Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Giang Khắc miễn cưỡng cười một tiếng, anh không nói tiếng nào mà bế cô trở về phòng. Chiếc đèn ngủ ở đầu giường phát ra những tia sáng mờ ảo, Thời Vũ cuộn người nằm ở trên giường giống như một chú mèo con vậy, cô cảm thấy khó chịu không nhịn được mà rên hừ hừ.
Cô nhắm mắt lại, lông mi run run, hình ảnh thiếu nữ muôn hồng nghìn tía, khoe màu đua sắc phản chiếu trên gò má cô, cô mệt đến mức không mở nổi mắt. Mới vừa rồi … ở trong phòng tắm không biết bao nhiêu lần, trên mặt gương vẫn còn đọng hơi nước, tất cả đều là hình ảnh hai người quấn quýt lấy nhau.
Giang Khắc định tha cho cô, anh đang định đi ngang qua cô gái nhỏ tắt đèn, điện thoại di động trên bàn phát ra tiếng “ding”.
Anh vô tình liếc nhìn, tầm mắt anh dừng lại, anh nhìn chằm chằm vào tiêu đề tin tức —— Đàn ông không được, chỉ cần ba món bảo bối này, lập tức được ngay!
Giang Khắc nheo mắt lại, anh cúi người hôn lên môi cô, anh tắt đèn ngủ đi. Thời Vũ sắp chìm vào giấc ngur, cô mơ mơ màng màng, cảm giác có một nguồn nhiệt bao phủ khắp người mình.
“Không… Không cần nữa.” Giọng Thời Vũ run lên.
…
Hai người kéo dài đến tận nửa đêm, Thời Vũ mệt mỏi đến nỗi suýt chút nữa bất tỉnh, cô thầm ghi nhớ trong lòng, sau này ngàn vạn lần không bao giờ được động đến lòng tự trọng của một người đàn ông nữa.
Đồng thời, Thời Vũ cũng có chút sợ hãi. Rốt cuộc Giang Khắc còn có bao nhiêu mặt mà cô không biết nữa đây. Bất luận là khi còn đi học hay là sau khi trưởng thành, cô đều thích Giang Khắc như như thế này—— anh mặc áo sơ mi trắng, quần đen, ánh mắt lạnh lùng như trăng gặp sao, ánh mắt nhìn thẳng, dáng vẻ bất khả xâm phạm.
Còn bây giờ anh không chỉ bá đạo độc tài mà nhu cầu lại cao. Thời Vũ vừa nghĩ đến những hình ảnh kia, cô không nhịn được mà che mặt, đầu óc cô đang ở trên mây, chợt phát hiện chân mình lạnh toát.
Thời Vũ nhìn xuống, không biết Giang Khắc nằm ở đó làm gì. Cô gái nhỏ có chút sợ nên lập tức tránh đi, nhưng Giang Khắc đã giữ cô lại, anh nhẹ nhàng khiển tránh: “Em đừng động đậy xem nào.”
“Bôi thuốc lên sẽ không đau nữa.” Giang Khắc nhận ra giọng mình quá nghiêm khắc, sau đó anh đổi lại tông giọng.
Thời Vũ không lên tiếng trả lời, bây giờ một chút sức cô cũng không còn, nhưng nếu cô còn sức lực, cô nhất định sẽ đạp Giang Khắc xuống giường.
Ngày hôm sau, sắc trời sáng rỡ, Thời Vũ tỉnh dậy trong vòng tay của Giang Khắc, người đàn ông ôm cô vào trong lòng mình, cằm anh đặt trên tóc cô, tư thế hai người vô cùng thân mật. Thời Vũ nhấc chân lên, cô phát hiện phía dưới đau rát.
Thời Vũ đau đến phát khóc, cô tức giận đạp Giang Khắc rơi xuống giường. Còn anh, một câu oán thán cũng không dám hé, anh lại leo lên giường, ôm cô vào trong lòng mình, môi anh nhẹ nhàng chạm vào cô.
“Anh… Anh đừng có động vào người em!” Thời Vũ nghiêm túc nói.
“Còn đau không?” Giang Khắc vừa định vén chăn bông lên,, “Anh nhìn xem nào.”
“Không được phép nhìn.” Thời Vũ nắm lấy chăn bông, giọng điệu vô cùng hung dữ, nhưng tiếc là nó không có một chút uy hiếp nào.
“Anh phiền chết đi được.” Thời Vũ vén chăn lên che mặt mình lại, giọng cô mang theo chút hờn dỗi, nghe rồi thì lại thấy có chút nhõng nhẽo.
Giang Khắc thấy cô gái nhỏ kéo chăn bông lên che kín người người, tuy rằng vẫn lộ ra đôi tai nhỏ nhắn đang ửng đỏ, trông rất đáng yêu. Giang Khắc nhếch môi, anh đứng dậy mặc quần áo vào, không trêu chọc cô nữa.
