Bản Ghi Chú Hàng Ngày (Khởi Cư Chú)

chương 1: tiết tử

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chốn hoàng cung của Đại Vi là nơi rất xa hoa mỹ lệ, nào là cột trụ vàng lấp lánh nằm dưới mái ngói lưu ly khiến người chói lòa mắt. Mái điện khắc chín hình con rồng hùng vĩ ngạo nghễ ngó xuống khắp đất nước.

Ánh nắng chiếu vào song cửa đàn hương, chẻ xắn mặt đất đỏ ngầu thành tấm bản đồ chằng chịt. Trong màn bụi bay mờ mịt, màu nắng dạ ra điểm lấp lánh giữa không trung.

Cung Lưu Hi là nơi thượng triều, ngày thường vào lúc này là thời điểm quan văn tướng võ lên triều mới phải, nhưng giờ trên điện một bề trống toác. Nhìn lần theo bậc thang phía trên thì thấy có một thiếu niên nhỏ nhắn ngồi trên long ỷ khảm vàng tô đỏ.

Long ỷ rất lớn nên thiếu niên ngồi chẳng đến phân nửa ghế. Y mặc chiếc long bào vàng rực mà không có mũ mão, mái tóc đen xõa xuống lấp nửa khuôn mặt.

Không gian đang yên tĩnh là thế thì bỗng chốc, tiếng ồn ào từ xa ập vào. Dần dần tiếng thét la giết chóc càng rõ hơn và ngoài cửa cung điện, bước chân dồn dập kéo rần rật đến.

Thiếu niên ngồi trên ngai rồng từ tốn đứng lên, vạt lụa hoàng bào rũ nặng trịch xuống. Y bước tới thềm bậc thang, chậm rãi rút bảo kiếm từ kẻ đứng cạnh mình, chống kiếm xuống mà chờ đợi.

Cửa lớn cung Lưu Hi bị phá toang ra, một đám người lăm le binh khí sáng loáng xộc vào trong. Quan sát kỹ thì thấy áo quần họ đều rách te tua, máu nhuộm cả mặt mày. Kẻ dẫn đầu quả thực cứ như xông từ thác máu mà ra, từ trên xuống dưới đều thẫm đỏ. Lưỡi đao trên tay anh không dính lấy một giọt máu, hiển nhiên thấy đó là một bảo đao.

Nhóm người xông vào cung Lưu Hi thấy điện chầu trống hoác thì ngơ ngác. Người cầm đầu ngẩng nhìn trực diện thiếu niên đứng trên nấc thang. Kẻ thủ lĩnh phất tay ngăn đám người phía sau đứng yên, rồi tiến lên từng bước nói với người thiếu niên, “Ngươi là hoàng đế sao?”

Thiếu niên cúi đầu nhìn anh do dự trong thoáng chốc, sau cùng mím chặt răng, giơ cao kiếm lên. Lưỡi kiếm phản xạ ánh sáng chói lòa. Đám người bên dưới tưởng y muốn động thủ liền nháo nhào lên. Trong tiếng hỗn loạn đó thì giọng nói thiếu niên đĩnh đạc hẳn, “Trẫm thà chết chứ bất tuân rơi vào tay loạn thần tặc tử!”

Người dẫn đầu kinh hoàng phóng lên bậc thang, “Khoan đã, ngươi đừng tự sát—”

Thiếu niên quét mắt nhìn bên dưới một lượt, “Giang sơn Đại Vi bị hủy trong tay trẫm, trẫm còn mặt mũi nào nhìn tổ tiên dưới suối vàng chứ!” Y dứt lời thì quay ngoắt bảo kiếm đâm vào cổ mình. Máu phun ra tung tóe lên người vừa xông lên. Thiếu niên chậm chạp ngã xuống, tà áo rồng vàng rực bị máu tươi nhuộm thẫm sáng.

Có một người mặc áo xanh lam đang quỳ bên trái ngai rồng, đầu đội mũ ô sa có dây dài hai bên dành cho quan chức thấp. Trong cảnh tượng rối loạn thế, người đó còn cầm bút viết liến thoắng xuống một quyển sổ.

Vào ngày Đinh Dậu tháng bảy, năm thứ ba Thừa Chiêu, loạn quân ập vào hoàng cung. Hoàng đế tự vận trước đám tặc tử.

Giang sơn Đại Vi đến đây là kết thúc…

Truyện Chữ Hay