CHƯƠNG
Sở Vĩnh Du im lặng một lát rồi mới lên tiếng, câu này của anh làm Tường Vi ngẩn người, sau đó cô ta mới cười khổ.
“Anh Sở, tôi nói thật là tôi có tính toán riêng khi lấy viên đá đưa cho anh. Sống ở bên ngoài bao nhiêu năm như vậy, tôi đã có người mình yêu từ lâu rồi, vậy nên bây giờ bảo tôi kết hôn với một người tôi không hề yêu, hoặc thậm chí mới gặp qua một lần thì tôi không thể chấp nhận được.”
Sở Vĩnh Du gật đầu.
“Ừm, tôi giúp cô.”
Nghe thấy câu này, tự nhiên Tường Vi lại xua tay.
“Không, không, thực ra… thực ra vừa nãy tôi đã thấy hối hận rồi, bởi vì tôi cũng cảm thấy yêu cầu của mình quá quá đáng. Anh Sở, không làm phiền anh nữa, có thể người phụ nữ như tôi đã quá tham lam rồi.”
Sở Vĩnh Du mỉm cười vỗ vai Tường Vi.
“Cô yên tâm đi, đây là việc giúp đỡ nhau giữa những người bạn, không liên quan gì tới chuyện hòn đá. Hơn nữa anh Sở của cô chỉ biết dùng bạo lực để giải quyết vấn đề sao? Tôi đã nắm được điểm yếu của ông nội cô, có lẽ không có vấn đề gì đâu.”
“Tạm thời như vậy đã, cô ra ngoài đi, tôi gọi một cuộc điện thoại.”
Tường Vi vẫn còn định nói gì đó nhưng đã bị Sở Vĩnh Du đẩy ra ngoài. Sau đó anh lấy điện thoại ra nhìn thử, cũng không tồi lắm, tín hiệu có một vạch, anh gọi điện luôn cho ông Tần.
“Vĩnh Du, bây giờ đã muộn vậy rồi, cậu có việc gì gấp sao?”
Sở Vĩnh Du trầm giọng nói.
“Ông Tần, ông biết gia tộc Thác Bạt không?”
“Biết, trong núi sâu có một vài gia tộc cổ võ ẩn thế, gia tộc Thác Bạt cũng được coi như là một trong số đó. Sao cậu lại hỏi tới chuyện này?”
Gia tộc cổ võ ẩn thế? Đây là lần đầu tiên Sở Vĩnh Du nghe thấy từ này.
“Nghĩa là ngoài gia tộc Thác Bạt ra, vẫn còn những gia tộc khác sao?”
“Ừm, tất cả có năm gia tộc, gia tộc Thác Bạt là một trong số đó, thực ra rất lâu trước đây gia tộc Nam Cung cũng là một thành viên gia tộc cổ võ ẩn thế, nhưng sau đó bọn họ dần dần xuất hiện nhiều hơn trước mắt mọi người nên coi như thôi. Những gia tộc này gần như cắt đứt liên lạc với con người bên ngoài, nhưng bọn họ cũng phân tán ra rồi, người của nhiều gia tộc cũng tới các nơi làm việc, có người kinh doanh, có người đi làm, ngoài ra bọn họ cũng rất thành thật, không có bất cứ hành động bất thường gì. Những hiểu biết của chúng tôi về bọn họ cũng rất ít.”
Hóa ra là như vậy, Sở Vĩnh Du hỏi vấn đề mà anh quan tâm.
“Ông Tần, gia tộc Thác Bạt gần đây muốn mua một ngọn núi, chắc ông biết chuyện này chứ?”
Ông Tần cười ngay.
“Đương nhiên là biết, chúng tôi ra giá nghìn tỷ, không ngờ Thác Bạt Dã kiên quyết muốn mua, chỉ là tiền vẫn chưa tới hết.”
Nói đến đây, ông Tần nghĩ tới điều gì đó, chủ động hỏi.
“Vĩnh Du, cậu đừng nói với tôi là cậu cũng phát hiện ra loại đá trắng trong núi đó chứ?”