CHƯƠNG
Một đá này đối với con tinh tinh biến dị không đau không ngứa, quay người lại tiếp tục tấn công.
Người đàn ông trung niên cũng rất thông minh, không đối đầu chính diện, dựa vào tốc độ mà không ngừng đánh trả.
Lúc này, con tinh tinh lại giơ cao hai tay để người đàn ông trung niên thấy được sơ hở, không lùi mà tiến tới, nhảy lên một cái từ khe hở giữa hai tay. Có lẽ dùng chiêu thức nào đó, chân phải đá mạnh vào mặt của con tinh tinh biến dị.
Cảnh tượng này làm cho người xem điên cuồng gào thét, dường như cuộc chiến đến đây là sắp kết thúc rồi.
Mà Sở Vĩnh Du nhìn vô cùng rõ ràng, cho dù ở một khoảng cách xa như vậy anh cũng có thể nhìn thấy trong mắt của con tinh tinh biến dị loé lên một tia gian xảo.
Quả nhiên lúc chân phải của người đàn ông sắp đến trước người nó, con tinh tinh biến dị đột nhiên mở miệng to.
“Gừ!”
Một tiếng rống càng cuồng bạo hơn so với tiếng rống trước kia được phát ra, người đàn ông trung niên nhảy lên không trung, lập tức đau đớn che kín hai lỗ tai.
Một khắc sau, bị một quyền của con tinh tinh biến dị đánh trúng, cả người bay ra ngoài không thể cử động.
Đám người điên cuồng hò hét đủ kiểu, làm bầu không khí dâng trào đến cực hạn.
“Ăn ông ta, ăn ông ta đi.”
Không sai! Ba chữ này chính là âm thanh to nhất toàn trường, có thể đến đây xem những trận chiến điên rồ như thế này không phải là người có vấn đề về tâm lý, mà là đến đây có thể không cố kỵ mà bộc lộ bộ mặt xấu xí ác độc nhất của mình ra.
Thật ra căn bản không cần bọn họ phải hô hào, con tinh tinh biến dị nhảy vọt lên đến trước mặt người đàn ông trung niên, thật sự chỉ cần mấy ngụm là đã có thể nuốt trọn người đàn ông trung niên đã chết vào trong bụng.
Lông mày của Sở Vĩnh Du nhíu chặt hơn, anh không cần phải tiếp tục xem nữa, chắc chắn nơi này phải bị đóng cửa.
Có thể nhìn thấy trên người của con tinh tinh biến dị mang theo một đồ vật rất nhỏ, có lẽ đây là vật khống chế, nếu không thì làm sao những động vật biến dị có thể nghe theo mệnh lệnh của con người.
Đi chưa được mấy bước, tìm được một bảo vệ đứng ở trạm, Sở Vĩnh Du mở miệng nói.
“Ông chủ có các người ở đâu?”
Bảo vệ trừng Sở Vĩnh Du.
“Đây không phải là vấn đề mà anh nên quan tâm, thưa anh, mời anh về chỗ ngồi của mình.”
Dường như Sở Vĩnh Du biết đối phương sẽ nói như vậy, anh tiếp tục nói.
“Tôi có một phi vụ làm ăn hơn ba trăm tỷ muốn nói với anh ta, nếu như làm chậm trễ, chắc cậu cũng biết kết quả.”
Do dự một chút, bảo vệ nói câu chờ một lát, sau đó lại nói gì đó với tai nghe, lúc này mới nhìn Sở Vĩnh Du rồi nói.
“Bây giờ anh còn có một cơ hội, nếu như không phải đến đó nói chuyện kinh doanh mà là cố tình gây sự, hoặc là có chuyện gì khác, vậy thì kết quả của anh sẽ vô cùng thê thảm, có muốn đi không?”
“Đương nhiên muốn.”
Đi theo tên bảo vệ này, Sở Vĩnh Du đi đến cửa ở một căn phòng ở lầu hai, có một ông già đang chờ ở đó.