CHƯƠNG
“Nhận ra tôi hả? Nếu như đã nhận ra, vậy chắc là cậu nên hiểu rõ một chuyện, cậu ấy chính là đồ đệ tương lai của tôi, bây giờ cậu phải xin lỗi về hành vi lúc nãy của mình đi.”
Hả? Đồ đệ hả? Người trẻ tuổi thật sự vô cùng hoảng hốt, là đồ đệ của Sở Vĩnh Du, sau này chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió.
“Thật sự xin lỗi, tôi sai rồi.”
Xin lỗi xong, nhìn thấy Sở Vĩnh Du phất tay, người trẻ tuổi vội vàng chạy trốn.
Chạy đến con hẻm ở phía xa xa mới xem như thở phào một hơi.
“Tên đầy đủ của anh Sở trong cửa hàng trái cây đó là gì vậy?”
Một giọng nói đột ngột vang lên, người trẻ tuổi giật nảy cả mình, quay đầu nhìn lại liền thấy cô gái xinh đẹp như bước ra từ trong truyện tranh khi nãy, lập tức cười cười.
“Người đẹp, cô coi trọng tôi có đúng không?”
Anh ta vừa mới nói xong, cô gái đó liền nắm lấy cổ của anh ta, ấn anh ta vào tường.
“Tốt nhất là anh nên trả lời câu hỏi của tôi đi, nếu không thì sẽ chết người đấy.”
Cảm nhận sau đầu đau đớn kịch liệt cùng với sự lạnh lẽo lóe lên trong mắt của cô gái, anh ta mới hiểu được cô gái này không phải là người bình thường.
“Tôi nói tôi nói, anh ta… anh ta tên là Sở Vĩnh Du, là nhân vật rất nổi tiếng ở tỉnh thành của chúng tôi, hình như là người có địa vị trong xã hội đều biết anh ta.”
Bịch!
Một tiếng vang trầm đục qua đi, người trẻ tuổi té xỉu ở dưới đất, cô gái chỉ hơi nhếch môi.
“Ha ha, quả nhiên chính là Sở Vĩnh Du đó, một người gốc nước R có thể làm Tàng lão gia tử phải e ngại, mình thật sự rất muốn tiếp xúc thử một chút.”
Nghĩ một hồi, trong đầu của cô ta liền nhớ tới cảnh tượng lúc này ở trong tiệm trái cây, nhất là Chiêm Tinh Hà mà Sở Vĩnh Du nhắc tới.
“Ừm… cái thằng nhóc đó có hứng thú với mình, lại là đồ đệ của Sở Vĩnh Du, hình như có thể ra tay từ cậu ta.”
Ở trong nhà Chiêm Tinh Hà, mẹ của anh ta thật sự rất biết ơn Sở Vĩnh Du.
“Cậu Sở, thật sự cảm ơn cậu, nếu như không có sự giúp đỡ của cậu thì bây giờ hai mẹ con chúng tôi vẫn còn đang trong dầu sôi lửa bỏng.”
Sở Vĩnh Du cười nói.
“Dì khách sáo quá rồi, Tinh Hà có tài năng, nhân phẩm cũng tốt, có thể gặp được cậu ấy, vẫn xem như là tôi may mắn đấy.”
Fenster ở một bên cũng phụ họa theo.
“Đúng rồi đó, sư huynh của tôi không tùy tiện nhận đồ đệ đâu, nhất là những người luyện võ đều hiểu đồ đệ tốt vô cùng khó gặp, cũng coi như là duyên phận.”
Thấy Sở Vĩnh Du rất thân thiện, bà ta liền biết con trai của mình không nhìn lầm người, vội vàng đứng dậy cười nói.
“Mọi người cứ trò chuyện trước đi, để tôi đi pha trà cho mọi người.”
Gật gật đầu, Sở Vĩnh Du nhìn Chiêm Tinh Hà.
“Sau khi tích góp đủ một trăm nghìn hạ Long Mễ, cậu đột phá đến Tiên Thiên võ giả, đến lúc đó tôi sẽ cử hành một bữa tiệc long trọng thu nhận đồ đệ, cho tất cả mọi người biết rằng cậu là đồ đệ của Sở Vĩnh Du tôi.”
Chiêm Tinh Hà kích động.
“Cảm ơn sư… anh Sở.”
Anh ta lắp bắp như thế này, thật sự làm Fenster bật cười.