CHƯƠNG
Đi theo ở phía sau, Sở Vĩnh Du nói với Nam Cung Vô Phong.
“Gia tộc Thác Bạt, có tính là ẩn cư rừng núi không.”
Nam Cung Vô Phong cười nói.
“Đối với bác mà nói không hề quan trọng, chỉ cần có thể biết tin tức liên quan đến nội vực Cửu Long vực, hoàn thành nguyện vọng của tổ tiên thì không tiếc gì hết.”
Đương nhiên Sở Vĩnh Du hiểu Nam Cung Vô Phong rất cố chấp về việc này, ông cũng đã nói là nội vực Cửu Long vực vô cùng nguy hiểm, không đến thực lực nhất định thì có tới cũng làm chuyện vô ích mà thôi, chỉ là…
Dọc theo con đường núi nhỏ, đi không bao lâu liền sắp đến đình viện cổ to lớn.
Cửa chính màu đỏ huy hoàng, có một lão già đứng ở đó, ngoại trừ lưng hơi còng xuống, mái tóc hoa râm thì tinh thần không phải là tệ.
“Vô Phong.”
Lão già này tất nhiên là Thác Bạt Dã, lão tổ của gia tộc Thác Bạt, nhìn thấy Nam Cung Vô Phong làm như là nhìn thấy người thân của mình.
“Nam Cung Vô Phong kính chào Thác Bạt tiền bối.”
Hai tay ôm quyền hành lễ, nụ cười trên mặt của Thác Bạt Dã lại biến mất.
“Sao vậy? Bây giờ Thác Bạt Dã tôi đã luân lạc đến mức ngay cả một vãn bối của gia tộc Nam Cung các người cũng không cần phải chào hỏi à?”
Nguyên nhân của lời nói này đương nhiên là do Sở Vĩnh Du lạnh nhạt đứng ở đằng kia.
Nam Cung Vô Phong cũng không có cách nào với Sở Vĩnh Du, trực tiếp im miệng không nói, mà Sở Vĩnh Du lại lên tiếng.
“Kính già yêu trẻ là truyền thống tốt đẹp của quốc gia chúng tôi, nhưng mà lúc này tôi có chuyện nhất định phải nói cho rõ, nếu không thì cái lễ này không cần thiết phải làm.”
Cái gì? Thác Bạt Dã nhíu mày.
“Được lắm, tôi cũng phải nghe một chút vấn đề mà tên tiểu bối này đang nói là chuyện gì?”
Không cần Sở Vĩnh Du tiếp tục, Thác Bạt Diệu Huy đã sớm không thể nhẫn nại được, vội vàng lên tiếng.
“Ông nội, anh ta là Sở Vĩnh Du, trong cái nghề mà cháu đang kinh doanh thì anh ta là một nhân vật chủ chốt ở tỉnh Hương.”
Không cần phải nói nhiều, đương nhiên Thác Bạt Dã hiểu rõ, trên mặt lại nở nụ cười.
“Hóa ra là chuyện này, con đường phát tài có gì không ổn à?”
Sở Vĩnh Du trầm giọng trả lời.
“Hoạt động phi pháp đương nhiên là không ổn, tôi không thấy thì không nói, nhưng mà thấy rồi thì đương nhiên không thể bỏ qua, nhất là hoạt động phi pháp như thế này đã hại chết không ít người.”
Dựa theo tư liệu kiểm chứng mà anh đã nhận được, ở một trường đấu thú nào đó ở nước R, thậm chí trước đó đã xảy ra sự kiện động vật biến dị bạo động, con số tử vong đạt đến năm mươi ba người, đủ để thấy mức độ nguy hiểm.
Nheo mắt lại, Thác Bạt Dã nhìn Sở Vĩnh Du.
“Ồ, vậy dựa theo lời cậu nói, bây giờ nên làm gì đây?”