Thuần Chân sỉnh không biết trời đất gì nữa. Chỉ tội Nhạc Y vừa đau lòng vừa phải hầu hạ một người say sỉnh như cô.
Đặt Thuần Chân ngay ngắn lên giường rồi thì cả người Nhạc Y cũng không còn sức nữa. Nó ngã bệt xuống sàn nhà, ngồi xuống dựa lưng vào cạnh giường Thuần Chân mà trầm tĩnh lại.
Lúc này Nhạc Y mới hồi nhớ lại hình ảnh của Hân Vy khi sớm. Hình ảnh người con gái mình thương khóc lóc, đau lòng mà mình không làm gì cả, lòng rất muốn ôm lấy mà phải giả vờ vô tâm.
Nước mắt Nhạc Y lăn dài, hai tay nó siết chặt lại răng cắn chặt môi không phát ra tiếng khúc khích trong đêm lạnh.
ngày trước.
Sau những lần suýt ngã vì thị giác bất ngờ mất đi trong vài phút. Sau những lần thờ ơ với những sự thay đổi của cơ thể. Cuối cùng vào một ngày đẹp trời Nhạc Y cũng quyết định đi làm rõ nguyên nhân.
Ngồi trong căn phòng nhỏ chỉ khoảng m vuông với tông màu trắng mà lòng Nhạc Y hỗn loạn. Máy lạnh vẫn bậc ở mức bão hòa nhưng không hiểu sao trán nó lại lấm tấm mồ hôi.
Dù đã chuẩn bị tâm lí trước khi đến nơi này, nhưng không hiểu sao vẫn có một nổi lo sợ tột cùng vây hãm lấy Nhạc Y. Nó ngồi hai tay bấu vào nhau mà lòng phập phòng thầm cầu trời điều tồi tệ đừng xảy ra.
Sau một màng áp lực kinh khủng chờ đợi thì cuối cùng giây phút chờ đợi cũng tới. Cánh cửa phòng cũng mở ra, bác sĩ cùng cô y tá đi vào.
Sắc mặt vị bác sĩ trung niên tối sầm, đôi lông mày bạc kia cũng nhíu lấy vào nhau. Ông cầm tờ giấy gì đó mà trầm ngâm ngồi xuống xem vẫn không nói lời nào. Nhìn ông như vậy lòng Nhạc Y như lữa đốt một to hơn. Nhưng người ta là bác sĩ người ta chưa nói mình sao lên tiếng.
-Y Nhi...trước khi chú nói kết quả, chú muốn con phải hứa với chú, phải thật bình tĩnh. Chuyện gì cũng có thể giải quyết cả. Được không?
Vị bác sĩ trung niên ánh mắt lo lắng nhìn Nhạc Y mà nhắc nhở cũng như là cho người kia lấy tinh thần.
Nghe như vậy lòng Nhạc Y thầm hiểu đã có chuyện chẳng lành, nhịp tim đập loạn cả lên. Nhạc Y hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh.
-Vâng. Chú cứ nói đi ạ.
-Thật ra mọi thứ không phải do tai nạn đâu. Theo như kết quả kiểm tra thì cháu đang có một khối u trong não.....Nó chèn ép trực tiếp lên dây thần kinh thị giác. Nên mắt con sẽ mất dần thị giác cho tới khi không còn nhìn thấy gì nữa.
Vị bác sĩ trung niên vừa là bác sĩ vừa là người chú quen biết với ba mẹ Nhạc Y. Nhìn đứa cháu, mình từng bế, từng cõng trên lưng bây giờ lại là bệnh nhân của mình, lại còn mặc bệnh quái ác, lòng ông đau vô cùng. Từng lời buông ra dễ dàng không biết ông đã phải lấy bao nhiêu bình tĩnh nén bao nhiêu đau buồn.
Dù chuẩn bị tinh thần nhưng sự thật này quá giới hạn chịu đựng của nó rồi. Nhạc Y không kiềm chế nổi sự hoảng loạn, sự sợ hãi của mình mà đứng phắt dậy loai hoai như sắp phát điên lên.
-Chú gạt con đúng không? Chú nói đi, chú gạt con đúng không? Kết quả này là sai đúng không chú?. ....Chú...chú mau kiểm tra lại đi...
Nhạc Y nước mắt lưng tròng đôi tay run rẩy nắm chặt hia tay vị bác sĩ mà tìm một chút hi vọng. Dù cho hi vọng đó là giả.