Một lúc sau, Giang Khắc ăn mặc chỉnh tề, sau khi anh rửa mặt xong, anh lại trở về phòng, ôm cô gái nhỏ từ trên giường xuống, đưa cô vào nhà vệ sinh, bóp kem đánh răng cho cô.
Chờ cô đánh răng xong, anh lại bế cô gái nhỏ đến bàn ăn. Thời Vũ ngồi trên bàn không chịu ăn sáng, cô len lén quan sát Giang Khắc.
Mũi cao môi mỏng, cài cúc tề chỉnh, lộ ra một đoạn yết hầu, nhìn thì có vẻ lạnh lùng cấm dục, bất khả xâm phạm. Nhưng mà lại không giống với trước kia, quan hệ giữa bọn họ đã thân mật hơn trước, còn hơn cả những người yêu nhau bình thường.
Nghĩ đến đây, Thời Vũ lại đỏ mặt.
“Không ăn sáng à?” Ánh mắt Giang Khắc mang vẻ chèn ép.
Thời Vũ ngày càng lớn mật, cô được cưng chiều mà có chút kiêu ngạo: “Anh đút em ăn đi.”
Giang Khắc có chút bất lực, anh không biết phải làm sao, anh di chuyển đến ngồi bên cạnh cô, xé bánh mì thành từng miếng nhỏ rồi đưa lên miệng cho cô ăn, anh nhướng mày:”Sao anh lại cảm thấy giống như mình đang chăm con gái vậy nhỉ.”
“Hihi!”
Thời Vũ quay đầu lại hôn lên má anh một cái, xem như đây là phần thưởng. Giang Khắc cau mày, trên mặt anh vẫn còn giữ lại độ ẩm từ đôi môi cô.
Anh rút khăn giấy, chậm rãi lau ngón tay, nhìn chằm chằm đống hoa văn đẹp mắt trên bàn đá cẩm thạch: “Ở đây thử một chút cũng được.”
“Anh, em phải đi rồi, hôm nay em phải tham gia hoạt động.”
“Bye bye anh nhé!”
Giây tiếp theo, Thời Vũ nhảy ra khỏi bàn ăn, cô nhanh chóng chạy vào phòng quần áo, thay một bộ quần áo đi làm, cầm lấy chiếc túi rồi như một con mèo nhỏ chạy trốn khỏi hiện trường.
Cách xa cái tên biến thái này ra mới là con đường đúng đắn.
Thời Vũ còn tưởng rằng mình đã tránh được một kiếp, nhưng mà con người Giang Khắc quá là cáo già. Anh vì dỗ dành cô gái nhỏ mở khóa tư thế mới, hôm nay anh đã đặc biệt tặng cô một sợi dây chuyền “Trái tim đại dương”, hai ngày sau anh lại tặng cô chiếc túi Birkin phiên bản giới hạn.
() Sợi dây chuyền “Trái tim đại dương” đây nhe (giá sương sương triệu NDT) [Source:
Thời Vũ vui vẻ nên đồng ý với anh. Nhưng mà thể lực của Giang Khắc quá mức dồi dào, trong đầu anh toàn là những ý tưởng thú vị, Thời Vũ để cho anh làm ở bồn rửa tay, trước cửa sổ sát trần, rồi lại trước gương, tất cả những chỗ này cô đều thử qua cả rồi.
Cô gái nhỏ nằm trên đùi Giang Khắc nghỉ ngơi, lông mi cô ướt đẫm vì mệt mỏi, Giang Khắc đang ngồi trên sofa hút thuốc, khói xám bay đầy trên khuôn mặt lạnh lùng của anh.
Lòng bàn tay Giang Khắc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô gái nhỏ, nhưng Thời Vũ lại bị cái sự vuốt ve nhịp nhàng của anh làm cho khó chịu: “Anh cứ vuốt em như vuốt chó ấy.”
“Là mèo, ” Giang Khắc sửa lại, giọng nói có chút nghiêm túc, “Cô mèo của anh.”
Thời Vũ thật sự rất giống chú mèo mà anh nuôi, chỉ cần anh vuốt lông cho cô, cô sẽ ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, còn những lúc anh chọc giận cô, cô lại giận dữ đưa móng vuốt của mình ra, nhưng mà những thứ này chỉ khiến anh muốn chiếm hữu cô hơn mà thôi.
Giang Khắc nghĩ, nếu như cô chỉ là một con mèo bé xíu xiu thì tốt quá rồi, có thể để cô trong túi, đi đâu cũng có thể mang cô theo. Người đàn ông nheo mắt, anh nhớ lại vòng eo mềm mại của cô, làn da trắng như sữa của cô, có thể lên xuống theo anh, cong người thành mấy đoạn.
Càng nghĩ thì cổ họng Giang Khắc càng trở nên khô khốc, anh chầm chậm nuốt yết hầu, giọng nói trầm thấp, giống như đang cám dỗ cô: “Vũ Mao, em mặc đồng phục Catwomen cho anh xem đi.”
() Bạn nào tò mò bộ đồng phục này thì search keyword “猫女的制服” rồi tự xem nhé >