CHƯƠNG
Nhìn nụ cười trên mặt Sở Vĩnh Du, Tường Vi hoàn toàn ngơ ngác.
“Anh… anh cũng đã đạt tới đan điền cảnh sao? Làm sao có thể được?”
Hai người bọn họ và mấy người Thác Bạt Dã đi đằng trước cách nhau không xa lắm, bọn họ đều là võ giả, Sở Vĩnh Du cũng không có gì phải giấu diếm, vậy nên đương nhiên bọn họ cũng nghe thấy rõ ràng những gì mà anh nói.
Thác Bạt Dã bật cười, lắc đầu, nói với Nam Cung Vô Phong ở bên cạnh: “Vô Phong, đứa cháu này của gia tộc cậu đúng là cái gì cũng dám nói, cậu đã từng nghe tới đan điền cảnh chưa?”
Nam Cung Vô Phong lắc đầu, nói thật.
“Tôi chưa từng nghe qua, nếu không phải có quyển sách kia của Địa Ngục, tôi thậm chí còn không biết hóa long cảnh là gì, võ thuật của Nước R còn thiếu sót nhiều quá.”
Nghe thấy câu này, Thác Bạt Dã chán nản, trọng điểm của câu này rõ ràng là Sở Vĩnh Du đang chém gió, nhưng Nam Cung Vô Phong tránh đi, không nói thẳng tới, giống như Sở Vĩnh Du thật sự là một cao thủ đan điền cảnh.
Vì sao gia tộc cổ võ ẩn thế chỉ có mấy vị lão tổ mới đạt được đến đan điền cảnh, đương nhiên là bởi vì việc tu luyện quá khó khăn, bọn họ tu luyện bao nhiêu năm mới đạt được tới cảnh giới này, vậy nên câu nói của Sở Vĩnh Du càng trở nên nực cười hơn.
“Đúng rồi tiền bối, ông có biết vì sao con đường võ thuật của Nước R lại bị đứt đoạn không?”
Tự nhiên Nam Cung Vô Phong hỏi vậy làm sắc mặt của Thác Bạt Dã nhanh chóng thay đổi.
“Biết nhưng tôi không thể nói, nếu một ngày nào đó cậu có thể tới nội vực Cửu Long Vực, cậu sẽ hiểu ra được vì sao con đường võ thuật của Nước R lại bị đứt đoạn, chuyện này liên quan đến một bí mật kinh thiên, cậu chỉ có thể tự mình đi tìm, không ai có thể giải đáp cho cậu.”
Câu nói của Thác Bạt Dã thu hút sự chú ý của Sở Vĩnh Du, không ngờ ông già này biết được nguyên nhân thật sự vì sao con đường võ thuật của Nước R lại đứt đoạn, xem ra những gia tộc cổ võ ẩn thế này cũng không phải là tự phong.
Từ sau khi Sở Vĩnh Du nói mình là cường giả Đan điền cảnh, Tường Vi không nói gì nữa. Mặc dù có kinh ngạc nhưng cô ta tin tưởng Sở Vĩnh Du vô điều kiện, nếu như thật sự như vậy, cô ta cũng không cần lo lắng cho sự an toàn của anh nữa. Cho dù không đánh thắng được lão tổ của nhà họ Lôi thì ít nhất hai người cũng ở cùng một cảnh giới, anh nhất định sẽ không dễ dàng mất mạng.
Sân đấu võ của gia tộc Thác Bạt ở sân sau, có diện tích rất lớn, ghép lại từ những viên đá phiến xanh.
Có đến tám phần là Thác Bạt Dã cố tình làm vậy, lúc này bên cạnh sân đấu võ đã xuất hiện rất nhiều thành viên của gia tộc Thác Bạt, giống như bọn họ đều biết chuyện Sở Vĩnh Du quyết chiến với cả nhà họ Lôi.
Vậy nên ánh mắt bọn họ nhìn về phía anh đều giống nhau, là ánh mắt như thể đang nhìn một kẻ thiểu năng.
Anh dựa vào sức lực của một mình mình để khiêu chiến với cả gia tộc cổ võ ẩn thế sao? Đừng nói đến một người Nước R sinh sống ở bên ngoài, đến cả người trong gia tộc cổ võ ẩn thế nhất định cũng không làm ra việc ngu xuẩn thế này.
Mấy người vừa ngồi xuống thì một bóng người xuất hiện, người này cung kính nói với Thác Bạt Dã.
“Lão tổ, đoàn người của nhà họ Lôi tới rước dâu đã đến rồi.”