Tiếng suối chảy róc rách,những tia nắng len lỏi qua từng kẽ lá. Khiến cho khu rừng trở nên đẹp và thơ mộng vô cùng. Tiếng chim hót bên ngoài vang vọng rừng xanh. Đám trẻ nằm trong lều ôm người mình thương mà ngủ ngon lành. Có lẽ giây phút này là giây phút bình yên nhất. Là cái cảm giác mà sao bao nhiêu ngày lăn sả với cái xã hội khó khăn và ồn ào ở ngoài. Ta tìm về chốn bình yên bên người ta yêu.
Nhạc Y bên đây thức giấc từ lâu, nó nằm một bên cứ ôm mãi Hân Vy mà thông thả ngắm người kia ngủ. Trên mặt Nhạc Y lộ rõ vẻ hạnh phúc, ánh mắt lại chất chứa đầy yêu thương và tâm sự. Nhạc Y nằm đưa tay cứ vuốt vuốt tóc Hân Vy mà ngắm người kia ngủ. Trong lòng Nhạc Y lúc này chỉ muốn cố gắng thu hết nét mặt xinh sắn kia vào trí nhớ mình. Nó chẳng muốn bao giờ quên cái cảm giác lúc này, chẳng bao giờ muốn quên đi nét mặt yêu thương kia.
Hân Vy bị Nhạc Y vuốt tóc riết đến mức cũng tỉnh giấc. Cô choàng tay qua cổ Nhạc Y mà dịu dàng buông lời:
-Sao chồng không ngủ thêm chút nữa? Còn sớm mà.
Hân Vy vẫn còn mơ màng chưa tỉnh hẳn, cô khịch khịch mũi ôm lấy cổ Nhạc Y mà nụng nịu yêu thương.
-Em quyến rũ thế này, tôi làm sao ngủ được đây.
Nhạc Y mắt háo sắt nhìn vào tấm ngực trần của Hân Vy. Dưa ngón trỏ miết nhẹ nhàng từ xương quai xanh rồi từ từ xuống phần da thịt nằm giữa hai đồi núi chập chùng của Hân Vy.
-Đồ háo sắc. Đêm qua ăn vét máng còn gì nữa.
-hihi. Thôi nào, chúng ta cũng nên về thôi. Chắc bọn họ cũng đang tìm đó.
-ừm.moaz...
Hân Vy tặng Nhạc Y một nụ hôn rồi nhanh nhặt quần áo mặt vào.
Trở về lều mọi người ăn uống xông xuôi lại rủ nhau đi tắm. Như Minh thương Đổng Triết nên cũng không xuống nước. Vì anh biết nếu cả mình cũng mê chơi để một mình Đổng Triết trên bờ nhìn họ đùa giỡn chắc chắn anh sẽ cảm thấy buồn. Nên Như Minh dù lòng rất muốn vui chơi với mọi người nhưng anh sẵn sàn dẹp sang một bên để ở cạnh Đổng Triết.
-Woa....Ngon
Như Minh há hốc mồm khi chứng kiến cảnh cô nàng mặc đồ tắm làm nổi rõ từng đường cong quyến rũ trên cơ thể. Hân Vy, Hạ Băng và Thuần Chân mặc đồ tắm cùng nhau đi ra suối tắm nô đùa với nhau. Như Minh là gay mà cũng không kiềm chế được cảm xúc khi nhìn thân hình nóng bỏng của người kia.
Đợi người kia xuống tắm rồi,Như Minh bỏ vào lều lấy đồ thì Nhạc Y vội đi lại cạnh Đổng Triết.
-Anh...
-Sao vậy? Không xuống chơi cùng họ sao?
-Em có chuyện muốn nói với anh.
Nghe giọng điệu nghiêm tuc của Nhạc Y, Đổng Triết cũng thấy bất ngờ. Điều chỉnh tâm trạng Đổng Triết nghiêm mặt thoắt cái biến thành ông anh trưởng thành của Nhạc Y.
-Sao? Chuyện gì mà nghiêm túc vậy?
-Anh...anh có từng nghĩ sẽ đi nước ngoài chữa trị không?
Nhạc Y tay vịnh tay Đổng Triết ánh mắt có chút buồn. Vì nó biết rõ khi nhắc tới chuyện này người nghe nhất định sẽ đau lòng.
-...
Đổng Triết nghe nhắc đến chuyện buồn ánh mắt anh liền đau buồn, tâm trạng cũng chợt chùng xuống. Đứa ánh mắt đau buồn nhìn lại đôi chân bất động của mình Đổng Triết nghiến răng nén nước mắt.
-Như Minh nó không nói, nhưng em biết nó rất hi vọng anh sẽ chữa trị đôi chân của mình.
-Nhưng mà...Bác sĩ từng nói phần trăm chữa được rất thấp. Anh không muốn Như Minh hi vọng rồi lại thất vọng.
-Anh à!!!...dù chỉ là % anh cũng nên thử. Em tin với kĩ thuật hiện nay nhất định sẽ giúp anh đi lại được. Anh cho mình một cơ hội....cũng như cho tình cảm hai người một cơ hội.
