hết là tránh xa ra.”
Chu Tiêu Tiêu bật cười: “Tại sao cậu lại nói thần tượng của cậu như thế?”
Tôn Du ngượng ngùng lè lưỡi: “Thế giới này có hàng triệu người, nhưng mà bạn thân nhất thì chỉ có một mình cậu. Tiêu Tiêu của chúng ta vẫn nên tìm một người cả đời này có thể đặt cậu lên vị trí thứ nhất.”
Trái tim Chu Tiêu Tiêu sắp tan chảy vì sự ấm áp này, nhìn Tôn Du một lúc cũng không biết nên nói cái gì, nhưng mà bầu không khí tình cảm chị em giữa hai người đột nhiên bị tiếng nôn mửa cắt đứt.
Cả hai nhìn Tạ Tinh Từ trên sô pha.
“…”
Trò chuyện say mê đến nỗi quên mất người này.
Tôn Du không nói lời nào đẩy Chu Tiêu Tiêu vào phòng ngủ: “Trước tiên cậu đi nghỉ ngơi đi, chuyện ở phòng khách giao lại cho tớ!”
“Một mình cậu ổn không?”
“Không thành vấn đề!” Tôn Du lặng lẽ ghé vào bên tai Chu Tiêu Tiêu, “Thật vất vả tớ mới có cơ hội cùng idol của mình tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, dĩ nhiên tớ phải nắm chắc cơ hội này thật tốt. Hì hì.”
Chu Tiêu Tiêu bật cười gật đầu: “Được rồi.”
Chu Tiêu Tiêu vừa định đóng cửa phòng lại, nhưng không nhịn được nhắc nhở cô ấy, “Chuyện xảy ra ngày hôm nay …”
“Yên tâm! Theo đuổi idol một cách lý trí, tuyệt đối không truyền ra ngoài!” Tôn Du vỗ ngực bảo đảm.
Chu Tiêu Tiêu mỉm cười nhẹ nhõm.
Màn đêm như nước, tiếng va chạm trong phòng khách cũng dần dần biến mất, một lần nữa trở về với sự yên tĩnh.
Chu Tiêu Tiêu nằm trên giường một lúc lâu cũng không ngủ được.
Hai câu Tạ Tinh Từ nói ở dưới lầu liên tục xuất hiện lặp đi lặp lại trong đầu cô…
“Tôi sai rồi…”
“Đừng bỏ tôi lại một mình có được không…”
Những ký ức tuổi thơ ùa về trong tâm trí không kiểm soát được.
Lần đầu tiên Chu Tiêu Tiêu gặp Tạ Tinh Từ, là ngày anh mới chuyển đến gần nhà cô.
Nhóc Tiêu Tiêu đang nằm trước cửa sổ sát đất ở phòng khách của nhà mình, nhìn thấy một cậu bé xinh đẹp lóc ca lóc cóc bước xuống từ một chiệc xe, nhưng trông cậu bé không có một chút vui vẻ nào cả.
Bởi vì cậu bé đó luôn cau mày, vẻ mặt luôn ủ rũ, nên những đứa trẻ xung quanh cũng không muốn chơi với cậu. Nhưng nhóc Tiêu Tiêu lại rất thích cậu bé, ngày hôm sau, cô cầm chiếc kẹo bơ cứng thỏ trắng quý giá của mình gõ cửa nhà cậu bé, muốn kết bạn với cậu.
Nhưng không ngờ cậu bé lại hung dữ hất mạnh chiếc kẹo trong tay nhóc Tiêu Tiêu xuống đất, còn đóng sầm cửa lại.
Nhóc Tiêu Tiêu cũng không nhặt kẹo lên, vô cùng tủi thân quay về nhà, không bao giờ muốn quan tâm với cậu bé nữa.
Nhưng mà sau đó, khi bố mẹ của Tiêu Tiêu ra ngoài làm việc, đã đem Tiêu Tiêu nhốt ở trong nhà, không ngờ tới giữa chừng trời lại đổ mưa to, cả hai trong bị kẹt giữa đường nên không có cách nào về nhà.
Sắc trời bắt đầu tối dần, ngoài cửa sổ sấm chớp rền vang, bên trong nhà đúng lúc mất điện.
Nhóc Tiêu Tiêu bị nhốt trong phòng tối một mình, vô cùng sợ hãi. Cô bé liều mạng đập mạnh vào cửa nhà và cửa sổ, khóc rất to, nhưng mà lại không có một ai để ý đến cô.
