Editor: JingJing
Sau khi Thường Đình cúp điện thoại thì trở về giao diện trò chuyện, hỏi Cố Minh là ai thắng.
Cố Minh trực tiếp gửi một đoạn clip.
Là đoạn Thẩm Đàm ném quả bóng ba điểm.
Sau khi Thường Đình xem xong bèn lăn bò ra bàn cười.
Không thể tưởng tượng được tâm trạng của Tống Hằng bây giờ!
Tâm trạng của Tống Hằng bây giờ chính là muốn bùng cháy.
Vô cùng bùng cháy.
Nhóm Khúc Huy giơ tay chỉ một vòng sân, nói với Tống Hằng: “Đi kìa.”
Tống Hằng nhẫn nhịn nhưng không nhịn được nữa, mắng chửi một tiếng rồi dẫn đám Triệu Huy xông tới.
Thẩm Đàm giơ tay đón lấy một cú đấm đến từ cậu ta, không khách khí đánh trở về.
Cố Minh nhìn, cảm giác mình không đánh lại nên sáng suốt không nhúng tay vào nói: “Lúc cần thiết tớ sẽ báo cảnh sát giúp.”
Từ Dương kêu lên: “Làm gì đó! Tôn trọng cuộc đánh cược trên sân bóng thiêng liêng đi!
Kết quả không cần phải nói.
Tống Hằng lại thất bại lần nữa.
Tinh thần đã nhận lấy một đả kích to lớn.
Từ đó về sau, cậu ta không đến sân bóng này nữa.
Khoảng hơn giờ tối, Thường Đình mới đặt bút xuống đứng dậy, duỗi thẳng lưng chuẩn bị vào bếp làm chút đồ ăn gì đó cho mình.
Bên ngoài nổi gió lớn, thời tiết vào mùa xuân lại có hơi thay đổi.
Tiếng gió gào thét nghe trông thật dọa người.
Thường Đình ra ngoài đóng cửa sổ thì nghe thấy điện thoại vang lên, là Thẩm Đàm gọi tới.
Sau khi cô nghe máy thì thấy đối phương nói: “Ở đâu?”
“Đương nhiên là ở nhà rồi.” Thường Đình hừ hừ: “Cả ngày nay tớ đều ở nhà làm bài.”
“Vậy cậu ngoan lắm.” Thẩm Đàm lên tiếng: “Ra ngoài mở cửa, cho cậu một phần thưởng này.”
Thường Đình tò mò nhìn ra ngoài, bước đến mở cửa.
Thẩm Đàm trở về từ bên tiệm.
Anh đưa cho Thường Đình một hộp đồ ngọt xinh xắn nói: “Là đầu bếp bánh ngọt mới tới trong tiệm làm.”
“Cảm ơn.” Thường Đình nhận lấy nhìn nhìn: “Ngon không?”
“Không biết.” Thẩm Đàm nói.
Thường Đình nâng mắt nhìn anh, vẻ mặt nghi ngờ.
Thẩm Đàm: “Tớ chưa ăn.”
Thường Đình chớp mắt.
Thẩm Đàm nói: “Tiền lương một năm là . để mời đến, ăn không ngon thì bỏ.”
Thường Đình: “…”
Cô đột nhiên cảm thấy hộp bánh ngọt trong tay mình vô cùng quý giá.
Nhớ tới chiếc Harley và khu biệt thự bờ sông bao hết của Thẩm Đàm, Thường Đình ý thức được bối cảnh của bạn học Thẩm không đơn giản.
Cô tò mò nhìn Thẩm Đàm, người ta đã quá quen ý của cô nên nói: “Không ăn à?”
Thường Đình lắc đầu.
Cô xách cái hộp nói: “Cậu ăn cơm tối chưa?”
Thẩm Đàm im lặng một chốc, ra vẻ không quan tâm lắm đáp: “Chưa.”
“Muốn ăn cùng không?” Thường Đình quơ quơ hộp đồ ngọt: “Lần trước cậu đi gấp quá, tớ còn chưa hỏi cậu là cơm rang trứng ăn được không?”
“Tạm được.” Thẩm Đàm nhìn cô.
Anh không kén ăn lắm, ba bữa cơm không theo quy luật, khi ở một mình chỉ toàn là giải quyết bằng mì gói để no bụng.
Tối đó Thường Đình làm cơm rang trứng, đối với Thẩm Đàm mà nói là một loại khẩu vị mới lạ.
Để lại sự ấm áp và thoải mái trong ký ức.
