CHƯƠNG
“Không cần phải đi, đi cũng không thắng được đâu.”
Lôi Tuyệt Vân nói xong, chậm rãi đi về phía giữa võ đài, vẻ mặt không chút cảm xúc.
Cùng lúc đó, các thành viên trong gia tộc Thác Bạt cũng hoàn toàn sục sôi, tất cả đều phát điên.
“Thật hay giả vậy? Cứ thế là thắng rồi?”
“Đúng là nói nhảm, anh không thấy à? Thậm chí là chiến thắng có hơi…vi diệu.”
“Trông ra thì tên Sở Vĩnh Du thật đúng là có bản lĩnh đấy, chứ nào phải tên ngốc.”
“Suỵt! Anh nhỏ giọng tí đi. Đã là nhân vật có thể đối chiến với lão tổ nhà họ Lôi mà anh còn dám nói người ta ngốc sao?”
Ngay cả Thác Bạt Dã cũng hơi nheo mắt lại, ông ta đã đánh giá thấp Sở Vĩnh Du, hoàn toàn đánh giá thấp.
Còn Tường Vi ở đằng kia, trong mắt loé lên sự kích động, có lẽ… có lẽ cô ấy thực sự có thể lấy lại tự do và lựa chọn tình yêu mà cô ấy muốn theo đuổi.
Em trai của cô ấy, Thác Bạt Thiên Địa, đã kích động đứng lên từ lâu, ít nhất chỉ sau trận chiến đầu tiên, anh đã hiểu mình cũng không phải là đối thủ của Sở Vĩnh Du, mà trông tuổi của Sở Vĩnh Du cũng chẳng lớn là bao. Thế mà đã tới trình độ có thể đấu với lão tổ. Tiếp sau đây, anh phải quan sát thật kỹ.
Giữa sân đấu võ, Lôi Tuyệt Vân dừng lại, chắp tay lại.
“Lôi Tuyệt Vân.”
Hành động và lời nói như vậy là sự tôn trọng chỉ dành cho những đối thủ cùng đẳng cấp trong khi chiến đấu, vì vậy hành động này của Lôi Tuyệt Vân đã được coi là sự công nhận sức mạnh của Sở Vĩnh Du, và nó cũng khiến người khác cảm thán không thôi.
Tương tự như vậy, Sở Vĩnh Du cũng chắp hai tay lại.
“Sở Vĩnh Du.”
Mặc dù trước đó đã thốt ra những lời lẽ khinh thường đủ kiểu, nhưng một khi trận chiến bắt đầu, nhà họ Lôi lại thể hiện đủ tinh thần thượng võ, và Sở Vĩnh Du tất nhiên cũng sẽ có thái độ như vậy.
“Bôn Lôi Chưởng!”
Khoảnh khắc tiếp theo, Lôi Tuyệt Vân di chuyển, cũng là Bôn Lôi Chưởng nhưng khi sử dụng bởi Đan Điền Cảnh tầng thứ nhất như ông ấy, nó khác xa với Lôi Minh.
Tia điện trong tay ông ta tỏa ra tứ phía, mắt thường cũng có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bất cứ nơi nào mà nó đi qua, tất cả các phiến đá trong trường luyện võ đều nổ tung dưới chấn động của lôi điện.
“Lui lại!”
Thác Bạt Dã thốt ra một câu, dù là người nhà Thác Bạt đang xem trận chiến hay nhà họ Lôi đều lùi về phía sau khoảng cách hơn mười mấy mét, đề phòng lát nữa không may bị thương.
Đối mặt với lòng bàn tay sắc bén như vậy, cuối cùng Sở Vĩnh Du cũng lần đầu tiên đưa tay ra chặn lại.
Bùm!
Một tiếng nổ vang lên, hai lòng bàn tay áp vào nhau, tia điện màu xanh lam tan biến ngay lập tức, Lôi Tuyệt Vân cũng lùi lại năm sáu bước rồi mới dừng lại.
Thác Bạt Dã đột ngột đứng dậy, vẻ mặt không thể tin được, cả người như chết lặng.
Lúc này, nhận thức của ông ta đã hoàn toàn sụp đổ, không hề có vẻ ung dung như trước nữa.