Bản Lĩnh Ngông Thần

chương 943

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

CHƯƠNG

Sau khi lên xe, Nam Cung Vô Phong giới thiệu.

“Người lái xe là Hà Đồ nhà giàu có ở thành phố Khuông, có một người địa phương cũng thuận tiện hơn.”

Người đàn ông trung niên ở phía trước đang định lái xe, quay đầu lại nịnh nọt cười.

“Chào cậu Sở.”

Mặc dù là nhà giàu có ở thành phố Khuông, nhưng mà Hà Đồ biết mình có năng lực tới đâu, sự chênh lệch đối với gia tộc Nam Cung phải nói là một trời một vực, đương nhiên phải cẩn thận đi theo.

Nghe nói như thế cũng làm Sở Vĩnh Du nghĩ đến một việc, anh nói.

Chú Hà, vậy có phải là chú biết rõ thành phố Khuông như lòng bàn tay, có biết địa chỉ này không?”

Đưa điện thoại di động qua, Hà Đồ nhìn thoáng qua rồi vội vàng nói.

“Biết, biết chứ, đó chính là một nơi tương đối nổi tiếng ở thành phố Khuông chúng tôi, những người sống nhờ trợ cấp sinh hoạt đều ở nơi đó.”

Sống nhờ trợ cấp sinh hoạt? Sở Vĩnh Du nhíu mày, xem ra là đồ đệ của mình trong cuộc sống hiện thực cũng không giàu có gì mấy.

“Làm phiền chú đến đó thử, tôi có một người bạn ở đó.”

Một nơi nào đó ở thành phố Khuông, nhà ở đây san sát nhau, thật ra đều là những căn phòng cho thuê, còn có một số thì là những khu chung cư cũ kỹ, cho nên ở đây cũng bị người ở thành phố Khuông gọi là dân nghèo trong dân nghèo.

Người nào mà có tiền một chút, bởi vì chuyện quan trọng mới cần thiết ở lại đây cũng tuyệt đối xem thường người ở đây.

Bây giờ cũng chỉ mới hơn : sáng, trước cửa một cửa hàng nào đó lại có một hàng dài đang xếp hàng, nhìn biển hiệu liền biết nơi này bán thịt dê.

“Tinh Hà, cho tôi nhiều phổi đó nha, đừng có quên.”

Ở trong tiệm có một người trẻ tuổi đang bận rộn, khuôn mặt thanh tú và vóc dáng bình thường, trên mặt mang theo nụ cười nhạt.

“Biết rồi chú Vương, chờ một lúc nữa nha, chú muốn cái gì cháu đều nhớ kỹ.”

Bữa sáng ở thành phố Khuông đều là bánh ngọt hoặc là trà, nhưng mà duy nhất chỉ có nơi đây mọi người đều thích ăn súp dê, mà tất cả những thứ này đều là do người trẻ tuổi có tên là Chiêm Tinh Hà đang bận rộn mang đến.

Nhìn khung cảnh xếp hàng như thế này thì có thể tưởng tượng được niềm yêu thích đối với súp dê của người ở đây.

Đang bận rộn, đột nhiên lại có hai chiếc Jinbei dừng lại, có mười người mang theo dáng vẻ lưu manh bước xuống xe, trên tay không có bất cứ thứ gì.

“Những người này lại đến nữa.”

Mặc kệ là khách khứa đang ăn hay là người đang xếp hàng, nhìn thấy như vậy, sắc mặt đều vô cùng khó coi.

“Thật là, Tinh Hà là một chàng trai tốt như thế, sao cứ phải trêu chọc cái tên lưu manh đời thứ hai Lưu Phong vậy chứ.”

“Xong rồi, tôi mới ăn được một nửa, lại sắp bị đuổi đi.”

Truyện Chữ Hay