“Vậy đi vào cùng ăn nào, đúng lúc tớ có đề không biết, cậu xem thử những bài đó tớ làm có đúng không.” Thường Đình mở cửa mời vào, cho Thẩm Đàm không ít lý do.
Thẩm Đàm thoáng nhìn cô, từ từ đi vào.
Gió thổi bay tay áo và sợi tóc, hai người một trước một sau đi vào nhà.
Cành cây trong sân khẽ lắc lư, lặng lẽ lướt qua trước cửa sổ, nhìn thoáng qua một số cảnh ấm áp.
Thẩm Đàm ngồi ở trên ghế, cầm lấy bài tập Thường Đình đã làm xong.
Bình thường học sinh muốn chạy theo thành tích, phần lớn đều do áp lực đến từ gia đình.
Nhưng Thường Đình không có.
Có lúc cô thức khuya học tập, còn sẽ bị bà ngoài giục đi ngủ, nói sức khỏe quan trọng hơn học hành.
Cho nên thành tích của cô tốt, hoàn toàn là do bản thân muốn theo đuổi.
Muốn làm đến một mức độ nào đó, muốn khiêu chiến một loại khả năng nào đấy.
Cũng may cô có thiên phú, lại vừa đủ cố gắng.
Thẩm Đàm nhìn đề một lát, tầm mắt lại lướt qua trong phòng bếp.
Thường Đình làm việc rất chậm rãi nhưng cũng rất thành thạo, nhìn cô cấu cơm, từ thị giác mà nói chính là một loại hưởng thụ.
Anh bất giác nhìn một lúc lâu.
Mãi đến lúc điện thoại của Thường Đình vang lên, cô đi nghe thì Thẩm Đàm cũng nhận được tin nhắn của Đa Quả.
Thường Đình nghe bà Bạch ở đầu điện thoại bên kia nói: “Mẹ mua cho con chút đồ ăn mang tới đây.”
Thường Đình: “…”
“Dạ? Không, không, không cần đâu ạ.”
Bà Bạch nói: “Đã đến nơi rồi.”
Thường Đình giật mình, lập tức quay đầu nhìn Thẩm Đàm đang ngồi trong phòng khách.
Thẩm Đàm đúng lúc nhìn vào mắt cô, đôi mắt sâu thẳm.
“Con, con đi ra liền! Mẹ đợi con một lát!” Thường Đình cúp điện thoại, ra ngoài nói với Thẩm Đàm: “Tiêu rồi, tiêu rồi! Mẹ của tớ đến! Bạn học Thẩm, cậu trốn ở trên lầu một lúc nhé!”
Thẩm Đàm: “…”
Trốn mới có chuyện đó.
Anh tỉnh queo đáp: “Đều là bạn học, cậu sợ cái gì?”
“Bạn học mới sợ!” Thường Đình nhất thời không tiện giải thích.
Từ lần trước mẹ xoi mói nhóm Tiết Doanh, cô cũng không dám để mẹ biết mình kết bạn với ai nữa.
Nếu để cho mẹ biết Thẩm Đàm đang ở nhà cô, trở về lại hỏi Tô Vi nữa, vậy thì phiền phức lắm.
Danh tiếng bây giờ ở trường của Thẩm Đàm thế nào? Mẹ mà biết nhất định sẽ cho anh vào trong danh sách đen.
Cô không muốn nghe thấy lời xoi mói về Thẩm Đàm từ phía mẹ.
Cô sợ mình sẽ không nhịn được.
Thẩm Đàm từ từ liếc cô, cũng không trêu cô nữa mà ngoan ngoãn đi lên lầu, bị Thường Đình nhốt vào trong phòng.
Cô chạy xuống cầu thang phát ra tiếng lạch bạch, còn gấp hơn tiếng gió ở bên ngoài.
Thẩm Đàm dựa vào cửa sổ nhìn, hơi buồn cười lắc đầu.
Khi xoay người trông thấy ảnh chụp trên bàn thì ánh mắt khẽ khựng lại.
Anh đi qua nhìn thử, phát hiện hộp quà mà tối đó Thường Đình nhận lấy đặt trên bàn vẫn chưa được gỡ ra.
Khi anh giúp đỡ tìm tấm hình về thì cũng biết đôi chút về chuyện gia đình của Thường Đình.
Thoạt nhìn cô không có bất mãn và bất kính gì với mẹ, nhưng cũng chưa bao giờ tiếp nhận đối phương.
Bà Bạch bước xuống từ trên xe, xách theo một túi lớn đồ ăn đi đến trước cửa.
