Tết Dương lịch rơi vào cuối tuần, do COVID- không tiện việc đi lại nên họ hàng người thân chỉ có thể gửi biểu tượng cảm xúc trên group WeChat rồi hẹn nhau dịp khác sẽ về tụ tập.
Năm mới bắt đầu bằng bữa cơm tân niên, gia đình Hồ Lại cũng không ngoại lệ.
Hôm qua bên nhà mẹ của Vương Phương Viên làm hai mâm, hôm nay đến lượt nhà Hồ Dược đãi hai mâm, Tết Dương lịch mà hoành tráng như Tết Nguyên đán vậy.
Dạo này Hồ Lại bị cuốn vào vòng xoáy yêu hận dai dẳng với Thẩm Chứng Ảnh, công việc cũng bù đầu hơn nên ít về nhà hẳn.
Vương Phương Viên và Hồ Dược nói thầm với nhau, cả hai đều lo con gái vẫn còn giận vụ xem mắt.
Vương Phương Viên sẵng giọng, "Xem mắt từ tận đời nào mà con gái ông vẫn còn ghim tôi, bây giờ nó trưởng thành, cứng cáp đôi cánh rồi, giỏi giang quá nên đâu cần người mẹ này nữa, giận dỗi tôi cũng phải thôi".
Hồ Dược vừa an ủi vợ vừa tranh thủ từng chút để nói đỡ cho Hồ Lại: "Phương Cầm cũng bảo dạo này Lai Lai bận còn gì.
Cuối năm công việc lúc nào mà chẳng nhiều, chưa kể con bé còn tập trung cho sự nghiệp nữa, tuy tôi cũng rầu lắm nhưng phải chấp nhận một sự thật là con gái mình trưởng thành rồi.
Riêng cái chuyện lần trước, nể mặt bà Lai Lai mới miễn cưỡng đi.
Không phải tôi nói chứ thằng nhóc kia kém quá.
Đàn ông gì mà tồ, không có điểm nào nổi trội đặc sắc, đừng nói là đi lạc, giả vờ nhét thằng ấy vào chỗ nào đông đúc một tí là đảm bảo khỏi tìm ra nó.
Lại thêm bà mẹ như con gà hấp hèm, ai mà chịu cho nổi".
"Thì tôi có bảo tôi ưng nhà bên đấy đâu".
"Con cái lớn rồi, nó có chính kiến riêng của nó, lần trước bà cũng nghe rồi đấy, có vẻ như con gái mình không định có con, thế thì kết hôn cũng không có ý nghĩa gì.
Không phải con gái tôi mà tôi khen đâu, nhưng Lai Lai nhà mình muốn lấy chồng lúc nào, ở đâu mà chẳng được.
Bây giờ khác xưa nhiều rồi, con gái có sự nghiệp nó đâu thèm đi tìm người yêu nữa, con trai làm gì được cái quyền đấy".
"Biết rồi biết rồi".
Không biết Hồ Lại đổ bùa mê thuốc lú gì cho Hồ Dược mà từ lúc đi xem mắt tới giờ, ngày nào ông cũng nhai đi nhai lại bên tai vợ, Vương Phương Viên đến phát phiền với đức ông chồng.
"Nghĩ cho con gái quá nhỉ, tôi còn không nghĩ được tới mức như ông, thế này thì cha mới là người sinh ra nó".
"Đâu có đâu có.
Bà sinh chứ, bà sinh chứ".
Hồ Dược cười ha hả, "Tôi làm gì có bản lĩnh lớn cỡ vậy".
Mỗi lần họ hàng tề tựu về ăn cơm, đa phần câu chuyện chỉ xoay quanh chủ đề chính trị, chuyện làm ăn, lập gia đình hoặc nuôi dạy con cái, nhân tiện so sánh rồi tâng bốc lẫn nhau chứ ít khi nào có ngoại lệ.
Giống như nhiều người trẻ đồng trang lứa khác, Hồ Lại không có hứng thú với bất cứ đề tài nào.
So với nhiều nhà có thói quen đem con cái ra so sánh, Hồ Lại vẫn còn may mắn chán.
Hồ Dược và Vương Phương Viên không ham khoe lố, cũng không phóng đại khuyết điểm của con ra chê bai trước mặt mọi người, cùng lắm chỉ bảo dạo này con bé quá bận chứ không trách cứ gì thêm.
Nếu muốn phàn nàn cũng không cần phải phàn nàn trước mặt mọi người.
Hồ Dược và Vương Phương Viên giữ quan hệ không xa không gần với họ hàng, mấy đứa cháu ít khi ghé nhà chơi, Hồ Lại cũng không mấy thân với anh chị em họ, chỉ cần thi thoảng nói đùa vài câu, ăn uống bấm điện thoại là xem như hoàn thành vai trò quần chúng lướt qua sân khấu.
