Bàn Luận Tư Thế Ăn Cẩu Lương Chính Xác

chương 17: học bá công vị dâu tây (17)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Minori

Cẩu Lương đã đánh giá thấp sức chịu đựng tâm lý của Hà Lâm, sau ngày chủ nhật bị vả mặt qua đi, cô giống như không có chuyện gì xảy ra, cố chấp mà xoát phó bản "tình yêu sâu đậm" với Thời Vũ lại bị đối phương vô tình phụ lòng.

Một tuần trước trận bóng rổ Cup Nhạc Thành được tổ chức, kỳ thi tháng của trung học Nhạc Thành đúng hạn mà tới.

Trước kỳ thi, Cẩu Lương đứng trước mặt tất cả các bạn trong lớp, khiêu khích Thời học bá đánh cuộc: Tiền đặt cược là một yêu cầu tùy ý, người thua không được phép từ chối, cho dù được yêu cầu khoả thân chạy trước mặt giáo viên và học sinh toàn trường.

Các bạn học bị giả thiết này kϊƈɦ thích rồi, tỏ vẻ rất chờ mong tư thế oai hùng của Cẩu Lương hoặc là Thời học bá đang chạy khoả thân, bọn họ đã bày xong tư thế ăn dưa vây xem và chụp ảnh.

Hà Lâm trong không khí như vậy không biết theo ai, đành phải hòa hợp với tập thể mà tiếp tục mặt đỏ mỉm cười. Mấy ngày kế tiếp, cô đều không tìm được cơ hội cùng Thời Vũ nói chuyện, cho đến khi bài thi tiếng Anh vào buổi sáng thứ sáu qua đi, cô rốt cuộc từ trong miệng một bạn học nam nghe được đã nhiều lần thấy Thời Vũ đến rừng phong trong thời gian nghỉ ngơi.

Hà Lâm lòng tràn đầy niềm vui mà đi, nhưng cô không ngờ rằng mình lại gặp một cảnh tượng làm cô hít thở không thông.

Dưới tán cây phong cao lớn, ánh mặt trời được những chiếc lá cọ chọn lọc, chỉ còn lại ánh sáng nhẹ nhàng buông xuống.

Mà dưới tàng cây, một thiếu niên đang cầm trêи tay một cuốn sách dày, một người khác nằm thoải mái trêи băng ghế dài, đầu gối lên chân hắn. Tay phải thiếu niên rõ ràng nhẹ nhàng che trêи đôi mắt đối phương, che nửa khuôn mặt, xua đi ánh sáng làm phiền giấc ngủ......

Biểu cảm của Thời Vũ lúc này, dù là trong mơ Hà Lâm cũng không dám hy vọng xa vời.

Thật dịu dàng, thật mãn nguyện, vẻ mặt thật... vui vẻ.

Chủ nhật sau kỳ thi tháng, cũng là chủ nhật cuối cùng của đợt huấn luyện Cup Nhạc Thành.

Hà Lâm lần này khác thường mà không đến xoát cảm giác tồn tại.

Cẩu Lương ban đầu không quá để ý, nhưng khi cậu chuẩn bị úp rổ, hệ thống phát sóng khẩn cấp ↓

【 Đinh, chủ nhân! Hà Lâm mua được những bức ảnh của nguyên chủ từ trêи tay Diệp Huy và đám học sinh chuyên thể ɖu͙ƈ kia!! 】

【 Cẩu Lương:......】

Bóng rổ trong tay bật ra, Cẩu Lương như ngừng giữa không trung trong chớp mắt, sau đó ngã xuống dưới mà không hề báo trước.

Mọi người đều hoảng sợ, may mắn Thời Vũ ở gần, lập tức ôm lấy eo đem cậu ổn định mới tránh được một thảm kịch xảy ra.

"Làm sao vậy, chuột rút sao?"

Thời Vũ khẩn trương ngồi xổm xuống kiểm tra mắt cá chân của cậu, Cẩu Lương cười gượng nói: "Không sao. Tôi đột nhiên nghĩ tư thế này có chút xấu, muốn đổi một PO đẹp hơn mà tay chân không kịp phối hợp, ha ha ha......"

Thời Vũ nghiêm khắc mà liếc mắt trừng cậu.

【 Cẩu Lương: Tiểu Tứ, nói thật, ngươi có thể đừng cho ta kinh hỉ lớn như vậy mỗi khi ta đang chuyên tâm làm một việc khác hay không? (#` 皿 ′) 】

【 Hệ thống:...... Huhu, chủ nhân ta sai rồi. 】

Xét thấy nó có thái độ tốt khi nhận sai, Cẩu Lương hào phóng tỏ vẻ tha thứ, lấy cớ nói muốn uống nước để rời sân bóng, trong khi để hệ thống đem sự tình nói rõ ràng.