-Kiểm tra...Đi chú...chúng ta đi kiểm tra lại đi chú... Chúng ta kiểm tra lại đi chú.hic..hic...hic
Nhạc Y bấn loạn không còn là chính mình nữa. Nó nắm lấy tay bác sĩ mà kéo đi, cố kéo đi kiểm tra lại. Nó không tin bản thân mình bị u não. Nhưng thật ra chỉ là tự lừa dối mình, vì sự thật đều in rõ trên giấy tờ thôi. hơn nữa, người kia là người chú quen biết, nếu ông ấy biết thì cũng đã kiểm tra kĩ trước khi đưa ra kết quả.
Vị bác sĩ nhìn Nhạc Y đau khổ mà xót xa. Một đứa nhỏ đang tuổi lớn như vậy sau lại bị một chuyện kinh khủng như vậy.
-Chú...Kiểm tra lại đi mà...hic..hic...Con xin chú...xin chú..hic...hic..
Nhạc Y đuối sức đau khổ, ngồi bệt ra sàn phòng khám mà nước mắt giàng dụa. Lí trí biết đó là sự thật nhưng tâm lại không chấp nhận được. Nó gục ngã, đôi chân chẳng còn đứng vững nổi nữa. Tim nó sau đau quá, đau như ai bóp nghẹt, đau như từng mạch máu đang từ từ vỡ ra máu lan ra.
Nhạc Y ngồi khóc như đứa trẻ bơ vơ nơi đường đời, vô tình vấp phải một hố sâu rồi té thẳng xuống dưới đáy không thể nào đi lên.
Khóc một lúc rất lâu Nhạc Y bình tĩnh lạ thường. Có lẽ nó nhận ra bây giờ khóc cũng không thay đổi được, điều quan trọng bây giờ là tìm cách. Nó lau vội nước mắt cố chống đẩy rồi đi lại bàn ngồi chỉnh tề lại.
-Con còn có thể nhìn thấy bao lâu nữa? năm... tháng hay là...
Không khóc nữa, chấp nhận sự thật nhưng giọng Nhạc Y vẫn run rẩy khi tự mình dự đoán thời gian còn lại của bản thân.
-Y Y à....Thật ra lúc nhận kết quả chú đã có liên hệ với những người đồng nghiệp ở nước ngoài và nói về tình trạng của cháu. Họ nói...nếu được phẫu thuật thì mắt sẽ thấy lại bình thường. Còn nếu không...thì chưa tới tháng....cháu sẽ mù hoàn toàn...Nhưng mà....
-Nhưng mà...với tình trạng của cháu...
Bác sĩ nghẹn ngào tránh tổn thương cực độ với người kia.
-Chú cứ nói đi ạ.
-Thành công...rất thấp.
Với tư cách một bác sĩ, một người chú có tấm lòng yêu thương. Nhìn đứa cháu nhỏ của mình lòng vị bác sĩ đau xót. Ông cố buông từng chữ mà ngay thâm tâm ông không muốn nói ra chút nào.
-...Khoản bao nhiêu?
-.....Chưa tới....%.
Dù đau lòng, không muốn đứa cháu gái đau lòng mất hi vọng. Nhưng mà với tư cách một bác sĩ, ông có trách nhiệm phải cho bệnh nhận mình biết rõ tình hình sức khỏe của họ.
Với một học sinh con số là con số cao nhất hằng mong ướt. Nhưng trong lúc này còn số dường như chẳng là gì cả. Một con số mà khiến người ta hoang mang, con số khiến người ta nhận ra chữ "kì tích" đáng giá thế nào.
Có người sinh ra đã không thấy bẩm sinh hoặc là sau một điều gì rồi đột ngột không còn nhìn thấy gì nữa lòng đã đau lắm rồi. Nhưng nếu bạn phải đếm từng ngày mình còn được nhìn thấy, nếu bạn biết trước được thời gian mình mất đi tầm mắt thì nó còn đau như thế nào. Nó giày vò con người ta, bắt người ta phải trải qua từng ngày trong đau khổ, trong lo sợ. Nó còn kinh khủng hơn nhiều. Huống hồ gì lại đối với đứa trẻ chỉ tuổi.
Nhạc Y đau đến căm lặng, không còn kích động nữa. Nhạc Y ngồi trầm ngâm im lặng suy nghĩ gì đó mà hai hàng nước mắt lại tự rơi ra.
- tháng... tháng cũng đủ rồi.
Trong căn phòng với bức tường lạnh lẽo cùng với những tia sáng được phát ra từ nhũng bóng đèn vàng yếu ớt càng khiến cho lòng người trùng xuống trầm trọng.