-Anh không muốn mình dùng chính đôi chân này cùng Như Minh đi mọi nẻo đường trong tương lai sao? Không muốn mình nắm tay Như Minh đi lên lễ đường sao?
Nhìn Đổng Triết vẫn chưa được thuyết phục, Nạc Y lại lấy hết mọi lời lẽ mình có thể nói ra một lần nữa thuyết phục anh.
-Nhạc Y...Em có chuyện gì đúng không?
Nhìn vẻ sốt ruột của Nhạc Y cộng thêm vẻ mặt quái lạ của Nhạc Y lúc này làm cho Đổng Triết dâng lên một cảm giác bất an.
-hihi. Em có chuyện gì đâu chứ?
-Không...Em nhất định có chuyện. Anh lớn hơn em, từ nhỏ chúng ta cũng chơi với nhau. Em thế nào anh không biết sao?...
-hihi. Anh à...Em bình thường mà. Chỉ là...Em thấy thương anh và thương Như Minh thôi. Em nói vậy thôi. Anh suy nghĩ lại nhé.
Nói rồi Nhạc Y cười cười để lại Đổng Triết ngồi một mình. Bản thân mình chạy lại chổ người kia tắm.
Nhạc Y bắt trớn rồi nhảy ào xuống suối. Người vừa đáp xuống nước thì nước văng tung tóe.
-Á....Đồ Nhạc Y đáng ghét.
Hân Vy giật mình tim đập chân run mà la lói mắng Nhạc Y.
Nhạc Y cuối cùng bất ngờ lại ngoi lên trước mặt Hân Vy. Vừa ngoi lên lại cười vui vẻ vì vẻ mặt nhăn nhó mắng mình của Hân Vy.
-ư...m
Chẳng đợi cho người kia nói gì, Nhạc Y vô tư kéo người kia tới mà hôn. Cảnh tượng hai cô gái ướt sủng đứng dưới nước mà trao cho nhau nụ hôn ngọt đúng là đẹp và thu hút ánh nhìn.
Hạ Băng nhìn đứa em gái mất nết của mình mà giận muốn tạt nước về hướng hai đứa kia. Ai không biết đứa yêu nhau nhưng mà bày tỏ quá mức trước mặt người khác đúng là làm người khác ganh tị không kém.
- cái đứa này. Muốn chọt mù mắt người khác hay sao?
Hạ Băng lần đầu chứng kiến cảnh hai đứa con gái hôn nhau lại có chút ngại ngùng. Không biết làm sao Hạ Băng đành quay đi né hình ảnh đó.
Thuần Chân cũng nhìn thấy cảnh bách hợp ngọt ngào kia, cô liếc mắt sang Hạ Băng rồi mắt bất chợt sáng lên. Dường như trong đầu cô đã nảy ra một ý định gì đó rất hay ho.
Thuần Chân bơi tới chỗ Hạ Băng rồi đột nhiên đưa tay kéo Hạ Băng chìm xuống nước.
Hạ Băng chìm trong nước lúc đầu còn hốt hoảng phản ứng kịch liệt. Nhưng sau khi mở mắt ra nhìn trong nước mới phát hiện ra là Thuần Chân bày trò. Sự kích động cũng bớt đi nhiều. Cô nhăn nhó nhướng mắt nhìn Thuần Chân trong nước như muốn hỏi " Chị đang làm gì vậy?"
Thuần Chân cười cái rồi bơi gần lại hôn Hạ Băng. Trong màn nước Hạ Băng không bất ngờ, không phản kháng vì lúc này chẳng ai thấy họ đang làm gì. Hạ Băng lại đáp trả nụ hôn của Thuần Chân trong sự bất ngờ.
Cùng một dòng suối, trên mặt nước thì một cặp hôn nhau dưới làn nước thì cặp khác lại hôn nhau. Mùi bách hợp như bao trùm cả một vùng nước mà họ đang ở.
Đến khi không còn thở nổi dưới nước Hạ Băng và Thuần Chân mới chịu ngoi lên mặt nước. Cả hai ho sặc sụa vội đưa tay lau nước trên mặt mình trấn tĩnh lại.
Nhưng khi quay lưng bơi vào bờ thì lại phát hiện cảnh trớ trêu. Nhạc Y và Hân Vy và cả Như Minh ngồi trên đá chống tay nhìn về hướng họ. Trên mặt mỗi người còn lộ rõ nụ cười bí hiểm.
Hạ Băng ngượng ngùng xoa xoa cổ bơi nhanh vào bờ rồi đi nhanh lên lều thay đồ.
-HAHAHHAHAHAHHA....
Hạ Băng vừa đi lên thì đứa nhóc kia cũng đồng thanh cười lớn. Đứa nào cũng ôm bụng mà cười hả hê với sự ngại ngùng của Hạ Băng.
-Một đám tiểu quỷ. hihi.