Sau đó, chính cậu nhóc luôn bày ra vẻ mặt thôi hoắc kia chú ý đến động tĩnh của Chu Tiêu Tiêu, cậu bé chui từ hàng rào vào sân nhà Chu Tiêu Tiêu, lẳng lặng ngồi ngoài cửa sổ phòng khách, ở cùng cô bé cả đêm dưới mưa.
Đến khi ba mẹ quay lại, Tiêu Tiêu đã ngủ gục bên cửa sổ.
Sau đó bởi vì kinh hãi quá mức và lên cơn sốt do cảm lạnh, Chu Tiêu Tiêu ngủ mê man liên tiếp mấy ngày.
Khi cô bé muốn mang kẹo đến cảm ơn cậu bé một lần nữa, cậu bé đã dọn nhà đến nơi khác.
Sau khi lớn lên một chút, Chu Tiêu Tiêu mới từ ba mẹ của mình biết được rằng mẹ của cậu bé chê chồng không có tiền đồ, vứt bỏ hai bố con bọn họ mà rời đi.
Bố của cậu bé không nói lời nào, vì muốn níu kéo vợ ông đã âm thầm cắn răng dùng toàn bộ số tiền tích góp của mình để chuyển đến căn nhà lớn ở đây, vốn là hy vọng nhờ vào những điều này có thể khiến cho vợ hồi tầm chuyển ý, thế nhưng không ngờ tới vẫn không thể cứu vãn được cuộc hôn nhân đã tan vỡ.
Mẹ của cậu bé nhanh chóng kết hôn với người khác và ra nước ngoài.
Bấy giờ bố của cậu bé mới biết rằng, hóa ra tất cả những cuộc cãi vã và chỉ trích cũng chỉ là cái cớ cho sự ngoại tình của bà ta.
Ba của cậu bé chìm đắm trong men rượu trong một khoảng thời gian, nhà cũng không muốn trở về, có lẽ đối với ông, cậu bé là nỗi xấu hổ cho cuộc hôn nhân thất bại của mình.
Sau đó, ba của cậu bé mang theo cậu bé rời đi, nghe nói là đến một thành phố khác, cũng không biết là quyết tâm bắt đầu một cuộc sống mới hay chỉ là một kiểu trốn chạy khác.
Những chuyện này trở thành đề tài bàn tán của những người hàng xóm, bàn tán sôi nổi vài ngày rồi cũng qua.
Mọi người ai cũng cảm thấy người lớn không hiểu chuyện, trẻ con cũng phải đi theo chịu khổ.
Nhưng mà sau đó cậu bé rốt cuộc sẽ thế nào thì cũng không có ai quan tâm cả.
Thậm chí, sau này Chu Tiêu Tiêu muốn hỏi thăm tên của cậu bé đó, nhưng lại phát hiện ra không một ai nhớ tên cậu bé cả.
Về sau, trong một lần tình cờ cô xem được video fanmade của người hâm mộ Tạ Tinh Từ, cô mới phát hiện hóa ra cậu bé ngày nào giờ đã trở thành một ngôi sao lớn, tuy vẫn có khuôn mặt khó ở như khi còn bé, nhưng lại được rất nhiều người thích.
Cô nghĩ, chắc là cuộc sống của anh vô cùng hạnh phúc mới có thể kiêu căng như vậy.
Nhưng khi nghe thấy lời nỉ non của anh sau khi say tối nay, cô mới nhận ra rằng vết sẹo thì mãi mãi là một vết sẹo, nó sẽ không bao giờ biến mất.
……
Có thể bởi vì bổng chốc lại nhớ tới quá nhiều chuyện cũ, dường như đầu của Chu Tiêu Tiêu có chút đau.
Cô mở cửa đi ra phòng khách uống nước, nhìn thấy Tạ Tinh Từ đang nằm ngủ say trên sô pha.
Tôn Du đã giúp anh cởi áo khoác ra, còn cởi vài cúc áo trên cổ áo để anh có thể ngủ thoải mái nhất có thể. Nhưng mà ghế sô pha hai người ngồi vẫn nhỏ bé hơn đối với một người cao một mét tám mấy như Tạ Tinh Từ, anh nhíu mày trở người, chăn trên người rơi xuống sàn.
