Bản Lĩnh Ngông Thần

chương 977

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG

Chuyện đã tới nước này mà Thác Bạt Dã vẫn chưa cho dừng lại, điều đó cho thấy mọi chuyện không đơn giản như tưởng tượng, Lôi Tuyệt Vân cũng không phải kẻ ngốc, vốn dĩ có thể hoàn toàn làm lơ Sở Vĩnh Du mang Tường Vi đi, nhưng nếu làm như vậy thì ít nhiều cũng có dị nghị.

Vì vậy, chỉ cần trong trận đấu một chọi một giết Sở Vĩnh Du bằng năng lực thật của bản thân, một là có thể cho tất cả mọi người kết cục của việc sỉ nhục nhà họ Lôi, hai là có mang Tường Vi đi thì cũng không bị người khác đàm tiếu sau lưng.

“Sinh mệnh rất đáng quý, các người có thể ôm suy nghĩ muốn giết tôi, nhưng tôi sẽ thủ hạ lưu tình.”

Sở Vĩnh Du bước tới trung tâm võ đài, dáng vẻ bình tĩnh khiến tất cả người nhà họ Lôi đều điên tiết.

“Minh, hôn nhân của con thì con tự mình xử lí. Vừa hay vợ chưa cưới của con cũng ở đây, hãy để con bé xem thử gả cho nhà họ Lôi có phải là một sự sỉ nhục đối với con bé hay không.”

Sau khi nói xong, Lôi Tuyệt Vân đã ngồi trên chiếc ghế do người hầu của gia tộc Thác Bạt mang đến. Đánh nhau ư? Nhà họ Lôi họ mà sợ à?

Nhưng ông ta vẫn hơi nghi ngờ liệu tên Sở Vĩnh Du này có phải là do Thác Bạt Dã cố tình mời đến hay không, còn về mục đích thì ông ta vẫn đang đoán.

“Ông nội, ông hãy yên tâm, cho cháu một phút thôi, cháu sẽ khiến cậu ta phải đổ máu tại chỗ, để cảnh cáo cậu ta.”

Tiếng vọng vẫn còn chưa tan, Lôi Minh đã đứng đối diện với Sở Vĩnh Du, trong mắt đầy vẻ khinh thường, nếu nói về những chuyện khác, chẳng hạn như làm ăn, thì anh ta thật sự không có tự tin, nhưng đánh nhau thì gia tộc cổ võ ẩn thế như họ chẳng ngán ai cả.

“Cậu nhóc, tự tìm đường chết à, có lời trăn trối gì không?

Trên mặt Sở Vĩnh Du nở nụ cười nhạt, vốn dĩ anh không có thù hận với nhà họ Lôi, chẳng qua là muốn cho Tường Vi được tự do mà thôi, cho nên tâm trạng anh rất ôn hoà.

“Bắt đầu đi”

Dường như những người quan sát xung quanh chẳng có mấy ai hứng thú với trận này.”

“Có lẽ sẽ kết thúc sớm thôi.”

“Chứ gì nữa, dù sao Lôi Minh cũng là cao thủ Hoá Long Cảnh tầng thứ sáu, lại thêm tuyệt kỹ của nhà họ Lôi, những người Hoá Long Cảnh tầng thứ tám bình thường hắn cũng có thể đánh bại, huống chi là Sở Vĩnh Du này.”

“Đúng vậy, Sở Vĩnh Du có thể đánh bại Dương Trung chỉ bằng một ngón tay, thế khả năng lớn thực lực sẽ ở Hoá Long Cảnh tầng thứ nhất hoặc tầng thứ hai. Quả thực là cảm giác vượt trội so với bên ngoài, nhưng đối với gia tộc cổ võ ẩn thế như chúng ta, thì chỉ như một trò đùa thôi.”

Chỉ có Thác Bạt Thiên Địa nheo mắt định xem nghiêm túc, tuy rằng tối hôm qua chỉ đấu với Sở Vĩnh Du trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh ta cũng không phát huy hết sức lực, nhưng trực giác mách bảo anh ta rằng thực lực của Sở Vĩnh Du không đơn giản chút nào, hẳn là kẻ tám lạng, người nửa cân.

Lúc này, trận chiến đã bắt đầu, Lôi Minh rất là tự đắc, chẳng thèm nhúc nhích chân, giơ tay chưởng vào không trung, dường như hắn nghĩ chỉ cần như vậy cũng đủ để kết thúc trận chiến.

Đùng !

Một âm thanh nhẹ nhàng vang lên khiến tất cả mọi người sửng sốt một hồi, bởi vì Sở Vĩnh Du vẫn đứng đó, chân tay không hề nhúc nhích, đòn công kích của Lôi Minh cứ thế bị hóa giải.

Gì cơ?

Truyện Chữ Hay