Dáng vẻ Thường Đình mở cửa trông hơi gấp gáp, bà Bạch cười nói: “Đi chậm thôi.”
Cô nở nụ cười nói: “Không phải công việc rất bận sao ạ?”
“Tranh thủ đi qua đưa cho con.” Bà Bạch nói: “Dì trong nhà có làm một chút đồ ăn và nước sốt, mẹ đã phân loại giúp con rồi, con ăn cơm tối chưa?”
“Chưa ạ, con đang chuẩn bị.” Thường Đình nói.
Hai người cùng nhau vào nhà.
Thường Đình đặt đồ đã được phân loại vào trong tủ lạnh, bà Bạch đang kiểm tra nước sốt rồi nhìn nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp của cô, cười hỏi: “Con làm hai phần à?”
Thường Đình: “…”
Cô cười xấu hổ nói: “Tối nay con hơi đói, muốn ăn nhiều chút.”
Đa Quả đang phát sóng trực tiếp ở trên lầu cho Thẩm Đàm, Thẩm Đàm nghe thấy thế bèn cong môi cười.
Bà Bạch lại nói một số lời như hy vọng cô quay về nhưng đều bị Thường Đình nói cho xong chuyện.
Vất vả lắm mới tiễn người đi về, Thường Đình thở phào nhẹ nhõm, chạy thật nhanh lên lầu thả người ra.
Cô nhíu mày, vẻ mặt hơi buồn phiền.
Thường Đình gõ cửa nói: “Là tớ.”
Thẩm Đàm ở trong mở cửa cho cô: “Đây là phòng của cậu, cậu khách sáo vậy à?”
Có phải quá lễ phép rồi không.
Thường Đình nói: “Để cậu trốn ở đây, thật là có lỗi.”
“Không sao.” Thẩm Đàm nói.
Thường Đình nhìn anh không nói gì.
Thẩm Đàm nhìn cô, mang theo chút bất đắc dĩ: “Tớ không để ý, cậu đừng để tớ nói lần thứ ba.”
Lúc này Thường Đình mới dẫn anh đi xuống lầu, từ từ nói: “Giữa mẹ và tớ… mối quan hệ khá tế nhị, tớ không muốn mẹ can thiệp vào giới hạn kết bạn của tớ cho nên mới bảo cậu trốn đi.”
Vẻ mặt Thẩm Đàm thản nhiên: “Cậu không muốn nói thì đừng nói, điều tớ muốn biết không phải là những chuyện này.”
Anh không muốn nhìn thấy gương mặt khó chịu của Thường Đình.
Tại sao mấy lần trước anh lại nhìn thấy dáng vẻ chực chờ như muốn khóc của cô, bây giờ đã có đáp án.
Thường Đình đi đến trước cầu thang nghiêng đầu nhìn anh, tò mò nói: “Cậu muốn biết chuyện gì?”
Thẩm Đàm đứng trên một bậc, nhìn cô: “Cơm chín chưa?”
“Sắp rồi!” Thường Đình cong mắt nở nụ cười, lạch bạch chạy vào phòng bếp, khôi phục lại chút vẻ hoạt bát.
Thẩm Đàm thầm cười, đi tới dưới lầu nhặt quyển bài tập còn chưa xem xong tiếp tục xem.
Lúc hai người ăn cơm đều nói chuyện về học hành.
Thường Đình rất nghiêm túc thỉnh giáo anh mấy câu hỏi, Thẩm Đàm cũng đáp rất có tâm.
Sau mấy đề, ánh mắt Thường Đình nhìn Thẩm Đàm mang theo vẻ kinh ngạc và kiêu ngạo.
Không hổ là kho báu mà mình tự phát hiện.
Ánh mắt mang theo tia sáng nhìn Thẩm Đàm khiến trong lòng anh khẽ run lên.
Anh nói: “Nhìn tớ như vậy làm gì?”
“Cậu rất lợi hại, lợi hại hơn cả bọn họ.” Thường Đình nói: “Tại sao khi thi chỉ thi được chừng ấy điểm?”
Thẩm Đàm: “Tớ từng nói rồi.”
“Làm sao mới không cảm thấy phiền?” Thường Đình tò mò.
Thẩm Đàm từ tốn nói: “Chờ ngày nào đó khi thi, tâm tình tốt thì sẽ không cảm thấy phiền.”
Thường Đình: “…”
Kết thúc câu chuyện.
