Giang Ngữ Minh buồn cười, "Sao trước đây tôi không phát hiện ra miệng mồm cô chua ngoa như vậy nhỉ, chửi thề bon mồm phết.
Cô biết không, mỗi lần sinh viên của mẹ tôi mở miệng chửi thề là mẹ tôi sẽ yêu cầu bọn họ viết bản kiểm điểm".
"Tôi còn ngủ gục trong lớp mẹ cậu mấy lần, chị ấy bảo tôi viết kiểm điểm, chữ..." Nhớ lại lúc mới gặp nhau, Hồ Lại bật cười, một lúc sau, nụ cười bắt đầu nhạt dần, thế nhưng trong lòng cô lại thoải mái hơn không ít, ngả người tựa lưng vào ghế.
Trước đây không phát hiện ra, bây giờ ngồi gần mới để ý thấy, dù sao mẹ con vẫn là mẹ con, đường nét trên gương mặt cứ từa tựa như nhau.
Thẩm Chứng Ảnh vừa rút lui thì Giang Ngữ Minh đã bổ nhào tới.
"Vậy rốt cuộc cậu gọi tôi ra đây để nói cái gì? Cô bạn gái nhỏ của cậu đâu rồi, giải quyết xong xuôi rồi chứ? Không định kể cho cô nàng nghe người bạn tưởng tượng kia chính là mẹ cậu à?"
"Dỗ được một chút rồi, em ấy tạm tin tôi".
Giang Ngữ Minh đẩy ly Americano sang, "Cô không tạt sao?".
Truyện Xuyên Nhanh
"Tạt cái đệch con cụ nhà cậu".
Hồ Lại cực kỳ nghi ngờ Giang Ngữ Minh ngứa ngáy xương cốt thèm ăn chửi nên mới gọi mình ra đây.
Nghe Hồ Lại thay đổi phong cách chửi từ dt mẹ cậu sang đệch con cụ nhà cậu, Giang Ngữ Minh lại cười, "Cô không uống thì tôi uống đấy nhé.
Đây, vậy ly latte này cho cô".
Lúc trước hẹn hò Giang Ngữ Minh cũng bởi vì lúc nào tâm trạng tốt thì cậu ta sẽ cực kỳ tốt tính, giống như bây giờ, bất kể là lo lắng hay tức giận, đều sẽ từ từ được giảii quyết bằng chất giọng nhẹ nhàng của Giang Ngữ Minh.
Hồ Lại nghi ngờ nhìn Giang Ngữ Minh, "Cậu không định nói là dù sao cậu và Thẩm Chứng Ảnh cũng là mẹ con ruột, bốn bỏ năm lên cậu chính là chị ấy, thuyết phục tôi làm lại từ đầu với cậu đấy chứ?"
Suýt chút nữa thì Giang Ngữ Minh phun hết cà phê trong miệng ra.
"Hồ Lại, mặt cô có thể phị ra một chút, da mặt có thể dày thêm một chút không?"
"Mặt phị thì được nhưng da dày thì không, cậu không thấy làn da của tôi vô cùng mịn màng à.
Được rồi, cậu chửi tôi tôi chửi cậu, xem như chúng ta huề.
Còn về chuyện vô tình làm tổn thương mẹ cậu, tôi đã xin lỗi ngay hôm gặp lại chị ấy rồi.
Cho nên bây giờ có chuyện gì thì cậu nói thẳng đi, đừng vờ vĩnh đóng kịch nữa".
"Cô xin lỗi mẹ tôi sao? Thật ra mẹ không trách cô đâu, hễ mở miệng là lại: Em ấy đang nóng, em ấy đang nổi cáu, em ấy chỉ giận quá mất khôn không biết lựa lời để nói thôi".
Giang Ngữ Minh nửa đùa nửa thật, "Hồ Lại, cô cũng biết một chút về hoàn cảnh gia đình tôi.