Một cô gái say xưa ngủ không biết gì, xung quanh chỉ có những ánh đèn cùng ánh trăng soi vào. Chỉ còn một mình Nhạc Y với bóng tối ảm đạm.Không có ai, nên cũng không sợ ai sẽ hỏi han hay thương hại mình. Tay Nhạc Y siết chặt tờ giấy kiểm tra vẫn còn in tên mình trên đó mà đau thắt lòng.
Cuộc sống mới hạnh phúc được đôi chút, người mình yêu mới bên cạnh, tuổi đời của Nhạc Y còn quá nhỏ, cớ sao, cớ sao ông trời lại trêu đùa nó như thế. Tình yêu, tình thân làm sao dễ dàng rời bỏ chứ. Càng nghĩ, nước mắt Nhạc Y càng lăn xuống nhiều hơn.
Đang đau đớn với hồi ức kinh khủng kia thì chợt điện thoại sáng lên. Màn hình chợt hiện lên dòng tin nhắn. Mắt liếc sang nhìn, Nhạc Y cũng chưa kịp liếc mắt nhìn xem ai gửi tới thì tim chợt nhói khi hình nền điện thoại. Ở đó vẫn hiện rõ nụ cười hạnh phúc của người nó yêu.Tấm ảnh Nhạc Y và Hân Vy ôm tươi cười hạnh phúc. Lúc đó trên mặt ai cũng lộ rõ sự hạnh phúc.
Đặt tờ giấy chuẩn đoán xuống, Nhạc Y đưa bàn tay thon nhỏ, run rẩy cầm điện thoại lên xem. Hình vẫn đó nhưng khoảng khắc đọc dòng tin nhắn kia thì tim Nhạc Y như một khối thủy tinh " Choang" vỡ vụn ra.
"Vốn dĩ...cậu chưa từng yêu tớ, phải không?"
Đó là tin nhắn từ cái tên " Chó con ", cái tên mà Nhạc Y dành cho số điện thoại của người thương.
Nếu là trước đây khi Hân Vy nhắn những lời này thì nó chắc chắn sẽ nhắn lại mắng cô bằng những lời ngọt ngào. Nhưng bây giờ, điều đó là không thể, hoàn cảnh của nó lúc này không cho phép nó ngọt ngào giải thích với Hân Vy.
Lòng rất muốn nói rằng " Đồ ngốc à....Tôi không yêu em thì yêu ai bây giờ". Nhưng rồi răng cắn chặt môi đưa tay bấm hồi đáp vỏn vẹn chữ.
-" Phải"
chữ mà thay đổi mọi thứ, chữ kết thúc cho cuộc tình, kết thúc cho hồi ức đẹp đẽ trong lòng Hân Vy.
Hân Vy ngồi trên giường, tay siết chặt điện thoại như muốn dùng hết lực bóp nát điện thoại để không nhìn thấy tin nhắn kia.
- Chẳng phải đã nói...tôi là duy nhất sao?...Nói sẽ không bao giờ tổn thương tôi sao?...
-Tại sao?....Tại sao cậu nói những lời ngọt ngào đó làm gì? Để rồi...đến cuối cùng, chính cậu là người làm tôi đau nhất. Chính cậu là người bỏ tôi mà đi chứ?..hic...hic.
Những lời ngọt ngào ngày nào, những cái ôm, những cái hôn trao nhau ngày nào bây giờ dường như vô nghĩa sau tin nhắn đáp lời của Nhạc Y. Mọi lời nói, mọi lời hứa dường như gió thoảng qua tai thôi.
-"Có lẽ là do em...do em không giữ nổi mấy người ở lại."
-"Hứa với em...người sau..hãy yêu người đó thật nhiều. Hãy trao lời ngọt ngào khi mấy người thật sự yêu người đó. Nếu không họ sẽ lầm tưởng. Như chính em đã từng vậy."
-"Chồng ơi...
-Đây là lần cuối, em gọi mấy người như thế. Tạm biệt."
Những dòng tin nhắn cuối cùng chứa đầy nổi bi ai, lẫn nước mắt của Hân Vy. Và đó cũng là những điều cuối cùng cô nói với Nhạc Y.
-Vy Vy....xin lỗi.
Nhạc Y đọc từng dòng tin nhắn mà nước mắt rơi lã chả. Lúc này nó chẳng nói được gì ngoài gọi tên người kia.
Có cái đau nào bằng việc phải tỏ ra vô tâm với người mà mình thật sự quan tâm.