Sau bữa cơm chiều, Thẩm Đàm ở lại phụ đạo cho cô một lát, Thường Đình cố ý trì hoãn thời gian, hỏi anh không ít đề mà mình vốn biết.
Tuy Thẩm Đàm phát hiện ra nhưng lại không nói thẳng, phối hợp diễn cùng cô.
Sau khi thời gian không còn sớm nữa, Thẩm Đàm mới đứng dậy chuẩn bị rời khỏi.
Thường Đình tiễn anh ra tới cửa, vẻ mặt chân thành nói: “Cảm thấy cậu ở bên cạnh tớ phụ đạo rất có hiệu quả, trước kỳ thi sắp tới có thể mỗi ngày chiếm dụng một ít thời gian của cậu không?”
Cô đã chủ động tỏ ra có ý đồ với anh.
Thường Đình cảm thấy cô có thể thử xem.
Cô thật sự rất tò mò về người bạn thần bí của Thẩm Đàm.
Nếu mỗi ngày có chút thời gian ở cạnh Thẩm Đàm, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy mà phải không?
Thẩm Đàm híp mắt, giọng nói anh sâu xa: “Được.”
Anh đã đồng ý!
Trong lòng Thường Đình như có muôn vàn pháo hoa đang nổ rực, vui mừng đưa mắt nhìn Thẩm Đàm rời khỏi.
Kế hoạch tốt đẹp, thực tế lại rất tàn khốc.
Thời gian Thường Đình hẹn Thẩm Đàm là buổi tối.
Nhưng từ sau khi hai người hẹn xong thì ba buổi tối liên tiếp bà Bạch đều tới đây thăm Thường Đình.
Bà suy nghĩ mỗi ngày giành chút thời gian ở bên cạnh con gái để tìm hiểu rõ đối phương, nhưng lại chọn sai thời điểm.
Buổi tối ngày thứ tư, Thường Đình ở cổng trường kéo Thẩm Đàm lại, tội nghiệp nói: “Chúng ta đổi nơi khác đi.”
Vất vả lắm cô mới hẹn người ta tới được mà!
Cách lần thi kế tiếp còn khoảng một tuần, cô không thể cứ lãng phí thời gian như vậy!
Hơn nữa cô và mẹ nói chuyện không hợp nhau.
Mỗi tối nói chuyện đều như tra tấn.
Thẩm Đàm trông thấy dáng vẻ cô đáng thương thì thấy hơi buồn cười nói: “Cậu muốn đi đâu?”
Thường Đình nói: “Nơi nào cũng được, chỉ cần không phải là nhà tớ!”
Thẩm Đàm suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy đến trong tiệm đi.”
Cùng ý với cô!
Thường Đình gật đầu lia lịa.
Cô đã tò mò về cửa tiệm mà Thẩm Đàm nói từ rất lâu rồi.
Tiệm mà Thẩm Đàm nói chính là một quán bar hạng sang.
Chia làm nơi nhạc nhẹ và một nơi bên trong để high.
Tuy rằng vị thanh niên bị cấm vào nhưng nơi nhạc nhẹ có khá nhiều nhóm thanh thiếu niên vừa mới trưởng thành.
Bên trong sẽ có quy định hạn chế, cần phải xuất giấy tờ tùy thân để kiểm tra mới có thể đi vào.
Bên này phần đông là người lớn.
Thẩm Đàm dẫn Thường Đình đi qua là suy tính bên đó thuận tiện, cũng chiều theo ý của Thường Đình.
Sẽ không bị mẹ tìm đến hay là quấy rầy.
Hơn nữa biết được Thường Đình đã tò mò về nơi này rất lâu rồi.
Cô vô cùng muốn đi xem thế nào.
Nhóm Khúc Huy đang ở trong đó.
Bởi vì tuổi đã đi theo ông chủ học buôn bán, nhìn vào thì tuổi còn nhỏ nhưng sự hiểu biết lại hơn rất nhiều người.
Biết Thẩm Đàm muốn dẫn người đến, Khúc Huy đã bảo người thu dọn phòng.
Triệu Lực Dương vô cùng nhiệt tình nói: “Anh yên tâm đi, hãy giao cho em! Tụi anh muốn chơi cái gì? Đủ loại đạo cụ đều có!”
Khúc Huy hỏi Thẩm Đàm: “Chơi cái gì?”
Thẩm Đàm nói: “Không chơi, luyện đề, cậu ấy làm đề Ngũ Tam () chuẩn bị cho cuộc thi.”
“?” Triệu Lực Dương: “Tạm biệt!”
() Tên của một quyển sách để luyện đề.