Hoang mang và thảng thất
“Tên đốn mạt! Thứ ngu! Đồ đần!” Tất Tử Hạo mắng xối xả một hồi xong mới thấy nhẹ nhõm. Ít khi cậu để lộ biểu cảm trên mặt, mà giờ cơn giận lại hiện rõ từng nét như thế. Từ sau khi nói chuyện hôm đó đến nay, tâm tình cậu rất bức bối mà nguyên nhân lại lờ mờ không rõ. Tuy không nghĩ Phương Quý Bắc có ý nghĩ như thế, nói theo lý thì chuyện cũng không có gì đáng giận. Nhưng… thật tình cậu vẫn giận.
Dù ban đầu khi tiếp cận anh, cậu thật có ý đồ trả thù, thậm chí muốn xuống tay giết anh nữa. Nhưng mà…
Bỗng cậu giật mình.
Tâm tình nén giận như vầy sao kỳ quái thế? Tên Phương Quý Bắc kia có gì quan trọng chứ? Vốn mục đích của cậu chẳng phải là để Phương Quý Bắc tín nhiệm mình à? Vì sao…Vì sao cậu lại có cảm giác oan ức thế này? Hắn có nghĩ về cậu thế nào cứ mặc, có quan hệ gì đâu? Vì sao… lại để ý tới hắn như vậy?
Cậu đi loạn trong ngự hoa viên, ấm ức đến độ ngồi xổm xuống bứng đám cỏ le te như thể trút giận lên Phương Quý Bắc vậy. Ngự hoa viên bây giờ không còn là chỗ ngự dụng của Hoàng thượng nữa, mà đã thành vườn tược trồng trọt của thợ thầy. Thế nên giờ có nhiều người trong vườn cậu cũng mặc, cứ khí thế bứng cỏ tiếp.
Có người bước tới trước mặt hắn, “Tất xá nhân?”Tất Tử Hạo hơi bất ngờ bèn ngẩng lên nhìn, rồi lắp bắp kinh hãi.
“Đàm Nhan Hằng?” Tất Tử Hạo chau mày gọi.
“Quả nhiên ngươi còn nhớ ta, dù ta thiệt tình không có nhớ đến loại xá nhân như ngươi…” Người kia mỉm cười, tướng mạo hắn cũng khá nên cười càng ra dáng phong lưu. “Ta không ngờ Tất xá nhân chui ra khỏi góc kẹt rồi lại có diện mạo làm người ta giật mình thế này. Thảo nào… trước đây ngươi dám nói tiên đế phải cần ngươi.”
“Tiên đế đã qua đời rồi. Phò mã đại nhân được chuẩn vào cung là muốn ôn chuyện cũ với tại hạ sao?” Cậu lạnh lùng hỏi.
“Làm gì có. Ta đến để nhận lời chúc mừng thôi.” Đàm Nhan Hằng cười rạng rỡ. “Hôm nay không phải phiên của Tất xá nhân nên ngươi chưa biết cũng phải. Hoàng thượng đã chọn ta là Trạng Nguyên khoa văn nên ta nhân tiện dạo chơi hoa viên thôi.”
Nháy mắt tâm trí cậu xoay chuyển.
Cái tên này không phải người trong quan trường, nên dù thành đôi lưỡng tình tương duyệt với công chúa nhưng không có mấy đại thần biết mặt hắn. Ngay cả vậy, lá gan tên này cũng rất lớn, dám mạo danh tham gia khoa cử…
“Ngươi lấy tên Ngôn Đàm có phải không? Ta còn nghĩ sao có bài văn hoa mỹ ở đâu ra, thì ra đúng là của phò mã.” Tất Tử Hạo cũng bật cười. “Quan Trạng Nguyên muốn làm quan trong triều hiện nay sao? Vậy ta và ngươi giờ cùng xưng thần tử trong điện rồi, chỉ sợ phò mã phải chịu dưới quyền ta rồi…”
“Tất xá nhân, ta vào triều làm quan tất nhiên là vì công chúa rồi.” Đàm Nhan Hằng nhướn mi, “Giờ ta chỉ muốn biết, Tất xá nhân có ôm ấp cùng ý tưởng hay không?”
“Công chúa… có khỏe không?” Mắt Tất Tử Hạo lấp lánh.
Biểu tình Đàm Nhan Hằng dịu lại, “Ngươi còn biết hỏi câu đó thì xem ra còn chưa thay đổi. Cô ấy vẫn khỏe, nhưng còn nặng quốc hận nên lúc nào cũng nghĩ đến việc dẫn binh về.”
