CHƯƠNG
Đi chưa được bao xa thì đụng phải mấy người, hai bên đều chỉ tùy tiện liếc nhìn nhau, không có giao lưu gì, có điều cuộc trò chuyện của mấy người đó ngược lại khiến Sở Vĩnh Du có chút hứng thú.
“Thập vạn đại sơn này có hồ ly xuất thế, không biết ai có thể có được?”
“Đừng nghĩ vấn đề không thực tế như vậy, linh hồ không phải là thứ những nhân vật nhỏ như chúng ta có thể nghĩ tới, đến đây chẳng qua chỉ là xem náo nhiệt mà thôi, huống chỉ linh hồ xuất quỷ nhập thần, tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng, muốn bắt được, cũng không dễ dàng như vậy.”
“Đúng thế, đó là linh hồ, ai có thể có được, dâng cho Sơn Hải Tông thì có thể trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền, ài, chúng ta không có cái số đó.”
Mãi cho đến khi những người đó đi xa, Jessica mới nhìn sang Sở Vĩnh Du hỏi.
“Anh Sở, bước tiếp theo chúng ta phải làm sao?”
“Đi bước nào tính bước đó, tôi cũng không có bất kỳ đầu mối gì, tìm một thành phố nghe ngóng trước đã.”
Đang nói thì Sở Vĩnh Du dừng lại, nhìn thấy một cái đầu nhỏ trắng bóc bên cạnh một cây đại thụ ở đằng trước, đang dùng đôi mắt to tò mò nhìn anh.
Sở Vĩnh Du sững người, đây… đừng nói với mình đây chính là linh hồ mà vừa rồi bọn họ nói nha?
Lúc này, .Jessica cũng nhìn thấy vật nhỏ này đang tò mò, vật nhỏ sau đó vụt mất không thấy đâu nữa, Sở Vĩnh Du cũng không nhìn thấy một chút bóng dáng.
Trong lòng lại có một loại cảm giác mềm mềm.
Cúi xuống nhìn, vậy mà chính là con hồ ly bé đó đã chạy vào trong lòng anh, vẻ mặt còn rất hưởng thụ, giống như muốn đi ngủ vậy.
“Chuyện này…”
Đang kinh ngạc, một giọng nói vang lên bên tai.
“Linh hồ nhận chủ sao? Nhóc con, cậu quả nhiên bất phàm, ha ha, xứng đáng được lão phu trả ân tình vừa rồi cho cậu”
Bên cạnh, Tam Phong đột nhiên xuất hiện, khác hoàn toàn với bộ dạng tóc tai bù xù bẩn thỉu lúc trước, giống như biến thành một người khác.
Trường sam màu xanh, tóc tai được chải chuốt gọn gàng, cực kỳ có cảm giác tiên phong đạo cốt.
“Tiền bối, người đây là…”
“Nhóc con thối tha, nghe không hiểu lời lão phu nói sao? Cậu có mong muốn gì thì nói ra, tôi giúp cậu hoàn thành, nhớ kỹ, nếu †ôi muốn giết hai người thì đã ra tay từ lâu rồi, cho nên không có gì phải che giấu cả.”
Sở Vĩnh Du do dự, khẽ cắn môi, cảm thấy Tam Phong nói không sai, người ta muốn ra tay thì đã ra tay từ lâu rồi.
“Tiền bối, tôi thật ra đến Cửu Long Vực nội vực để cứu sư phụ của tôi, nếu tiền bối có thể giúp, vậy thì tốt quá rồi.”
Khẽ mỉm cười, Tam Phong gật đầu.
“Thẳng thắn, điều này tạm được, sư phụ của cậu tên gì? Bị ai bắt?”
“Sư phụ của tôi tên Vô Phong Tử, còn bị ai bắt đi thì tôi thật sự không có chút đầu mối nào.”
Tuy nhiên, Tam Phong lại đột nhiên bật cười to.