Những suy nghĩ hoang đường và thực tế của họ hàng cứ văng vẳng bên tai.
Ngồi bên trái là ông anh họ đang muốn vợ sinh thêm đứa thứ hai nhưng vợ không chịu, thế là anh này vận động cô dì và cả mấy cô em gái họ khuyên vợ mình.
Uống xong hai ly rượu, mặt mũi anh ta đỏ gay, điểm danh từng người phát biểu ý kiến, hỏi qua một lượt thì người đồng ý người bảo thôi.
Đến lượt mình, Hồ Lại nói: "Chuyện vợ chồng nên để vợ chồng bàn bạc với nhau, không ai có quyền xen mồm vào".
Nhưng mà anh này vẫn khăng khăng, "Hôm nay anh cho em cái quyền ấy".
Trông tư thế hùng dũng như thể muốn cho Hồ Lại một triệu tiền mặt vậy.
Trong bụng Hồ Lại hơi bực, cô nở một nụ cười nhạt nhẽo rồi liếc sang người chị dâu họ cũng đang cau mày tỏ ý không vui đằng kia, nói: "Anh uống nhiều rồi, ăn chút gì đi đã".
"Mới nốc có hai ly thôi.
Lai Lai, em nói đi, anh muốn nghe em nói xem rốt cuộc mấy cô trẻ trẻ thời nay nghĩ gì trong đầu".
"Anh muốn em nói thật à?"
"Đúng vậy, anh muốn nghe em nói".
"Là anh muốn em nói nhé, nghe xong lỡ có mất hứng cũng không được trách em đâu đấy".
Hồ Lại vờ vào vai cô em út nhõng nhẽo, nói, "Không được, chúng ta ngoéo tay trước, kẻo không đến lúc đó anh lại mách mẹ để cho bà mắng em".
Em họ làm nũng, anh họ cười khà khà, "Nam tử hán đại trượng phu không nói hai lời".
Hồ Lại chửi thầm trong bụng, mở miệng nói một tràng: "Mấy cô trẻ trẻ bọn em thấy chuyện đi xem mắt, cặp bồ với đàn ông thời buổi này nguy hiểm không khác gì vuốt râu hùm, còn việc lấy chồng cũng ngang với việc muốn chui đầu vào chỗ chết, vấn đề sinh con càng khỏi phải nói, chỉ những ai cảm thấy thần chết đến chậm quá mới dám sinh con thôi.
Đừng nói là đứa thứ hai, bảo em đẻ một đứa em cũng không đẻ.
Công việc không đủ thú vị, kiếm tiền không đủ vui, chán game hay do thiếu thốn idol xinh trai đẹp gái mà lại đâm đầu kết hôn sinh con làm gì? Xui thì vác mặt lên bản tin, may thì lên hot search ngồi, nhân phẩm tốt thì còn ly hôn được chứ nếu không chỉ biết chờ đến kiếp sau.
Anh nói xem, mỗi người đều có một cuộc đời, chán việc thì nhảy, chán đời thì tìm thú vui mới, biết rằng những thứ khác đều là giả dối nhưng chí ít mình cũng nắm được tiền lương trong tay, nắm được hạnh phúc trong tay.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ của mấy cô trẻ trẻ bọn em.
Đối với em mà nói, về vấn đề sinh con ấy; người nào góp sức, người nào hy sinh, người nào mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày mới là người có quyền lên tiếng.
Thế còn anh, anh thấy thế nào ạ?"
Hồ Lại vừa dứt lời, hai bàn tiệc đồng loạt quay về phía cô, vài người chỉ biết cười sượng đơ, cười không được mà không cười cũng không xong.
Hồ Dược và Vương Phương Viên khẽ liếc nhau, nghĩ thầm: Thánh thần thiên địa ơi, tin được không, tin được không, bé ngoan nhà tôi muốn đại náo thiên cung đây mà.
Vương Phương Viên thấy thằng nhóc cứ gặng hỏi con mình đúng là đồ ngớ ngẩn, nó này lại còn mượn rượu giả điên ép Hồ Lại trả lời khiến bà hơi bực, nhưng bữa cơm hôm nay là do bên Hồ Dược đứng ra tổ chức nên bà không tiện tỏ thái độ, vì thế bà hí hửng ngồi một bên nhìn Hồ Lại phát huy sở trường.
Dù gì cũng do thằng ngớ ngẩn ấy tự mình nạp mạng.
Về phần Hồ Dược – một người cha phát cuồng vì con gái – vừa nghe xong ông đã thấy việc con gái mình không về nhà chính là di chứng từ buổi xem mắt, mới đầu thì ông thấy có vẻ con mình quá cực đoan, nhưng nghĩ kỹ lại thấy có lý, thế nên ông cũng không nói gì.