“Là công chúa sai ngươi đến tìm ta sao?” Tất Tử Hạo vừa hỏi đã thấy ngu xuẩn bèn nghiêng đầu nhoẻn cười, “Công chúa còn nhớ loại tiểu tốt như ta thật khiến ta vinh hạnh.”
“Nếu không phải ngươi làm ra chuyện kinh tởm thế tục thế kia thì đời nào công chúa lại có ấn tượng với ngươi.” Đàm Nhan Hằng nói, “Công chúa nói với ta là tuyệt đối có thể tín nhiệm ngươi, bởi vì không ai yêu hoàng đệ của nàng hơn ngươi cả. Ngươi tuyệt nhiên sẽ không bỏ qua cho kẻ giết người tình của mình.”
Tất Tử Hạo cúi gầm mặt xuống thì thấy ngón tay của mình, tay cậu chẳng có chút run rẩy. Nhưng cũng chỉ có cậu biết lòng bàn tay mình đang phát lạnh.
“Giả như công chúa đoán sai thì sao?” Cậu khẽ hỏi, “Giả như… ta tham quyền ham tài không nỡ buông cái chức phó tướng này… Giả như ta bán đứng ngươi, thậm chí bán đứng cả công chúa…”
“Ngươi có thể sao?” Đàm Nhan Hằng nhìn cậu mà hỏi, “Công chúa nói khả năng ngươi thay lòng đổi dạ còn thấp hơn cả ta… Bất quá ta mới quen biết cô ấy có mấy năm, thâm giao cũng lỏng lẻo. Nhưng ngươi luôn ở sát cạnh Hoàng thượng, trong mắt ngươi, ngoại trừ Hoàng thượng ra thì không còn ai khác.”
Tất Tử Hạo cúi đầu, giọng ráng giả bình tĩnh, “Ngươi muốn ta làm gì?”
Đàm Nhan Hằng hài lòng cười, “Ta muốn ngươi báo cáo từng hành động của tên tặc tử kia cho ta biết, đồng thời thám thính tình trạng binh lực của hắn. Xem hắn có binh phù gì đó hay không, lấy được thì càng tốt… Đồng thời, khi ngươi làm phó tướng thì phải ráng nuôi dưỡng thế lực của mình. Với lại, nói đỡ lời cho ta để tên tặc tử kia phái ta làm quan địa phương chứ đừng đưa vào Hàn lâm học viện gì đó…”
“Ngươi không biết Hàn lâm học viên đã bị xóa rồi sao?” Tất Tử Hạo ngẩng đầu, dợm cười nhìn hắn, “Xem ra ngươi không xứng sắm vai thám thính trong triều rồi.”
Hắn bẽ mặt lắp bắp, “Cái đó…”
“Ngươi cứ yên tâm. Chỉ cần ngươi không có biểu hiện xuất chúng nổi trội nào thì Hoàng thượng sẽ không giữ ngươi ở kinh đâu. Bất quá ta khuyên ngươi một câu, không cần nói toạc hết ra thế này. Dù không có mật thám, nhưng hắn có khả năng nghe nhìn hết chuyện dân chúng khắp thiên hạ.” Tất Tử Hạo nhoẻn cười rạng rỡ, “Ngươi đó, cẩn thận một chút vẫn hơn.”
Đàm Nhan Hằng nhìn nụ cười của Tất Tử Hạo thì bỗng thấy phát lạnh. Hắn không thể đứng lại lâu mà mau mắn cáo từ ngay.
Tất Tử Hạo nhìn theo bóng của hắn mà thầm thì, “Ta nên cảm ơn ngươi đã nhắc nhở ta… Hay là oán hận ngươi dám có ý muốn giết hắn đây?”
“Trong mắt của ta chỉ có hắn thôi…” Tất Tử Hạo lập lại câu nói kia mà biểu tình chuyển biến lạ lùng, chẳng biết là vui mừng hay thế nào nữa, “Thì ra… là như thế sao…?”
οοο
Đại Nhạc có đủ người nên thuận lợi trên con đường phát triển đất nước.
Những năm cuối triều đại cũ có thể nói tệ nạn nhan nhản khắp nơi. Cướp bóc gian ngay giữa đường, tham quan hoành hành trong khi dân chúng lầm than. Tuy ba năm cuối khi Thừa Chiêu Đế tại vị cũng không có thêm chính sách nhiễu dân nào, nhưng cũng không làm được chuyện ích lợi gì. Quốc gia này đã sát bờ sụp đổ, dù có thay hoàng đế cũng chỉ như vậy thôi.