Bởi vì độ hảo cảm của Thời Vũ dừng lại ở trong một thời gian rồi, Cẩu Lương vẫn luôn tìm kiếm một bước đột phá. Cậu cho rằng Hà Lâm có thể khiến Thời Vũ người luôn giả vờ ôn hòa, thật sự lãnh đạm lại chán ghét đến mức như vậy, nói không chừng có thể mang đến cho cậu niềm vui bất ngờ, cho nên để hệ thống chú ý đến hành động của cô ta.

Không nghĩ tới, cô ta thật là không muốn cô đơn.

Sau khi Hà Lâm điều tra về cậu, không khó phát hiện ra "Điểm yếu" của cậu—— Diệp gia.

Cô muốn bôi đen Cẩu Lương, do đó làm Thời Vũ chán ghét cậu, cho nên mới tìm tới Diệp Huy. Nhưng ngay bản thân cô ta cũng chưa từng nghĩ đến, vậy mà có thể lấy được những thông tin có giá trị ở đây như vậy↓↓

Cẩu Lương từng thích người khác, sổ nhật ký của cậu bị Diệp Huy chụp ảnh rồi sao lưu lại, mỗi một câu bên trêи đều lộ liễu làm người ghê tởm. Thói quen sạch sẽ của Thời Vũ về tinh thần còn hơn tính sinh lý, chỉ cần cho hắn biết Cẩu Lương đã từng thích người khác một cách "Nghiêm túc" ngoài hắn như vậy, nhất định không thể chịu được.

Còn có bức ảnh này......

Hà Lâm lộ ra tươi cười vặn vẹo, cô nhất định phải làm Cẩu Lương vạn kiếp bất phục ( muôn kiếp không quay lại được).

【 Cẩu Lương nhìn cận cảnh biểu cảm hắc hóa của cô ta, cảm khái: Một em gái thật đáng yêu, sao phải luẩn quẩn trong lòng như vậy. 】

【 Hệ thống: Chủ nhân, ngài muốn xử lý hay không?】

【 Cẩu Lương cười: Xử lý cái gì? Cô ta còn hữu ích hơn ta tưởng tượng, ta chỉ chờ xem cô ta có thể làm đẹp đến như nào thôi. 】

【 Hệ thống:??? 】

【 Cẩu Lương: Ngoan, ngươi tiếp tục xem kịch thiếu nữ não tàn đi thôi. 】

Hệ thống nghẹn khuất mà trốn.

Lại một ngày thứ hai đen tối khác.

Trong nháy mắt quần chúng đang mong chờ công bố kết quả thắng bại đánh cuộc kia, toàn bộ lớp đều kinh ngạc

Được mệnh danh chủ nhiệm lớp huỷ diệt lúc này trêи mặt đều không giấu được tươi cười, giọng nói dường như đầy hơn so với ngày thường ba phần: "...... Hạng hai, Chiêm Vĩnh Triết, tổng điểm điểm, xếp hạng ba toàn khoá; hạng nhất, Thời Vũ, tổng điểm điểm, xếp hạng nhất toàn khoá; hạng nhất, Thích Trình, tổng điểm điểm, cùng xếp hạng nhất toàn khoá! Mọi người cùng vỗ tay, học tập bạn Thời Vũ và Thích Trình!"

Không có tình huống Diệp Huy phát huy thất thường giống lần trước gây cản trở, lần này điểm trung bình lớp ba cao hơn hẳn lớp khác rất nhiều, tiền thưởng tháng này bà lấy chắc rồi, làm sao bà không vui cơ chứ?

Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, đôi mắt Hà Lâm loé lên một tia sáng mờ ám.

Từng tờ bài thi phân phát xuống dưới, Lý Lâm Linh tỏ vẻ rất tò mò Cẩu Lương lần này làm thế nào giữ được số điểm như vậy. Kết quả sau khi xem qua bài thi của cậu, cô kinh ngạc phát hiện chữ viết của Cẩu Lương vậy mà khác rất lớn so với một tháng trước, hơn nữa thoạt nhìn...... Cùng chữ viết của Thời học bá rất giống nhau.

Cẩu Lương hài lòng mà nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô bị nghịch tập làm cho bối rối, ra vẻ phiền não mà nói với Thời Vũ: "Hiện tại làm sao bây giờ, bạn cùng bàn thân ái, là tôi thắng hay tính là cậu thua đây?"