Thú thật thì, tôi không nghĩ rằng cô và mẹ sẽ dính dáng tí gì đến nhau".
"Thì nào có ai ngờ".
Nếu chuyện này xảy ra với...!Quên đi, nếu chuyện này xảy ra với mình, chắc chắn mình sẽ cho là ma làm.
"Cho nên, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra giữa cô và mẹ tôi vậy?"
Nhắc đến Thẩm Chứng Ảnh, Hồ Lại lại bắt đầu cáu kỉnh, "Cậu tự đi mà hỏi mẹ ấy".
"Mẹ tôi không chịu nói.
Điều tôi quan tâm là có vẻ như cô và mẹ tôi ai cũng đau đáu hướng về người còn lại, thế thì tại sao cả hai lại tách ra để phải khổ sở thế này.
Có phải mọi chuyện là do tôi không?"
"Tôi cũng từng nghĩ cậu chính là nguyên nhân, nếu thế thì mọi việc đều dễ giải quyết hơn.
Tiếc rằng cậu không quan trọng đến vậy".
"Vậy thì tại sao?" Giang Ngữ Minh hoàn toàn không hiểu.
Cậu ta và Hồ Lại là người cùng thuộc một thế hệ, trong suy nghĩ của Giang Ngữ Minh, có tình cảm thì tiến tới, hết tình cảm thì đường ai nấy đi, ngoại trừ việc bảo đảm an toàn tình dục ra thì không có quá nhiều ràng buộc về mặt đạo đức.
Đúng là phụ huynh của mình đã ly hôn, cha lẫn mẹ mỗi người mỗi ngả, tuy gia đình cũng từng trải qua một số thăng trầm nhưng không có chuyện gì lớn đến nỗi khiến bản thân phải lo lắng.
Từ bé đã kháu khỉnh xinh trai, lại còn là một thằng bé thông minh học giỏi, có cha mẹ là giáo viên; những áp lực mà Giang Ngữ Minh phải chịu hoàn toàn không thể so sánh với mẹ cậu ta.
Hồ Lại nhìn Giang Ngữ Minh, "Chuyện của mẹ cậu, nếu chị ấy kể với cậu thì tôi có thể bật mí thêm, còn chị ấy đã quyết định không nói thì tôi không thể nào làm trái nguyện vọng của Thẩm Chứng Ảnh.
Thật ra chuyện cũng không khó đoán, Giang Ngữ Minh, cậu là người thông minh, hơn nữa lại đúng chuyên ngành, rồi cậu sẽ khám phá ra thôi".
"Có nghĩa là nguyên nhân cuối cùng đến từ bên trong? Chẳng lẽ là do gia đình bên ngoại...!Fuck!" Nghĩ đến gia đình của mẹ, Giang Ngữ Minh không khỏi gầm lên.
Sau bữa cơm tân niên không vui, Thẩm Chứng Ảnh cố gắng gọi về nhà để hàn gắn, đồng thời cũng nói rõ lập trường của mình.
Vậy mà ông bà ngoại vẫn bênh bà mợ Tiền Thanh một cách mù quáng, còn trách mẹ mình không biết giáo dục con, rồi thì con trai không có cha bên cạnh răn đe là hỏng, xem mẹ dạy mình thành cái thứ gì gì.
Tư tưởng cổ hủ mốc meo như nấm mồ hoang lâu năm thế kia mà lại đi giáo dục mầm non đất nước, Giang Ngữ Minh xin phép được đổ mồ hôi hột giúp thế hệ đàn em.
May mà mẹ mình đả thông tư tưởng, không về bên đó chịu đựng sự quái đản dai dẳng của các cụ nữa.
"Nhưng mà nhưng mà, mẹ tôi là phó giáo sư tâm lý học".
"Đừng quên mẹ cậu dạy môn giáo dục sức khỏe tâm lý cho học sinh cấp I & cấp II.