Với sự khởi đầu đầy dẫy bộn bề, Tất Tử Hạo trơ mắt nhìn Phương Quý Bắc tất bật, lại trơ mắt nhìn anh ngày càng hao gầy mà lòng dấy lên tư vị khó hiểu.
Cậu chỉ biết dốc sức giúp đỡ anh, dồn hết sức cho anh chút thoải mái.
Trong khoảng thời gian đó, hai người có chút hiềm khích với nhau. Phương Quý Bắc nói Tất Tử Hạo đã là phó tướng nên hai người cứ ở chung với nhau sẽ rất kỳ cục. Cho nên anh sửa sang mấy gian phòng bên ngoài tẩm cung để Tất Tử Hạo ở, còn an bài cả cung nữ giỏi giang hầu hạ cậu.
Nhưng trong lòng cậu ấm ức chẳng thôi – Nguyên nhân trước kia, nằm chung giường chung gối mà cậu không hề nghĩ sẽ xuống tay với người nọ, giờ bị ngăn cách lại khiến cậu nhung nhớ đến khó ngủ. Nếu giờ cậu còn ngủ chung với anh, ít ra… lúc tối có thể thừa dịp anh ta ngủ say mà làm chút chuyện, chẳng hạn như… hôn anh ấy.
Hôm đó, khi cậu mớm nước cho anh đã rất muốn nếm thử hương vị làn môi đó. Chẳng qua lúc ấy cậu chưa nhận ra được cảm xúc mình, bây giờ thì không còn cơ hội nữa.
…Không được, không thể suy nghĩ thế này. Nhất định sẽ có cơ hội nữa, chỉ cần mình ráng nắm bắt mà thôi. Chí ít bên cạnh anh ta giờ không có ai, chỉ có mình thôi.
Tất Tử Hạo cúi đầu nhìn tay mình, thứ cậu muốn thì tuyệt đối không thể buông tay. Trừ phi cậu không muốn, chứ chẳng có gì hai bàn tay này không nắm được.
“Tất phó tướng… Tất phó tướng?” Khổng Chi Cao gọi to mấy tiếng mà cậu vẫn cúi đầu ngơ ngẩn. Hắn định đưa tay lay cậu thì Phương Quý Bắc ngồi một bên gọi, “Tiểu Tất.”
Lập tức Tất Tử Hạo sực tỉnh, “Hoàng thượng, có chuyện gì vậy?”
Khổng Chi Cao thoáng nhíu mày, cảm thấy thái độ của Tất Tử Hạo có gì lạ nên nói chen vào, “Tất phó tướng, chúng ta đang thảo luận vấn đề sống qua mùa đông này…”
“Qua mùa đông?” Cậu sửng sốt. “Chỉ cần nhóm lửa nhiều hơn để đừng đông lạnh thôi, có gì mà cần thảo luận?” Cái chuyện cỏn con này cũng đáng cho một hoàng đế và ba tể tướng đến thảo luận sao?
Trông bộ dáng Khổng Chi Cao và Phương Quý Bắc nhìn nhau rất ư là bất đắc dĩ. Ngô Tam Tỉnh thấy hơi xấu hổ kéo Tất Tử Hạo sang bên, “Tất tướng, chúng ta đang bàn vấn đề dân chúng làm sao sống qua mùa đông kìa.” Thật ra Ngô Tam Tỉnh cũng bị đồng cảnh ngộ như Tất Tử Hạo rồi. Hắn tự nhận là lòng thấu hiểu thiên hạ, nhưng thực chất cũng như cậu, cũng không nghĩ sống qua mùa đông thì có vấn đề gì. Hồi nãy hắn cũng bị Khổng Chi Cao và Phương Quý Bắc bỏ nhỏ bên tai.
Tuy cùng vấp một lỗi nhưng cách biểu hiện của hai người cách biệt rất xa. Thoáng chốc Tất Tử Hạo đã bắt kịp suy nghĩ hai người kia nên cả bọn sôi nổi bàn bạc. Ngô Tam Tỉnh ráng nói chen vào nhưng hiển nhiên chẳng có tác dụng gì.
“Hoàng thượng và Tể tướng thì khỏi nói rồi, họ xuất thân từ nhân gian nên có rành chuyện này cũng là thường.” Ngô Tam Tỉnh nhàn hạ cân nhắc. “Vậy tại sao ta so không lại với Tất phó tướng chứ? Y cũng đâu có hiểu những chuyện này, với lại cũng chỉ là đứa nhỏ thôi…”
Ngô Tam Tỉnh nhìn ba người trước mặt mà không thể không thừa nhận mình đã già, chắc nên nhường bước cho kẻ hiền đức thôi. Lúc Đại Vi diệt vong, lý do ông không tự sát hay cáo lão là vì lo lắng cho dân chúng và bận lòng cho quốc gia, lo âu đám nông dân binh sĩ này sẽ quậy nát đất nước.