Thời Vũ mỉm cười cầm lấy bài thi Ngữ văn của cậu, thưởng thức dòng chữ đặc biệt trêи đó, trong mắt ý cười càng sâu hơn, gật đầu nói: "Chữ viết không tồi, không uổng phí tôi dạy lâu như vậy, tôi nghĩ rằng nên cộng thêm một điểm cho bản thân về điều này."

Mỗi thứ bảy sau lần hẹn hò đầu tiên, các hạng mục hẹn hò thông thường của bọn họ ngoài cùng nhau nấu cơm, chính là Thời Vũ dạy Cẩu Lương thư pháp. Khụ, phương thức dạy học tay cầm tay lưng dán ngực có thể lấy được thành quả khả quan như vậy, đủ thấy Cẩu Lương có chỉ số thông minh không giống bình thường.

Cẩu Lương nhe răng, "Xin lỗi, thầy Thời, ý kiến của thầy không trong phạm vi đánh cuộc."

Thời Vũ nói: "Vậy cậu muốn thế nào? Nếu cậu...... Nói, tôi có thể suy xét phối hợp một chút."

Hắn ném cho Cẩu Lương ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau.

Cẩu Lương ngực nóng lên, nhịn xuống xúc động muốn ăn cơm, khoác bờ vai của hắn nói: "Muốn trao đổi hay không?"

Thời Vũ nhướng mày, "Cậu đã nghĩ ra yêu cầu muốn nói rồi sao?"

"Đương nhiên." Cẩu Lương nói, "Đã sớm nghĩ kỹ rồi, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng tôi sẽ thua bởi thủ hạ bại tướng là cậu đâu......"

Đang nói chuyện, bỗng nhiên loa phát thanh trường vang lên: "Học sinh Thích Trình khoá lớp ba, lập tức đến phòng giáo vụ; lặp lại một lần, học sinh Thích Trình khoá lớp ba......"

Tươi cười trêи mặt Thời Vũ thu liễm lại.

Cẩu Lương đứng lên, vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Tôi đi qua một chút, giúp tôi trông coi chút 'bảo bối' này a." Cậu chỉ chỉ đồ ăn trong hộc bàn và cặp sách, đi được hai bước, lại quay đầu cười khanh khách mà nói: "Không được biển thủ bạc công nha."

Biển thủ bạc công 监守自盗 | giám thủ tự đạo: đại ý là trộm cắp, biển thủ tiền bạc, vật dụng của công do mình trông coi, quản lý.

Thời Vũ cười.

Hà Lâm cúi đầu xuống, nét mặt vốn dĩ tao nhã như thiên nga trắng bị nụ cười vặn vẹo này biến dạng đến mức xấu xí.

Phòng giáo vụ.

Chủ nhiệm giáo vụ sứt đầu mẻ trán, Hiệu trưởng thông báo với ông đem Cẩu Lương "lại tới bảo vệ" còn chưa tới, ông hiện tại có phát hỏa cũng phải nhịn xuống không thể phát tiết với Cẩu Lương.

Bực bội mà đi tới đi lui, lại nhìn Cẩu Lương vẻ mặt vô tội, Trương chủ nhiệm đã chịu tai bay vạ gió rốt cuộc nhịn không được nói: "Em có biết tôi gọi em tới đây làm gì không, biết không?"

Cẩu Lương đương nhiên biết.

Cậu nghiêng nghiêng đầu, nghi hoặc mà nói: "Chủ nhiệm, khi thầy gọi em tới đây, không nói lý do cho em ạ."

"Em còn dám nói lại, em chết đến nơi rồi em biết không!" Trương chủ nhiệm vừa sợ vừa hận, so với cơn tức giận lần trước đối mặt với Cẩu Lương, lúc này ông càng lo lắng hơn, "Em nói cho tôi biết em đã viết những điều tồi tệ gì trong nhật ký? Còn cố tình viết những thứ đó, những thứ đáng xấu hổ như vậy! Hiện tại đều bị người khác thấy hết rồi, bên ngoài tất cả đều là phóng viên muốn phỏng vấn Hiệu trưởng, phỏng vấn tôi. Nhạc Thành chúng ta là lần đầu "Vẻ vang" như vậy! Còn có loại ảnh chụp này, em, em làm sao còn chụp loại ảnh này a?!"

Ông cho dù có ba cái miệng đều không biểu đạt hết sự tức giận của mình hiện tại, giống như con kiến trêи chảo dầu, oán hận mà móc điện thoại ra đem trang của bài báo mới viết về phía Cẩu Lương, để chính cậu tự đọc.

