CHƯƠNG
Quay đầu lại nhìn Sở Vĩnh Du một chút, Thác Bạt Dã không nhìn ra điểm gì đặc biệt, lúc này mới trầm giọng nói.
“Vậy thật sự sai rồi, Mộc Khôn, gọi Thiên Địa đến đây một chuyến.”
Thác Bạt Mộc Khôn gật đầu, lấy điện thoại di động ra thao tác một phen.
Sau đó liền rơi vào im lặng, ai cũng không mở miệng, mà Sở Vĩnh Du thì muốn im lặng theo dõi chuyển biến, nhìn xem rốt cuộc là gia tộc Thác Bạt này muốn dựa vào con đường tắt nào để đi vào nội vực Cửu Long vực. Nếu có thể, anh cũng sẽ đi theo, chỉ cần có thể cứu được sư phụ, nguy hiểm gì anh cũng bằng lòng.
Trôi qua không bao lâu, có một người trẻ tuổi đi đến, anh tuấn rạng ngời là ấn tượng đầu tiên, nhìn kỹ lại mới phát hiện quanh thân người trẻ tuổi này có một loại khí chất bẩm sinh, chính là để người ta nhìn một chút thì có một loại xúc động muốn quỳ bái.
“Ông nội, ba, tìm con có chuyện gì vậy? Con đang chuẩn bị đồ cho chị, dù sao thì ngày mai phải làm lễ cưới rồi.”
Nhìn thấy người trẻ tuổi, nụ cười trên mặt Thác Bạt Dã phải gọi là vô cùng sâu.
“Giới thiệu một chút, Thác Bạt Thiên Địa, đây là kỳ tài luyện võ ưu tú nhất trong nhiều năm qua của gia tộc Thác Bạt tôi. Mười hai tuổi đã trở thành Tiên Thiên võ giả, mười tám tuổi đã là Võ Vương cửu bước, bây giờ mới chỉ hai mươi tuổi đã là cường giả Hóa Long cảnh tầng thứ tư.”
Nói xong, Thác Bạt Dã nhìn thấy sự bất ngờ trên mặt Nam Cung Vô Phong và Sở Vĩnh Du, quả nhiên không để ông ta thất vọng.
Đúng là như thế, cái này không có gì phải giả vờ, thiên tài đúng là thiên tài, Sở Vĩnh Du cũng thừa nhận, có thể đạt được một thành tựu khi chỉ mới hai mươi tuổi, gọi là thiên tài cũng không quá đáng chút nào.
“Ông nội, có cái gì để khoe khoang đâu, Địa Ngục đó chắc chắn còn mạnh hơn con nhiều, nếu như có cơ hội thì con rất muốn đánh với anh ta một trận.”
Thác Bạt Thiên Địa nói xong, trong mắt liền bộc phát ra một ánh sáng nóng rực.
“Địa Ngục?”
Nghe thấy Nam Cung Vô Phong mở miệng, Thác Bạt Mộc Khôn cũng hiếm khi mà nói một câu.
“Người xuất bản quyển sách làm thế nào để tu luyện đến cảnh giới Hóa Long cảnh, trên sách có ký hai chữ Địa Ngục, cho nên đứa con trai này của tôi vẫn luôn coi người đó là đối thủ.”
Thác Bạt Dã ở bên cạnh khoác tay.
Hừ, đã nói rồi, có thể biên soạn ra toàn bộ cảnh giới của Hóa Long cảnh, còn giống với đồ vật của tổ truyền chúng ta y như đúc, chắc chắn người này là lão quái vật. Thiên Địa có gì để so sánh với người đó, đợi một khoảng thời gian nữa, vượt qua lão quái vật này, đây chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
Biểu cảm của Sở Vĩnh Du kỳ quái, mình biến thành lão quái vật từ khi nào vậy…
Lúc này, sắc mặt của Thác Bạt Dã lại trở nên nghiêm túc.
“Được rồi, Thiên Địa cháu cũng ngồi xuống đi, bây giờ nên nói chuyện chính.”