Thật có ai ngờ, dù vị hoàng thượng này không đọc được chữ, thậm chí không phân biệt được tam tỉnh lục bộ là gì lại có sở trường trị quốc như thế. Hành vi của hắn hơi thô thiển và nông cạn, nhưng khi áp dụng lại luôn có hiệu quả lạ kỳ. Còn Khổng Chi Cao kia dù học vấn không cao nhưng là một quân sư mưa kế nổi danh. Hai người đứng bên nhau khiến ứng dụng mọi chuyện vào thực tế hết sức lợi hại.
Bây giờ còn có thêm một Tất Tử Hạo.
Luận về học thức hay năng lực thì đứa nhỏ chưa đến hai mươi tuổi này lại biểu hiện xuất sắc hơn cả ông. Công báo Bán Nguyệt mà y phụ trách giờ đã muốn lan ra khỏi kinh thành, ảnh hưởng của nó ngày càng mở rộng. Biết bao danh sĩ đại nho mà còn bại dưới ngòi bút thằng bé đó. Hơn nữa nửa năm trước đây, đứa bé này chỉ là cái bóng đi theo sau Thừa Chiêu Đế. Thừa Chiêu Đế đăng cơ được ba năm mà ông cũng không có chú ý tới nó, thậm chí chẳng nhớ bộ dáng, tên thì cũng mài mại…
Ba người này đứng với nhau thì Đại Nhạc còn gì phải lo? Giờ nhớ lại ý tưởng ‘vì nước vì dân’ của ông lúc đầu mới thấy buồn cười làm sao. Ông nhìn ba người thảo luận đến khí thế ngút trời thì chợt mỉm cười đoạn đi pha trà cho họ. Dù sao ông cũng rảnh rỗi, nhưng vừa đi sang bên đã thấy có người đứng ngoài cửa.
“Cao quản sự? Ngươi đứng đó làm gì vậy?” Ngô Tam Tỉnh nhận ra người kia bèn hỏi.
“Bẩm Ngô tướng, ta đến tìm Hoàng thượng…” Cao quản sự trả lời mà cứ lấm lét ngó vào phòng. Ngô Tam Tỉnh biết ông ta không muốn quấy rầy ba người kia nên lên tiếng, “Có chuyện gì không? Nếu là chuyện quan trọng thì cứ nói ra đi.”
“Cũng không phải nghiêm trọng gì, có điều…” Cao quản sự chần chừ một hồi, “Mục lão trượng bảo, muốn xuất cung xem xét tình hình đất đông cứng để dễ quyết định nên trồng thứ gì vào đầu xuân, rồi sau đó sẽ cho viết trên công báo Bán Nguyệt. Lão trượng đi từ hôm qua tới giờ… còn chưa về…”
Ngô Tam Tỉnh hơi biến sắc, ra dấu bảo Cao quản sự bước vào, “Việc này quan trọng, nên nhờ Hoàng thượng định đoạt thì hơn.”
οοο
Khí trời kinh thành buốt giá, mấy ngày nay lại có mấy trận tuyết nên giờ lướt mắt nhìn thì đất trời đều nhuộm màu trắng xóa. Giờ đa phần ai cũng ở trong nhà, còn vùng đồng ruộng ngoài kinh thành thì không có lấy một dấu chân trên đất. Màu trắng tuyết phản quang lấp lánh đến chói mắt. Gió từ đâu thổi đến khiến tuyết tung bay như đang lất phất rơi. Khí lạnh thẩm thấu xương làm Tất Tử hạo run lẩy bẩy, bước chân cũng loạng choạng.
“Tiểu Tất, ngươi nên đi về đi. Thân người yếu vậy, ngươi chịu lạnh không nổi đâu.” Phương Quý Bắc đi cạnh bên thấy cậu như thế thì không khỏi chau mày khuyên. Vậy mà cậu lại lắc đầu, tay níu sát găng lông cừu cười gượng, “Ta đã bận hết áo quần chống lạnh trong cung rồi, nếu còn thấy lạnh nữa thì quá vô dụng đi. Hoàng thượng chỉ mặc mỏng như thế…”
Anh ngắt lời cậu, “Con người ta khỏe mạnh trong khi da thịt thì dày, sao ngươi so với ta được chứ?”