Hơn nữa, cứ là bác sĩ tâm lý thì không gặp vấn đề về tâm lý à? Cứ là chuyên viên tâm lý thì giác ngộ hết à? Phó trưởng khoa Tâm lý bên Đại học N còn cho rằng việc kiểm tra điện thoại của con trai mình là chuyện bình thường như cân đường hộp sữa nữa kìa.
Giang Ngữ Minh, chúng ta ai cũng có những nỗi khổ riêng, nếu không thế giới này đã thành Bồ Tát hết rồi".
"Nhưng mà mẹ tôi đã phản kháng rồi.
Hôm Tết tây gặp cô cũng chính là lần đầu tiên mẹ tôi cãi lời ông bà ngoại, chậc, cũng gần một tháng rồi mà hai cụ vẫn còn tức anh ách.
Tôi nghĩ khéo phải đến Tết ta ông bà tôi mới nguôi ngoai nổi".
"Ồ, vậy ra ông bà ngoại của cậu là giáo viên thật à? Bọn họ dạy môn gì thế?"
"Một người dạy toán một người dạy văn, đều là giáo viên cấp II cả.
Nhưng mà giáo viên thì sao, cũng chỉ là người làm công ăn lương, nhận phong bì đánh đòn học sinh lại còn phân biệt đối xử, đâu thiếu những ông thầy bà cô mặt người dạ thú đứng trên bục giảng?"
"Chính xác.
Cả những loại vì con c mù con mắt nữa, suốt ngày ra rả là con gái kém xa con trai về mặt sinh học, chỉ tại bọn con trai không chăm thôi, chứ nếu chịu khó học chắc chắn sẽ cải thiện thành tích.
Rác rưởi.
À mà phải rồi, sao tự dưng cậu lại đam mê được tạt cà phê vậy, có phải sau khi bị bà mợ tạt canh xong, cậu bắt đầu có fetish mới đúng không?"
"Cái đầu cô ấy".
Do vấn đề nằm ở mẹ mình, Giang Ngữ Minh không tiện than thở giúp mẹ, chỉ thỉnh thoảng chêm vào một hai câu, rồi lại làm bộ như mình lỡ lời.
Hồ Lại thẳng thừng phê bình kỹ năng diễn xuất của Giang Ngữ Minh quá cường điệu, quá lố bịch.
Cường điệu thì cường điệu, lố bịch thì lố bịch, vẫn có người không chịu nổi, sẵn sàng lao đầu vào bẫy.
Lúc đi Giang Ngữ Minh mang theo một câu chuyện, lúc về lại ôm một câu chuyện khác, nhờ phúc đức của ông bà ngoại và bà mợ mất não mà cậu ta và Hồ Lại miễn cưỡng đạt được thỏa thuận hòa bình.
Thỏa thuận hòa bình ở cấp độ: nếu sau này có tình cờ gặp nhau ngoài đường thì không cần chỉ mặt nhiếc móc đối phương.
Thấm thoắt đã tới ngày họp lớp, karaoke xong cả lớp sẽ kéo đến nhà hàng tổ chức liên hoan, đúng chuẩn lịch trình tiêu biểu của một buổi họp lớp ở bất cứ độ tuổi nào.
Trước khi đi, Thẩm Chứng Ảnh đứng trước tủ quần áo ướm tới ướm lui, bộ này không được bộ kia cũng không được.
Giang Ngữ Minh đang ăn dâu cũng phải ngừng lại mà trêu mẹ.
"Quần áo của mẹ bộ nào cũng na ná nhau, miễn không mặc đồ đi dạy là được.
Ơ mà từ từ đã, nghe nói họp lớp là mảnh đất màu mỡ nảy sinh tình yêu, mẹ, hay mẹ cứ quấn bao tải đeo mắt kính đi.
Nếu ai phát hiện được vẻ đẹp tiềm ẩn của mẹ thì mẹ hãy cân nhắc.