Thuần Chân nhìn đám học trò của mình mà không nén nổi nụ cười.
Chơi tới chiều mọi người ai cũng thu sếp đồ đạt rồi xuống đường về nhà. Trên gương mặt ai cũng hiện rõ niềm vui. Vì sao chuyến đi này ai cũng có được điều mình uốn, ai cũng giải đáp mọi câu hỏi của bản thân.
-Chị ba...chị không sao chứ?
Hân Vy ngồi một bên nhìn Hạ Băng từ lúc lên xe mặt cứ nhăn nhó mà khó coi mà lòng lo lắng.
-Chị thấy hơi nhứt đầu. Chị ngủ một chút. Khi nào tới gọi chị
Hạ Băng mệt mỏi cũng không bắt bẽ cách xưng hô của Hân Vy. Cô xoa xoa thái dương mình mà cố thư giản. Cô ngã người về phía sau ghế mà nhắm mắt dưỡng thần.LÂM GIA
-Vợ. Em vào tắm trước đi. Tôi sang xem chị Ba thế nào cái đã.
Nhạc Y đưa đồ mình cho Hân Vy rồi bỏ đi sang phòng Hạ Băng. Đi chơi về lại lưu luyến không muốn xa, Hân vy quyết định ở lại nhà Nhạc Y. Cũng không lạ gì, vì bây giờ cả hai gia đình ai cũng biết hai đứa nhỏ yêu nhau. Ba mẹ Nhạc Y cũng xem Hân Vy như người trong nhà, chuyện hai đứa ở chung là bình thường. Có lẽ chỉ cần thông báo về ở chung một nhà nữa là xong.
Bước vào thì chỉ thấy Hạ Băng ngồi khoanh tay ánh mắt thất thần nhưng đôi lông mài lại dính chặt vào nhau. Nhạc Y nhẹ nhàng khép cửa rồi đi lại ngồi xuống giường đưa mắt lo lắng nhìn Hạ Băng.
-Chị...Chị đang suy nghĩ về cô Chân hả?
-Em nói bậy bạ gì vậy? Không có...
Hạ Băng vẫn một mặt khó coi diều chỉnh hơi thở mà trò chuyện với Nhạc Y.
-Chứ chuyện gì mà từ lúc về chị cứ hầm hầm như vậy? Hay cô Chân nói gì chị hay sao?
-Chị nói là không có mà..
Hạ Băng tự nhiên phát quạo với Nhạc Y. Cô cũng không hiểu sao bản thân mình lại quạo chỉ vì sự quan tâm của em gái mình. Lời buông ra rồi cô mới thấy hối hận.
-Chị thật sự là người tham lam đó. Cô Chân thương chị. Chị không cần, cũng không dứt khoát để cô ấy có hạnh phúc khác. Chị vừa muốn cô Chân một tâm với mình và cũng muốn kết hôn với anh Minh Khôi. Tại sao chị ích kỉ như vậy?
Nhạc Y mặt cau có bây giờ không thèm phân lớn nhỏ nữa. Nó ngồi mặt đối mặt Hạ Băng.
-Em nghĩ chị muốn như vậy sao?...hic...hic...Chị và Minh Khôi bên nhau gần năm rồi. Anh ấy tốt với chị thế nào, thương chị ra sao. Chị hiểu rõ.Tháng sau là cả sẽ kết hôn rồi. Bây giờ chị lại có tình cảm với Thuần Chân. Em bảo chị phải làm sao? Ích kỉ bỏ mặt Minh Khôi, quên hết những điều tốt đẹp kia mà tổn thương anh ấy hay sao?
-Tình yêu...nó không phải là sự cảm kích. Chị hiểu không?
-Chị biết...hichic....Nhưng nếu chị ích kỉ nghĩ cho mình thì lúc đó chị ăn nói sao với hai bên gia đình...hichic... ăn nói sao với Minh Khôi. Rồi mặt mũi ba mẹ để đâu.
-Mặt mũi ba mẹ cứ để đó. Nó chẳng chạy đi đâu cả. Nhà mình đâu phải chưa có ngoại lệ. Chị cưới anh Minh Khôi nhưng trong lòng lại nhớ nhung cô Chân. Chị không thấy cái đó vừa ích kỉ vừa tàn nhẫn với anh ấy hay sao? Chỉ vì một mình chị mà cả con người đau khổ.
-hic...Chị nghĩ kĩ rồi, tình cảm của chị đối với Thuần Chân chỉ là chút cảm nắng thoáng qua thôi. Sau khi đám cưới với Minh Khôi, thời gian dần dần cũng sẽ quên thôi.
-Quên??? Để rồi xem.
Nhạc Y tức muốn hộc máu với Hạ Băng. Nó cố tình mang hết tấm lòng khuyên ngăn thức tỉnh người kia. Nhưng chẳng khác gì nước đổ vào lá môn chẳng thấm vào đâu cả.
Nhạc Y tức quá liền nổi giận bỏ về phòng mình không thèm ngó ngàng gì tới Hạ Băng nữa.