Vẻ mặt cậu thoáng chút ủ ê, “Dĩ nhiên ta không dám so sánh với Hoàng thượng…”
“Ý ta không phải như vậy…” Anh nghe ra ngữ khí khác lạ của cậu thì vội bảo, “Ta lo lắng sợ ngươi bị cảm lạnh này nọ sẽ phiền phức lắm…”
“Giờ bổng lộc ta cũng nhiều, đủ tiền thỉnh thái y mà, không cần người chi tiền đâu.” Tất Tử Hạo liếc sang nhìn Phương Quý Bắc, áo lông cừu cạ vào mũi làm cậu hắt xì một cái nên biểu tình nghiêm trọng gì cũng biến mất. Anh chẳng nhịn được cười, “Ta còn chưa đến nỗi keo kiệt tới vậy, là ta thật lòng lo lắng cho ngươi mà.”
Cậu khẽ rụt đầu vào áo choàng thầm tủm tỉm, chỉ lắp bắp nói, “Ta không sao, người không cần lo. Giờ quan trọng là tìm Mục lão trượng đi.”
Vì chuyện tìm kiếm Mục lão trượng mà gần như toàn bộ người trong cung đều chạy ra ngoài hết. Anh thế nào cũng muốn ngăn Tất Tử Hạo nhưng không thể được nên đành đi chung với thằng bé. Giờ thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó lạnh đến thâm đỏ thì anh thấy xót lòng. Anh liền choàng tay ôm cậu vào người để thân nhiệt bản thân lan sang cho cậu nhóc. Anh vẫn chăm chú nhìn ngó xung quanh nên tất nhiên không thấy được nụ cười ‘hí hửng trúng mẻ’ của Tất Tử Hạo – Mà dù anh có thấy thì cũng không hiểu.
Giữa chốn tuyết trắng mù mịt bốn bề, việc tìm người thật không dễ gì. Trời mùa đông tối rất nhanh, khi sậm trời thì chẳng dõi mắt nhìn xa được. Phương Quý Bắc kéo Tất Tử Hạo lên cao nhìn xung quanh mà vẫn không thấy ai.
“A? Hoàng thượng nhìn đi, hình như chỗ này có đất bị tơi lên.” Bỗng cậu phát hiện ra cái gì đó. Anh vội chạy qua xem, quả nhiên có một khoảng đất ngổn ngang dấu chân khác thường. Khi nhìn gần thì vết chân kéo dài đến ngọn núi đằng xa.
“Không lẽ lúc Mục lão trượng xem xét đất đai, trời đổ tuyết nên lão tới chân núi đằng kia tránh tuyết sao?” Phương Quý Bắc vừa lẩm bẩm vừa lần theo dấu chân. Ở ngoài ngoại ô thành có rất nhiều dãy núi nhỏ, bằng chứng là ngọn núi trước mắt này. Núi cũng không cao lắm nên leo lên cũng dễ dàng.
“Cẩn thận đó, chỗ này là khe núi, lỡ ngã xuống là không hay đâu.” Phương Quý Bắc dặn dò Tất Tử Hạo xong thì kéo cậu theo đến vách núi để tìm kiếm dấu vết.
“Chẳng lẽ Mục lão trượng ngã xuống đây sao?” Tất Tử Hạo chau mày thì thầm khi thấy dấu chân mất dạng ngay vách đá. “Nhưng cách dốc trờ trờ ra đó, chắc không đến nỗi nào? Dù lão có ngã thì sườn đồi cũng không trũng lắm, chắc sẽ không sao…” Tuy rằng Mục lão trượng đã lớn tuổi nhưng thân thể vẫn rất khỏe, hơn nữa lão lao động quanh năm nên ắt hẳn linh hoạt.
