Lăng Thiếu Phong ưu nhã nhấp một ngụm rượu
- Cậu để ý cô gái kia phải không?
- Vậy thì sao?
- Cô ấy không hợp với cậu.
- Vậy thì sao? Thứ tôi muốn là không bao giờ chạy thoát.
- Cô gái tội nghiệp. À mà cái tên Cung Hải Đường kia mấy ngày nay chạy đi đâu rồi?
Lôi Kình mặt không đổi sắc
- cùng Diêu Khả Khả đi Amazon rồi!
Phụt...rượu vừa vào trong miệng Lăng Thiếu Phong phun ra bằng sạch
- Đến...đến...đó làm gì?
- Vun đắp tình cảm.
- Phốc! Suốt năm qua cậu ta là người hiền lành nhất bọn thế mà lại... Những kẻ nhìn vô hại lại là kẻ tội lỗi đầy mình!
Trong giới thượng lưu, hắn- Lăng Thiếu Phong, nổi tiếng là công tử đào hoa thế mà cái tên mọt sách kia...lại...hay...à...hắn cần phải tu luyện thôi
- Phong, tôi sẽ có được cô gái kia bằng mọi giá.
- Xem ra trong đầu cậu đã có dự tính rồi thì phải?
Khóe miệng Lôi Kình lên tà ác. Hắn là ai nào? Hắn là người cao qúy hơn người khá, tàn nhẫn hơn người khác. Hắn chảy trong mình dòng máu đặc thù vô cùng hiếm. Tính chiếm hữu của hắn rất cao, thứ hắn muốn chưa bao giờ là không có được. Lăng Thiếu Phong đương nhiên là biết, người có thể thoải mái nói chuyện với Lôi Kình ngoài hắn và Cung Hải Đường ra thì chẳng còn ai. Cậu ta qúa độc, qúa khốc và qúa tuyệt tình biết tới bao giờ mùa xuân của Lôi Kình mới đến đây?
Bỏ mặc Lăng Thiếu Phong với những suy nghĩ vẩn vơ, Lôi Kình dỡi theo thân ảnh người con gái đang tung tăng vui đùa ở bữa tiệc kia. Hắn là thợ săn, cô là con mồi chờ bị bắt. Dù cô là thiên thần trong sáng thì hắn sẽ là ác qủy dùng quyền uy của mình để bẻ gãy đôi cánh của cô.Để cô ở trong điạ ngục của hắn.
(Ưu run run: anh thật đáng sợ,Lôi Kình khinh bỉ: bây giờ ngươi mới biếi sao? Ngu ngốc, Ưu cúi gằm mặt tủi thân: đừng ném đá ta nha ta vô tội!!!(>_