Không có ai đứng ra hoà giải, vẻ mặt của ông anh họ trông rất khó coi.
Anh ta gượng cười, nói: "Lai Lai, em bi quan quá rồi, phải nhìn vào mặt tích cực chứ".
Hồ Lại khẽ mỉm cười, "Anh đừng trách em nhé, ai bảo anh cứ ép em nói làm gì.
Thôi, anh uống tiếp đi, em vào WC chút".
Do phải giữ mặt mũi cho cha mẹ, chứ nếu không Hồ Lại đã chấp cả nhà ông anh họ não tàn nhào vô solo chửi thề.
Vừa bước chân ra khỏi phòng, gương mặt Hồ Lại đã tối sầm, thờ ơ băng qua hành lang nối đến WC.
Phòng nào cũng lặp lại từng ấy nội dung, mời rượu, cười nói, không khác gì chỗ cô vừa bước ra.
Náo nhiệt, tưng bừng, tất cả đều thuộc về người khác.
Đi qua một gian phòng tương đối im lặng đầu hành lang, Hồ Lại vô thức liếc vào xem, bóng người ngồi nghiêng trong đấy đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cô.
Hóa thành tro Hồ Lại cũng nhận ra được, ngoại trừ Thẩm Chứng Ảnh thì không thể là bất kỳ ai khác.
Máu trong người Hồ Lại như đông cứng lại một chỗ, lại như sôi trào chỉ trong tíc tắc.
Hồ Lại thấy cả người vừa rét run vừa nóng hầm hập.
Hôm đó sau khi rời khỏi nhà Thẩm Chứng Ảnh, cơn giận của Hồ Lại bốc lên tới đầu, hận không thể mua ngay bó pháo thăng thiên quăng vào nhà Thẩm Chứng Ảnh nổ bùm bùm bùm.
Thức dậy Hồ Lại cũng tự thấy mình quá nặng lời, lúc ấy cô chỉ buột miệng nói chứ không có ác ý, giờ ngẫm lại mới thấy mình ăn nói quá khó nghe, không thể nào biện minh cho hành động của mình được.
Dù gì Thẩm Chứng Ảnh cũng là mẹ của Giang Ngữ Minh.
Muốn xin lỗi nhưng rồi lại cảm thấy không cần thiết, người ta đã dứt khoát muốn đường ai nấy đi, vậy thì việc gì mình cứ phải bám theo?
Còn tưởng sẽ phải rất lâu nữa mới gặp lại Thẩm Chứng Ảnh, nào dè chỉ mới hai ngày đã tái ngộ.
Bảo có duyên thì có vẻ chưa được đến mức ấy, nhưng bảo vô duyên thì tại sao lại có thể tình cờ đụng mặt nhau.
Nhà hàng ở Thượng Hải nhiều không đếm xuể, vậy mà trùng hợp thế nào lại cùng ăn tân niên một chỗ.
Không khí bên trong có vẻ không ổn, Hồ Lại cảm giác được, cái mùi muốn gây gổ đầy xấu hổ đang bốc lên.
Lướt nhìn bên trong hết một lượt, cơ bản Hồ Lại đã đoán được trên bàn có những ai: Bộ sậu cha mẹ cổ hủ, ông anh hèn hạ, bà chị chồng rác rưởi, đứa cháu nhu nhược và thằng con đầu rùa—— tất cả đều dựa vào một lần tình cờ nghe Giang Ngữ Minh lên án toàn bộ tội lỗi cộm cán của những người bên gia đình ngoại.
Phòng ở đây đều được ngăn bằng ván nên hiệu quả cách âm gần như bằng không.
Gia đình Thẩm Chứng Ảnh đặt một phòng khá kín kẽ nằm ở đầu hành lang.
Vì thế Hồ Lại đứng ngoài chọn một vị trí tốt, căng tai áp dụng một số kỹ thuật thiền để phát huy hết khả năng thính giác, toàn tâm toàn ý nghe ngọn nguồn phía sau tấm màn ngăn.
Giọng nữ the thé đi thẳng vào tai: "Chứng Ảnh à, ông giáo sư đợt trước chị giới thiệu tốt thế mà cô chê, bây giờ ông ấy sắp cưới vợ rồi.
Không phải chị nói chứ nhưng liệu cô có yêu cầu cao quá rồi không? Giáo sư thì cô sợ người ta già, ông chủ thì lại sợ người ta không có văn hóa...!Cô làm chị khó ăn nói với người ta quá".
Bà mợ vừa mở miệng là Hồ Lại đã muốn cầm cái móng giò hầm đầy mỡ mà người phục vụ đang bê vào gõ lên đầu bà ta.
Đúng là bệnh nghề nghiệp, thảo nào Giang Ngữ Minh cứ nhắc đến mợ là lại muốn động chân tay, Hồ Lại cũng không khác gì.