Chu Tiêu Tiêu giúp anh rót một ly nước, nhẹ nhàng mang qua đặt ở trên bàn nhỏ uống trà, nhặt chăn lên đắp lại giúp anh.
Trong phòng khách chỉ bật một chiếc đèn bàn nhẹ nhàng, ánh đèn vàng ấm áp chiếu vào mặt anh, khiến anh trông dịu dàng vô cùng.
Đây là lần đầu tiên Chu Tiêu Tiêu quan sát anh ở khoảng cách gần như vậy.
Mái tóc bạch kim rối tung, lộ ra đôi lông mày sắc nét, nhưng ngay cả trong giấc ngủ thì chân mày anh vẫn hơi cau lại, cũng không biết rốt cuộc trong lòng anh có bao nhiêu chuyện phiền muộn.
Chu Tiêu Tiêu cười khẽ, vẫn như khi còn bé vậy.
Vẫn là khuôn mặt khó ở như hồi nhỏ.
Vẫn ưa nhìn giống hệt hồi còn nhỏ.
Mặc dù Chu Tiêu Tiêu không muốn thừa nhận, nhưng bên trong cô thật ra chính là một người u mê nhan sắc, Tạ Tinh Từ chính là loại người khi lớn lên rất hợp với gu của cô…
Nước da trắng lạnh, ánh mắt sáng như sao, không nữ tính cũng không quá mức nam tính, trên người anh còn luôn mang dáng vẻ của một kẻ lạnh lùng và kiêu ngạo, người sống chớ lại gần.
Một người tính tình không nóng không lanh từ nhỏ như cô luôn muốn trở thành một người cởi mở như vậy.
Vì thế nên lần đầu tiên nhìn thấy anh khi còn bé, cô đã thích anh, nếu không cô sẽ không có dũng khí gõ cửa nhà người khác để đưa đồ ngọt.
Nhưng thật đáng tiếc.
Dù là khi còn bé hay là bây giờ, anh đều rất ghét cô.
Chu Tiêu Tiêu mím môi tiếc nuối, ý nghĩ hai người có thể trở thành bạn chắc là cũng không có hy vọng gì rồi.
Cô nhìn khuôn mặt đẹp trai gần trong gang tấc này, trong tâm trí bỗng xuất hiện ý nghĩ không muốn bỏ lỡ cơ hội này cứ chạy ngang chạy dọc, cô lấy dũng khi vươn tay chọc chọc vào gò má anh.
Khóe mắt cô cong lên đầy mãn nguyện, quả nhiên là vô cùng đẹp trai, láng mịn mềm mại, đúng là chạm vào thích vô cùng.
Cô lần lượt cảm nhận được độ cong của xương lông mày và sống mũi của anh.
Wow.
Tỷ lệ thật hoàn hảo.
Cuối cùng, Chu Tiêu Tiêu cong môi, cẩn thận đến nơi cuối cùng…
Đôi môi màu hồng đào nhàn nhạt.
Hình dáng môi của Tạ Tinh Từ rất đẹp, nhưng nếu khóe môi hơi cong lên sẽ làm cho đường nét của cả khuôn mặt sinh động mềm mại đi một chút, nhưng đáng tiếc là Tạ Tinh Từ không thích cười.
Bây giờ anh đang ngủ say, khóe miệng luôn căng chặt rốt cuộc cũng thả lỏng.
Khiến tổng thể khuôn mặt trở nên ngây thơ hơn một chút.
Chu Tiêu Tiêu ôm tâm tư trong sáng, vươn ngón tay thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng chạm vào môi anh.
Thực sự rất mềm mại, không hề giống với vẻ lạnh lùng thường ngày của anh một chút nào cả.
Chu Tiêu Tiêu u mê sắc đẹp hài lòng, đầu ngón tay vốn định vừa chạm vào thì sẽ lập tức rụt lại.
Nhưng cô không ngờ rằng Tạ Tinh Từ đang ngủ dường như cảm nhận được sự đụng chạm của cô, môi và răng hơi hé mở, cau mày trở mình.
Cả người Chu Tiêu Tiêu cứng đơ tại chỗ, cứng ngắc cúi đầu…
Ngón tay của cô đã bị Tạ Tinh Từ
Ngậm! Vào! Trong! Miệng!
Tác giả có điều muốn nói:
A… lão già háo sắc.