Mở mắt, cô thất vọng ê chề
Mẹ! Sao bỏ mẹ lại con một mình. Mẹ nói mẹ Phan là chị em tốt của mẹ nhưng nên giao con cho bà ta nhưng bà ấy lại nhẫn tâm với con như vậy?
Nước mắt cô chảy ra. Cô đúng là con ngốc mà! Tự nhiên lại hi sinh tự do, hạnh phúc bản thân mình cho họ.
Gạt đi những giọt mắt nhu nhược, cô không cho mình được khóc nữa. Không phải chỉ một năm thôi sao? Cô coi như trả lại năm nuôi dưỡng cho bà ta. Cô sẽ chịu đựng được thôi. Cô là ai? Cô là tiểu cướng đánh mãi không chết, là loài cỏ dại mà người ta dẫm đạp thế nào cũng vẫn vươn lên để sinh tồn.
Lật chăn, bước xuống giường và.... RẦM ...cô nằm bẹp trên đất
- Lôi Kình, anh là tên khốn kiếp!!!- cô hét lên
Huhu...anh ta sao mà thừa tinh lực thế không biết. Ban ngày làm việc, buổi tối thì hành hạ cô tới mức chết đi sống lại...Áaaaaaaaaaaaaaaa
Hắn không thể dịu dàng với cô một chút sao. Cô còn ngây ngô mà
Lê tấm thân mệt mỏi vào phòng tắm, cô ngâm mình trong nước nóng.
Hôm nay cô quyết định ra ngoài
- Phúc bá, con muốn ra ngoài và đưa cho con cái thẻ kia- cô nói
Hà tỷ, Phúc bá cùng mấy người khác đều giật mình. Chẳng phải hôm qua hai người còn tranh luận về vấn đề này dẫn đến ông chủ tức giận sao? Cứ nghĩ cô khác thế mà.....
- Này, sao mọi người nhìn cháu như quái vật thế?- cô khó hiểu
- Cô muốn đi cửa hàng quần áo hay nữ trang,...để tôi đưa đi- Phúc bá nhàn nhạt nói
Nghe thế cô cười gian tà
- Anh ta nghĩ dùng tiền mà đánh bại được cháu sao? Cháu sẽ làm anh ta tức tới mức sặc nước. Phúc bá, chúng ta thẳng tiến khu thương mại " Hoa Đại". Hôm nay cháu sẽ dùng tiền của anh ta cho mấy em nhỏ ở cô nhi viện. Anh ta bảo không hứng thú cháu sẽ dùng danh nghĩa anh ta để quyên tặng...ha...ha...- cô nói đầy hứng thú
Mọi người lại bất ngờ thêm lần nữa. Cô cũng qúa đặc biệt đi. Có lẽ mùa xuân đã tới " Bảo Đế thành" thật rồi.
Không biết ý nghĩ của mọi người, cô lại vui thích với ý tưởng ngây ngô của mình.
Mà ở đâu đó có người lại bị sặc tới đỏ cả mặt...................