Phương Quý Bắc cũng nhíu mày nhìn khắp chung quanh. Màu tuyết trắng chôn vùi hầu hết mọi thứ, chỉ có đỉnh núi trơ ra do gió thổi bạt đi, hé mở một vài cây hoa nhụy vàng. Bỗng ánh mắt anh chăm chú nhìn một bụi cây, “Cái cây đó…”
Anh bước qua để xổm người ngồi xuống nhìn cho kỹ đám cỏ dại kia, nét kinh ngạc hiện ra trên mặt, “Có người dẫm lên đám cỏ này, còn nhổ hết gốc chúng nữa. Tiểu Tất, ngươi đến coi đi—”
“Cẩn thận!!” Đột nhiên cậu hét to một tiếng, anh chỉ thấy lớp đá dưới chân mình xốp rệu. Một cơn gió rừng thổi bạt làm anh mất thăng bằng ngã xuống. Bên dưới chỉ là sườn dốc. Anh vừa vươn tay muốn níu cái gì đó, nhưng khi chạm đến đám cây kia anh do dự, rồi buông tay ra luôn. Mấy cái cây đó thế nào cũng hữu dụng. Dù sao sườn đồi cũng không sâu gì, anh có ngã cũng chẳng bị gì đâu. Ngay lúc đó anh cảm giác thứ gì vừa mềm mà vừa lạnh cóng nắm chặt tay anh. Phương Quý Bắc ngước nhìn thì thấy khuôn mặt hốt hoảng của Tất Tử Hạo.
Anh chần chừ một nhoáng, tính thả tay mình ra nhưng đã trễ. Thể trọng hai người khác biệt rất xa nên cậu làm sao níu anh cho nổi, ngược lại còn bị anh lôi ngã xuống sườn núi.
οοο
Tất Tử Hạo chỉ cảm nhận cả người đau trì xuống, nhưng người trước mặt cậu cứ ôm chặt để bảo vệ cậu không bị thương. Cậu ngả đầu lên ngực Phương Quý Bắc trong khi môi thì nhoẻn cười.
Gió trên núi cao lạnh thấu xương tủy. Tuy hai người té xuống tuyết không bị thương, nhưng tuyết lạnh buốt len vào tay áo nên cả người đều ướt sũng. Thân thể cậu vốn không được mạnh nên hắt hơi mấy cái liền, toàn thân thì run cầm cập. Phương Quý Bắc ôm chặt cậu mà đảo mắt nhìn xung quanh. Bên trong mấy sơn cốc này khá tối, nhất thời gấp rút anh không tìm thấy đường vào. Anh ôm cậu đi vài bước, cảm nhận người cậu run bắn liên hồi thì chau mày.
Cuối cùng anh cũng tìm ra một hang động nhỏ trên vách đá nên, chẳng nghĩ ngợi nhiều mà bồng người đi vào. Hang động sâu hút khiến anh rẽ nhiều đoạn mới đặt người xuống được, rồi mở ngòi lửa lên xem xét tình hình của Tất Tử Hạo. Do anh bảo vệ cậu rất tốt nên người cậu không có vết thương gì, hiềm nỗi cậu không chịu lạnh được nên sắc mặt trắng bệch thôi.
Phương Quý Bắc lưỡng lự một hồi thì bắt đầu cởi áo ra. Cái áo khoác của anh bị tuyết thấm sướt sũng, nhưng cũng may bên trong còn khô. Anh cởi cái áo đưa cho cậu, “Ngươi cởi đồ ướt ra rồi choàng cái này vào đi, ta ra ngoài kiếm củi nhóm lửa đã.”
Cậu nhìn anh mà sắc mặt biến dạng, “Người… trên người của ngươi…” Dù ánh sáng của ngòi lửa le lói nhưng cũng đủ cho cậu thấy những vết thương chằng chịt trên người anh. Hàng tá vết chém ngang dọc hằn trước ngực, bên hông thì chi chít vết đao đâm và roi quất. Thậm chí có vết thương chạy hút sâu vào ngực mà không thấy dấu dừng.
Người cậu run bắn lên, có ý muốn rướn người đến để kiểm tra vết thương ấy. Anh cúi xuống nhìn mà chỉ cười xòa, “Chắc dọa ngươi chết khiếp rồi. Đây toàn là vết thương cũ, nhìn rất kinh khủng ha?” Anh khoác cái áo ướt sũng còn lại, xong quay sang xoa đầu cậu, “Ngoan chờ ta ở đây. Mặc áo vào đi, ta sẽ về mau mà.”
Anh bước đi ra ngoài, còn cậu thì ôm áo anh vào lòng mà ánh mắt dần sắt lạnh. Cả người anh có quá nhiều vết thương, cái nào cũng đều rất nặng. Làm sao con người này còn sống sót tới giờ được? Anh đã bị biết bao tra tấn, thậm chí đã bao nhiêu lần suýt tử vong nữa? Trong lòng cậu dấy lên cơn buốt rét lan cả ra ngoài thân thể, cả hàm răng cũng đánh bò cạp.