Người này nếu không có hoả nhãn kim tinh của Tôn Ngộ Không thì cũng chính là tình yêu đích thực ngàn năm có một của đời mẹ".
"Anh lo mà ăn dâu đi.
Làm huề với bạn gái chưa? Con trai con đứa gì mà nói nhiều quá vậy?" Thẩm Chứng Ảnh quay lại trừng Giang Ngữ Minh.
Mình quấn bao tải thì làm sao, chẳng phải như vậy đỡ phiền hẳn à, hơn nữa không phải là không có người nhìn thấu bản chất thông qua hiện tượng.
Chẳng qua không phải "ngàn năm có một", Thẩm Chứng Ảnh cảm thấy rằng, cô bé đó là người duy nhất.
Thế giới này không xứng với em ấy.
"Chậc, một quả phát biểu đầy định kiến.
Chuyện của con xong xuôi cả rồi, chỉ không biết mẹ thế nào thôi.
Mà thôi, con biết tỏng mẹ lại chuẩn bị nói mẹ không sao nữa cho xem".
"Minh Minh, chẳng phải anh kết thúc giai đoạn dậy thì rồi sao? À rồi tôi hiểu rồi, đàn ông đến chết vẫn là thiếu niên, lúc nào cũng đang dậy thì".
Giang Ngữ Minh cười phá lên, lập tức đỡ lo hơn phân nửa.
Mẹ chịu đùa nghĩa là mọi chuyện đã dần ổn thỏa, những vấn đề còn lại cứ để thời gian và khoảng cách xoa dịu.
Chờ Thẩm Chứng Ảnh thay quần áo chỉnh tề xong, Giang Ngữ Minh tiễn mẹ ra cửa, chân thành nói: "Mẹ, mẹ cứ ở cạnh bất cứ người nào mà mẹ muốn, không cần phải quan tâm người khác nghĩ gì.
Cùng lắm thì cho con một thời gian để quen dần với việc đó.
Nếu hôm nay mẹ ưng được bạn học cũ nào..."
"Dừng dừng dừng, Minh Minh, học ai không học lại đi học mợ anh làm gì".
Không phải Thẩm Chứng Ảnh không cảm động, nhưng cô sợ nếu nghe nữa thì mình sẽ khóc mất.
"Được rồi được rồi, tối nay khi nào về thì gọi con đến đón".
"Ừ".
Thẩm Chứng Ảnh bùi ngùi quay lại nhìn Giang Ngữ Minh, dọc đường đi, trong lòng cô đan xen trăm ngàn cảm xúc.
Vui mừng, buồn bã, tự trách, lo lắng, chờ mong...!Chốc chốc Thẩm Chứng Ảnh lại nghĩ đến dáng vẻ thời niên thiếu của Tạ Nhã Nhiên, chốc chốc lại nghĩ đến Hồ Lại, thi thoảng khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc của bố mẹ và hình ảnh cô bạn bị mẹ mình mắng đến khóc nấc lên lại xẹt qua đầu.
Trong toa tàu điện ngầm ngột ngạt, Thẩm Chứng Ảnh gần như không thể thở.
Thẩm Chứng Ảnh vốn không mặn mà gì với karaoke, bởi thế nên cô mới cố tình chờ đến khi mọi người hát gần xong mới ra khỏi nhà.
Lần này đi họp lớp chỉ để gặp Tạ Nhã Nhiên, không biết sau ba mươi năm, tính cách và sở thích của cô bạn ngày xưa sẽ như thế nào.
Lúc Thẩm Chứng Ảnh đến KTV, inbox WeChat đã đầy nhóc tin nhắn giục cô mau tới của Lâm Phương Cầm.
Sau khi đứng ngoài cửa tần ngần một hồi, cuối cùng Thẩm Chứng Ảnh mới thu hết can đảm, bước vào tìm số phòng mà Lâm Phương Cầm gửi qua.
.