Sau đó có người nhỏ giọng nói thêm mấy câu nữa nhưng Hồ Lại không nghe rõ.
Giọng nói the thé kia vẫn tiếp tục: "Chị cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi, cô bây giờ cũng lớn tuổi rồi, trải qua một đời chồng, lại còn thêm đứa con trai, nói thẳng ra thì điều kiện không tốt lắm, năng lực cạnh tranh trên thị trường hôn nhân xem như không có mấy..."
Hồ Lại rồ lên, Giang Ngữ Minh cũng rồ lên.
"Bà bớt bỉ bôi mẹ tôi một cách mù quáng như vậy đi, điều kiện của mẹ tôi có chỗ nào không tốt chứ.
Con g...!con trai hai mấy tuổi, giàu có trẻ trung hấp dẫn còn mê mẹ tôi như điếu đổ kìa.
Bà nhìn lại bà đi, toàn giới thiệu mấy gã rác rưởi gớm ghiếc vô tích sự!"
"Tôi giới thiệu cho mẹ anh đàn ông muốn tìm vợ, thanh niên trai tráng nó chịu cưới mẹ anh à?" Gương mặt Tiền Thanh lộ rõ vẻ khó tin.
"Ai nói với bà là không, người ta còn khóc lóc van nài mẹ tôi xin cưới nữa kia kìa.
Vả lại thời buổi này làm gì còn ai lúc nào cũng nghĩ đến việc kết hôn, chỉ có cái ngữ không ma nào thèm rớ tới mới suốt ngày lo tìm chồng tìm chồng.
Tôi nói thật ấy, nếu mẹ tôi phải lấy chồng thì chẳng thà tìm đứa con g...!con trai nào chứ không thèm mấy gã rác rưởi gớm ghiếc vô tích sự bà dẫn mối nhé! Mà mợ à, bà cứ bảo để bà giới thiệu đối tượng xem mắt cho mẹ tôi, giới thiệu tới giới thiệu lui đều nghe bà lải nhải.
Rốt cuộc ai mới là người muốn đi xem mắt đây.
Tôi thấy người đó là bà mới đúng đấy, muốn thì tự mà đi, đừng lôi mẹ tôi ra làm lá chắn nữa!"
"Thẩm Chứng Ảnh! Cô dạy con kiểu gì thế hả, nó học ai mà dám nói chuyện xấc xược như vậy với người lớn.
Nó còn đang là nghiên cứu sinh nữa chứ, tức chết tôi rồi!" Tiền Thanh giận dữ nói, "Đó là lý do tôi thường dặn Thẩm Duệ nhà tôi có tìm vợ cũng nhất quyết không được lấy đứa nào lớn lên trong gia đình đơn thân, thiếu cha hay thiếu mẹ đều hỏng cả!"
"Mợ, mợ đâu chỉ có đầy đủ cha mẹ, còn có cả cha mẹ chồng, bác tôi cùng anh họ tôi nữa, cớ gì ngày nào cũng muốn thỉnh thêm người vào nhà vậy?"
Sau đó là tiếng ly chén bị đập vỡ kêu loảng xoảng.
Hồ Lại đứng ngoài nghe thấy thế thì bật cười, người phục vụ không hiểu chuyện gì xảy ra nên chạy vội vào xem.
Lợi dụng lúc hỗn loạn, Hồ Lại đi nhanh về phía WC.
Rửa tay xong, Hồ Lại nhìn mình trong gương rồi thở dài: "Cái thể loại nghiệp chướng khỉ mẹ gì đây.
Có cần phải đến mức này không? Bao nhiêu năm qua rốt cuộc chị đã cầm cự thế nào vậy.
Cha mẹ kiểu này, chị dâu kiểu này...!Rốt cuộc thì chị..."
Bỗng trong gương xuất hiện một gương mặt đầy sửng sốt, Thẩm Chứng Ảnh ra ngoài hít thở không khí, đẩy cửa bước vào WC.
Hai người cùng nhìn vào tấm gương phản chiếu bóng hình của nhau, chỉ mới một ngày không gặp, nhưng dường như ánh mắt thoắt đã trôi qua vạn năm.
===
Tác giả có điều muốn nói:
Hồ Lai Lai: (⊙?⊙)
Giáo sư Thẩm: (⊙?⊙)
Tôi nhập hai chương thành một nên đăng hơi trễ
Hãy để ý sự tương phản giữa hai bên
Buồn bã rầu rĩ gì thì cũng đã có đại tỷ tỷ đứng ra giải quyết, đừng vội
Thay đổi tư tưởng cho nhân vật cần thời gian và sự kiện xúc tác, không thể cứ ru rú trong nhà mà đắc đạo, vì thế ~~~ chờ thôi nào ~~~.