“Tiểu Tất, thấy lạnh lắm sao? Ngươi ráng chờ chút đi, ta đi nhóm lửa ngay đây.” Giọng nói anh bên tai vẫn dịu dàng và thành thật, người cậu lọt thỏm vào vòng tay ấm áp của anh. Cậu lắc đầu quầy quậy, một tay với ngăn ngòi lửa trong khi tay kia sờ soạng áo anh. Chẳng mấy chốc áo khoác dài của anh bị vạch phanh ra để lộ bờ ngực rộng lớn. Ban đầu cậu chăm chú nhìn, càng nhìn lại thấy lòng càng xót, rồi thấy giận dữ, rồi lại đau lòng.
“Những vết thương này…” Ngón tay cậu mơn trớn qua vết cắt, sắc mặt không tương xứng với hành động. Thật ra làn da Phương Quý Bắc cũng khá sáng, nhưng do anh không muốn người khác thấy những vết thương này nên hiếm khi cởi áo ra.
Chỗ đặt tay mơn trớn có cảm giác rất tốt nên cậu thấy hơi tiếc nuối khi dứt tay ra. Miệng vết thương thô ráp bàn tay làm cậu nhìn chẳng dứt mắt, lòng lại thôi thúc muốn đặt môi lên hôn.
Con người này chịu quá nhiều thương tích nặng nề ở nơi mà cậu chẳng hay cũng chẳng biết.
“Tiểu Tất, mấy vết thương này không có gì đâu. Thiệt mà.” Anh cảm nhận sự quan tâm của cậu thì xòa cười, “Chuyện vung đao cầm thương thì làm sao không có bị thương chứ?”
Nói là nói thế, nhưng vết thương trên người anh và người khác là hoàn toàn không giống nhau.
Anh thấy cậu cắn môi ra vẻ sắp khóc đến nơi, tay thì cẩn thận vuốt ve vết thương của mình thì bỗng thấy lòng rung động. Anh bắt tay cậu lại, “Tiểu Tất, ta đi nhóm lửa đây. Ngươi cởi áo quần ướt ra phơi khô để khỏi cảm lạnh, nha?”
Cậu hơi chần chờ, nhưng cũng biết kiểu cách mình thế này rất đường đột nên rút tay lại ngồi nép sang bên. Có điều mắt cậu vẫn dõi theo thân người anh, cảm xúc trong đáy mắt cũng thay đổi liên hồi.
“Những vết thương đó là bị khi nào? Lúc đi giúp việc không bao lâu hay là lúc sung quân? Hay khi đoạt ngôi?” Cậu thấy anh đang bận nhóm lửa thì lẳng lặng hỏi, giọng nói có phần lấp liếm đi cơn giận. “Đau lắm không?”
“Đau lắm chứ, rất đau là đằng khác, nhưng mà chịu đựng chút thì không sao.” Tiếng lách tách vang lên, cuối cùng lửa cũng chiếu sáng cả sơn động. Dáng anh ngồi ngay ngắn trước ánh lửa dịu dàng khiến cậu ngẩn ngơ. Đã vậy anh còn hồn nhiên không biết gì, ráng lôi con người ta đến ngồi gần, “Xem ra hang động này rất sâu, giờ đang mùa đông nên chắc không có rắn rết đâu. Nhưng mà ngươi đừng ngồi xa quá, khói thổi ngược sang không tốt đâu.”
Anh thấy vẻ mặt của Tất Tử Hạo thì thở dài một hơi: “Tiểu Tất, tốt xấu gì ngươi cũng là con trai, đừng có sợ này sợ nọ. Cứ yên tâm đi, có ta bên cạnh thì ngươi sẽ không bị thương giống vậy đâu…”
Cậu ngả người vào lòng anh, áp mặt sát vết sẹo xấu xí mà nói, “Ta sẽ không để người chịu những vết thương thế này nữa!” Anh ngẩn ngơ, thấy ấm hỉnh cả lòng rồi đưa tay vuốt ve đầu Tất Tử Hạo, “Cám ơn ngươi.”
“Người bị thương nhiều thế này mà không thấy oán hận sao? Lúc suýt chết, chẳng lẽ người không cảm thấy không đáng?” Cậu vừa đau xót mân mê vết thương mà hỏi.
Anh thấy chỗ vết thương rất ư ngứa ngáy, có cảm giác là lạ trỗi lên làm người sượng ngắc nên anh âm thầm nhích ra. Nhưng cái cậu ấm kia được đằng chân thì lân đằng đầu, tiện thể nhích gần thêm.