Cùng lúc đó, nhóm WeChat của khoá lớp thu được tin nhắn thúc đẩy các thành viên ↓

Tin nóng hổi của thành phố A Hạng nhất trung học Nhạc Thành · thư tình học bá Hạng nhất trung học Nhạc Thành · thiếu niên phản nghịch · đồng tính luyến ái Hạng nhất trung học Nhạc Thành · trình diễn ảnh nghệ thuật

Những từ khóa mấu chốt như vậy thường xuyên xuất hiện trêи tiêu đề của một số tờ báo truyền thông ở Thành phố A.

Hầu hết học sinh lớp chỉ nghe đến những bức thư tình không rõ tên thật hay giả, lúc này chúng đã được đăng tải rầm rộ trêи các phương tiện truyền thông trực tuyến và báo chí với những bức ảnh cận cảnh, cũng như những bức ảnh chưa được giải mã độ nét cao.

Trái tim Thời Vũ bỗng dưng co rút lại.

Trong bức ảnh, toàn thân Cẩu Lương đầy những vết thương, chỉ để lại một gương mặt xinh đẹp không bị tổn hao gì, cảm giác thô bạo mà đối lập với hình ảnh bị bạo hành, mà trong ánh mắt cậu tràn đầy tử khí, tràn ngập bi quan, còn có giải thoát......

Hắn đột ngột đứng dậy, hướng ra ngoài chạy đi.

Hà Lâm vẫn luôn chú ý tới hắn, vội gọi hắn lại: "Anh Thời Vũ, anh muốn đi đâu ——"

Nhưng trong giây lát, Thời Vũ đã biến mất trước mắt cô. Hà Lâm vừa đuổi theo được vài bước đã loạng choạng ngã xuống đất, đau lòng nhìn lòng bàn tay trầy xước của mình, trong mắt hiện lên vẻ hận ý cùng kɧօáϊ cảm: Tại sao, tại sao! Rõ ràng Hà Căng đã chết, tại sao vẫn có người không có mắt muốn cùng cô tranh!

Cô thống hận Cẩu Lương được Thời Vũ để ý, nhưng nghĩ đến kẻ đã cướp đi người cô yêu nhất sẽ bị đẩy vào mười tám tầng địa ngục, cô cảm thấy việc vui sướиɠ nhất trêи đời này cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Đây là lần thứ hai cô cảm nhận được cảm xúc vừa lạnh băng vừa thú vị này.

Lần đầu tiên, chính là khi nhìn thấy thi thể em gái cô.

Cô suy sụp như vậy, thống khổ như vậy, sợ hãi như vậy, chỉ có thể thét chói tai. Nhưng đồng thời, trong lòng dường như có một người thức tỉnh đang mỉm cười —— giống Hà Căng luôn cướp đi tất cả những gì cô nỗ lực bảo vệ vậy, nở một nụ cười rạng rỡ mà kiêu ngạo.

Thời Vũ đến phòng giáo vụ chậm hơn Hiệu trưởng một bước, lại nhanh hơn Hiệu trưởng mà tới bên người Cẩu Lương.

Cẩu Lương vẻ mặt thất thần, ngơ ngác mà nhìn chằm chằm thông tin báo chí trêи điện thoại, liếc mắt nhìn cánh cửa được mở ra: Hiệu trưởng lấy một tư thế mất hồn dán ở trêи cửa, ông đang muốn phát hỏa kết quả thấy rõ đầu sỏ gây tội là ai, yên lặng chỉnh lại cặp kính đã lệch, chỉnh lại quần áo và khôi phục lại vẻ tao nhã đáng tin cậy của mình.JPG; cố nén mới không cười ra tiếng.

Nghẹn đến mức tàn nhẫn, khóe mắt cậu ướt át, Thời Vũ nhìn ở trong mắt đau lòng cực kỳ.

Hắn không quan tâm đến việc đứng trước mặt Hiệu trưởng và Chủ nhiệm giáo vụ, ôm lấy Cẩu Lương, hoảng loạn mà trấn an cậu: "Đừng sợ, không sao đâu, đừng để ý......"

Hắn lặp lại những lời yếu ớt đó, ngoại trừ những từ nghèo nàn trong nhất thời này.

Nhưng giọng nói của hắn lại là cọng rơm cứu mạng hữu hiệu nhất đối với Cẩu Lương, cả người cậu run lên, đột nhiên phục hồi tinh thần, nước mắt lập tức rơi xuống.

"Thời Vũ?"

Giọng nói của cậu chưa bao giờ sợ hãi rụt rè như thế.

Thời Vũ vội đáp lại: "Tôi đây, đừng sợ, không sao, tôi ở bên cạnh cậu, không sao......"

