CHƯƠNG
Nghe Thượng Quan Vô Địch nói vậy, Sở Vĩnh Du cũng không nói gì, Mã Trạch không thể chủ động mời hết những người này, thế nhưng là bảo vệ của Sở Vĩnh Du thì những người biết đến mối quan hệ này sao có thể dám không đến chúc mừng được.
“Kính mời các vị khách quý an tọa, hôn lễ của chúng tôi ngay lập tức bắt đầu.”
Ngay lúc đó, tiếng của người dẫn chương trình vang lên, Sở Vĩnh Du ra hiệu cho tất cả mọi người vào chỗ ngồi của mình.
“Chào buổi trưa thưa các vị khách quý.”
“Mặt trời chiếu rọi, tiếng hát du dương, tiếng cười nói vui vẻ, trời đất tốt lành, một ngày tươi đẹp như hôm nay, trong thời khắc trọng đại này, chúng ta cùng chào đón sự kết duyên hạnh phúc của anh Mã Trạch và cô Lý Thanh Thanh. Ngay bây giờ tôi tuyên bố, hôn lễ chính thức bắt đầu, trước tiên cho phép chúng tôi được mời chàng hoàng tử Mã Trạch tiến vào trước tràng pháo tay nồng nhiệt của tất cả mọi người ngày hôm nay.”
Người dẫn chương trình vừa dứt câu, tiếng pháo tay giòn giã vang lên, Mã Trạch, người thậm chí chưa từng cau mày khi giết kẻ thù, hôm nay đến kẻ ngốc cũng nhìn ra anh ta đang căng thẳng tới chừng nào.
Sở Vĩnh Du rất vui, môi nở nụ cười, Lý Thanh Thanh là tên thật của Đông Linh, đã một khoảng thời gian chưa nghe lại cái tên này.
Khi Mã Trạch đứng bên cạnh người dẫn chương trình, giọng của người dẫn chương trình lại vang lên.
“Chắc chắn quý vị muốn biết quá trình yêu đương của họ, vậy thì ngay bây giờ, tôi xin nhường thời gian lại cho anh Mã Trạch.”
Trong tiếng vỗ tay, Mã Trạch đang định đón lấy chiếc micro, một giọng nói bất bình vang lên.
“Quá trình yêu đương, tôi đây không đồng ý hai người bọn họ kết hôn, cho nên cũng không cần nói nữa.”
Cướp dâu à?
Trong đầu của tất cả người ngồi ở đó đều hiện ra từ ngữ này.
Tuy rằng tiết mục cướp dâu vẫn có lúc diễn ra, nhưng mà ở đây thì thật sự là quá kì lạ.
Huống chi, nhà Đông Linh tuy không phải là nổi tiếng, nhưng cũng rất giàu có, thêm vào mối quan hệ của Mã Trạch, có rất nhiều người ở Thiên Hải hôm nay không mời cũng đến dự và đều ngồi ở phía dưới, đội hình như vậy mà cũng có người dám đến cướp dâu?
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì ai ma tin nổi.
Sở Vĩnh Du quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một chàng thanh niên cà lơ phất phơ, trên người mặc áo màu trắng, miệng còn ngậm một điếu xì gà, mặt nở một nụ cười nhạt, dường như không hề lo lắng đến kết quả sau khi nói ra câu nói này.
“Giả Thiên Minh! Anh muốn gì?”
Mã Trạch trên sân khấu bước ra một bước, tức giận không nói nên lời, có thể nói ra tên của người này, chắc hẳn là có quen biết thanh niên này.
“Làm cái gì? Mã Trạch, anh không xứng với Đông Linh, có hiểu không? Chỉ có tôi mới xứng kết hôn với cô ấy.”
Nhìn thấy Giả Thiên Minh vẫn còn kiêu ngạo được như thế, Mã Trạch, với tư cách là nhân vật chính của ngày hôm nay, làm sao có thể nói bừa được, anh trực tiếp bước nhanh tới.
“Hôm nay là ngày đại hỉ của tôi và Đông Linh, vốn dĩ không thích hợp để nhìn thấy máu, nhưng đây là do anh tự tìm đến.”
Bước đi càng ngày càng nhanh, đột nhiên một cú đấm được tung ra.