“Ta nói rồi, lúc bị thương hay sắp chết, ta đã nghĩ mình muốn sống để cho người khác không phải chịu khổ như thế.” Anh vừa phải ra sức né cậu mà vừa thuyết phục, “Tiểu Tất, ta đi đến Nam Dương, chỗ đó có rất nhiều nước nhỏ và người từ phương khác đến. Một số nước thì yếu trong khi một số nước khác thì mạnh, có người sống rất khá giả và cũng có người nghèo khốn hơn cả Đại Vi… Nên khi đó ta đã nghĩ, nếu có khả năng, ta muốn biến đất nước mình cường thịnh hơn những nước kia.”
Anh dứt lời thì cậu ngẩng lên nhìn thẳng anh nhưng hai tay vẫn không ngừng mân mê, “Tiểu Tất, có lẽ ta không có bản lĩnh thật, trước sau cũng chỉ có con đường chết. Nhưng một nước có nhiều người như vậy, chỉ cần có cơ hội thì họ sẽ tự cải thiện cuộc sống. Nếu tuyển hết những hạt giống tốt ra thì sẽ không ai xài tiếp loại giống xấu vừa mất mùa vừa không kháng cự được gió sương. Chỉ cần mọi người biết có quan viên tốt thì sẽ không ai chịu thứ quan ôi thối ngồi trên đầu mình… Dù những chuyện ta làm có thể không chính đáng và sai lầm đi nữa, nhưng ta sẽ luôn xem xét và lắng nghe góp ý…”
“Hoàng… ta…” Cậu muốn gọi anh nhưng cảm thấy hai chữ ‘hoàng thượng’ rất ư xa cách, rất muốn gọi tên ‘Quý Bắc’ lắm nhưng lại không có can đảm. Cậu chỉ thấy con tim mình đập loạn nhịp, bóng đêm trong hang động và ánh lửa bập bùng kế bên càng thổi phồng xúc động trong lòng cậu. Dáng dấp con người hở áo trước mặt càng khiến cậu hận không thể cắn nuốt trọn đối phương mới hả dạ, “Ta sẽ giúp người, người có thể…”
“Ta cũng giúp Hoàng thượng nữa!” Một giọng già cỗi ngắt lời, át cả vế sau “…ở cùng với ta” của cậu. Cậu lắp bắp kinh hãi quay nhìn bên sâu trong hang động, chỉ thấy Mục lão trượng họ tìm kiếm cả ngày đang đi từ trong ra. Một tay lão nắm một nhúm cỏ mà cười tít mắt, “Hoàng thượng, ta giải quyết được rồi. Đây là thứ cây mà mười năm trước ta từng thấy qua, nếu suôn sẻ thì trong vòng hai năm thôi ta sẽ phối ra được loại lúa có năng suất cao…”
Phương Quý Bắc nghe thế thì mừng hết lớn, buông Tất Tử Hạo ra mà bước đến gần Mục lão trượng, “Mục lão trượng, ông cũng ngã từ trển xuống đây sao? Ông không sao chớ? Tại làm sao không thấy ông quay về vậy?”
“Lão đầu nghĩ đi lên núi thật không dễ dàng à nha.” Mục lão trượng nói mà mặt mày hơi nhăn nhó, “Còn chuyện kia, thật ra ta hái được cây giống thì mừng quá, nhưng sợ trời lạnh nó bị hư nên mới kiếm tạm chỗ này nghỉ ngơi. Sau đó ngồi nghiên cứu mãi mà quên mất thời gian. Dù sao trong người ta cũng có mang theo lương khô… Phải rồi Hoàng thượng à, có đói bụng không? Ta còn mấy cái màn thầu nè…”
Anh cũng không khách sáo kéo lão ngồi gần nhóm lửa, vừa gặm màn thầu khô quắt vừa hưng phấn thảo luận, còn thuận tay hơ khô áo quần cho Tất Tử Hạo nữa. Cậu ngồi kế bên nhìn hai con người kia cao hứng nói năng hung hãn gặm màn thầu. Gặm cả cơn giận hừng hực trong lòng cậu nữa.
Chỉ thiếu chút nữa cậu đã nói ra được, ít nhất cũng tranh thủ được chút đỉnh. Cái lão già chết tiệt đó, bảo lớn tuổi mà sao tai còn thính vậy chứ? Bất quá là cây lúa nước thôi, có gì đặc biệt… Tuy nghĩ thế, nhưng khi nhìn sang thì thấy sắc mặt đỏ hừng của anh bên đống lửa. Cũng có thể do anh hưng phấn quá đỏ mặt cũng nên, cả người đều rần rộ sự vui mừng và tràn trề sức sống.
Thôi bỏ đi. Dù lỡ một cơ hội nhưng anh vui mừng thế là tốt rồi.