Hiệu trưởng bị không khí biến hoá, rốt cuộc nhịn không được lên tiếng: "Khụ khụ, em Thời Vũ, chúng tôi đã mời phụ huynh em Thích Trình lại đây xử lý chuyện này. Em trước đừng lo lắng, Nhạc Thành chúng tôi sẽ bảo vệ mỗi học sinh."

Thời Vũ không chú ý nghe ông nói gì, nhưng Cẩu Lương lúc này mới ý thức được còn những người khác, cậu mở to hai mắt, đột nhiên dùng sức đẩy Thời Vũ đang ôm mình.

Thời Vũ kinh ngạc.

Thấy cậu hoảng sợ mà đem điện thoại giấu ra sau, cậu ngẩng đầu liếc nhìn chính mình, bước chân lại lùi về phía sau hai bước, đột nhiên cổ họng như bị người khác bóp nghẹt.

Cẩu Lương liếc mắt một cái, chất chứa quá nhiều quá nhiều thứ: Hoảng hốt, sợ hãi, vui sướиɠ, tỉnh táo, kiên định, còn có đau khổ......

Trong nháy mắt Thời Vũ rõ ràng cảm giác được cậu đã có một sự lựa chọn nhất định, cậu đang xu lợi tỵ hại —— không cho tai tiếng của mình làm liên lụy đến hắn, không muốn lưng hắn đeo bất kỳ vết nhơ gì.

Thời Vũ hai mắt nóng rực.

【 Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu đổi mới, độ hảo cảm hiện: ! 】

Hắn muốn tới gần Cẩu Lương, người sau đã lùi lại, lắc lắc đầu với hắn, nước mắt đã rơi đầy trêи mặt.

Thời Vũ siết chặt lòng bàn tay của mình mới không tại chỗ mất khống chế —— cho dù là thời điểm tự tay đem thi thể Hà Căng vớt lên, hắn đều không phẫn nộ và đau khổ như lúc này. Hắn khắc chế làm giọng nói trở nên cứng đờ: "Tôi sẽ cho người lập tức xử lý chuyện này, Tiểu Hố Nhi, cho tôi mười phút, sự việc sẽ sớm được giải quyết."

Cẩu Lương không nghe rõ, chờ hắn lặp lại một lần, mới vội vội vàng vàng lau nước mắt mà gật gật đầu với hắn.

Thời Vũ chưa bao giờ cảm thấy trái tim khỏe mạnh của mình lại có thể cảm nhận được đau đớn như vậy, hắn muốn nở một nụ cười trấn an với Cẩu Lương, nhưng nét mặt lại chỉ là cứng đờ.

Quyết tâm, hắn quay đầu nói với Hiệu trưởng: "Trần hiệu trưởng, trước khi em trở về, đừng để bất kỳ người nào có tính công kϊƈɦ tiếp xúc với cậu ấy, cho dù là người giám hộ của cậu ấy cũng không thể, thầy hiểu rõ chứ?"

Hiệu trưởng: "...... Được."

Không hổ là Tiểu thiếu gia được sủng ái nhất Thời gia a, thời điểm tức giận khí tràng thật là đáng sợ.

Khí tràng (气场): Là năng lượng vô hình của con người - theo Triết học Trung Quốc và Đạo giáo, nó - dù ít hay nhiều - là thứ có thể nắm chắc quy luật tự nhiên.

Cẩu Lương dường như nghe được tiếng lòng Hiệu trưởng hu hu hu, vẻ mặt cậu hơi nhăn lại, nước mắt rơi càng nhanh hơn. Thời Vũ vừa đi qua ngưỡng cửa liền quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy đôi mắt đẫm lệ mơ hồ của cậu, ánh mắt mờ mịt nhìn theo mình giống như một đứa trẻ sơ sinh.

【 Đinh, độ hảo cảm của mục tiêu đổi mới, độ hảo cảm trước mắt: ! 】

Thời Vũ nghiến chặt răng, cuối cùng vẫn khắc chế xúc động muốn chạy như điên trở về ôm chặt lấy cậu, vội vàng rời đi.

Trêи mặt Cẩu Lương tỏ vẻ sống không còn gì luyến tiếc cơ hồ hóa thành hiện thực.

【 Cẩu Lương: Thật là khó chịu, ta muốn đem hắn cướp về kéo vào phòng tối! Oaa oa, mỹ vị a, ta vậy mà không thể trước tiên nếm được, trêи thế giới này còn thứ gì tàn nhẫn hơn thế này!! ( >﹏

Truyện Chữ Hay