CHƯƠNG
Về phần Giả Thiên Minh, đầu óc anh ta vẫn còn có chút lộn xộn, anh ta còn chưa phản ứng kịp thì đã bị cỗ sức mạnh này làm mất mạng. Câu hỏi duy nhất đặt ra trước lúc chết là thiếu chủ của Khổng Lưu là ai, lẽ nào là Sở Vĩnh Du?
Xử lý xong hai người kia, Khổng Lưu bước ra ngoài, ông ta được Sở Vĩnh Du sắp xếp ở đây.
Sở Vĩnh Du cảm nhận được Giả Thiên Minh là một người sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu của mình. Cho nên anh ta chắc chắn sẽ đến gây rắc rối cho Đông Linh, vì vậy anh đã sắp xếp để Khổng Lưu đợi ở đây. Sự thật chứng minh, anh không có một chút suy nghĩ dư thừa nào.
Còn tên quản gia kia là cao thủ hàng đầu của nhà họ Giả đã bị Khổng Lưu xử lý, cho nên đã giảm bớt nhiều tổn thất không đáng có nhằm tiêu diệt nhà họ Giả.
Ra khỏi sân, không biết Mã Trạch và Đông Linh từ chỗ nào bỗng xuất hiện.
“Khổng Lưu, Giả Thiên Minh đến đây sao?”
Khổng Lưu gật đầu.
“Có đến, đã bị tôi giết rồi, các người có thể yên tâm trải qua đêm tân hôn rồi.”
Bị giết rồi? Mã Trạch và Đông Linh đưa mắt nhìn nhau, bọn họ cảm thấy rất khó tin, bởi vì bọn họ ở gần đây nhưng lại không nghe thấy tiếng đánh nhau, vậy mà lại giải quyết rồi sao?
Nhìn theo bóng lưng Khổng Lưu đi ra ngoài, Đông Linh thở dài.
“Tên Khổng Lưu này mạnh thật sự, đáng sợ quá đi.”
Còn Mã Trạch lại cười và nói.
“Tôi cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, có tư cách đi theo đại nhân thì nhất định phải là cao thủ.”
Thời gian trôi qua, đến khoảng chín giờ, ở một trang viên ở ngoại ô Thiên Hải mới được xây dựng gần một năm, tương tự với nhà họ Tàng ở tỉnh thành, chính là nơi ở của nhà họ Giả.
Lúc này, trong đại sảnh được thiết kế đặc biệt để họp gia tộc, bốn mươi lăm thành viên trực hệ của nhà họ Giả đều tập trung đông đủ, à không, phải nói là còn thiếu một mình Giả Thiên Minh.
“Vẫn chưa liên lạc được sao?”
Người ngồi ở ghế chính giữa chính là ông cụ nhà họ Giả, Giả Chính Phong, người nắm quyền tuyệt đối của nhà họ Giả.
“Chưa được, ba, điện thoại tạm thời không liên lạc được, có cần phái người đi tìm không?”
Nghe thấy câu trả lời này, sắc mặt Giả Chính Phong bỗng trở nên khó coi.
“Thật to gan! Ngay cả lệnh triệu tập cũng coi thường, quản gia cũng đi theo Giả Thiên Minh, đợi sau khi trở về nhất định phải trừng trị theo quy tắc gia tộc, mọi Ị”
người nhớ cho tôi “Vâng!”
Những người khác đều tỏ vẻ thờ ơ, dù sao thì Giả Thiên Minh chính là Giả Thiên Minh, chỉ có ba mẹ của Giả Thiên Minh là khiếp sợ trong lòng, trông ông cụ thật sự rất tức giận.
“Ba, rốt cuộc thì lần này nước R định làm gì?”
Có người thay đổi chủ đề, lúc này Giả Chính Phong mới nở một nụ cười hiếm hoi trên mặt.
“Bất cứ lúc nào thì việc liên minh cũng đều vô cùng cần thiết. Chắc nước R cũng đã phát hiện ra cuộc di dân của Huyền Hoàng Tinh chúng ta không dễ quản lý, cho nên muốn tìm một liên minh gia tộc đáng †in cậy, vậy thì sẽ chọn nhà họ Giả chúng ta rồi”
Các thành viên nhà họ Giả cũng lần lượt bày tỏ ý kiến của họ.
“Đúng vậy, nhà họ Giả chúng ta tuy không tính là những gia tộc mạnh nhất di dân đến đây, nhưng cũng không thua kém các gia tộc khác. Nước R tìm chúng ta cũng phải thôi.”