Hai chữ ‘giam lỏng’ vừa ra, Điềm Nhi ngoài cửa lập tức ngây ra như phỗng.
Cái gọi là “giam lỏng” tức là chỉ những người trong hoàng thất phạm vào tội lớn bị giam tại một nơi chỉ định, trừ bỏ ăn uống tiểu tiện ngày thường ra, không cho phép có bất kỳ tiếp xúc nào với bên ngoài, quả thực cũng không khác ngồi tù là mấy. Ngoài xét nhà cách tước ra, hình phạt này xem như là nghiêm trọng nhất.
Trong lòng nàng kinh sợ không thôi, không khỏi tiến về phía trước vài bước, muốn càng nghe rõ hơn. Không bao lâu, liền nghe bên trong vang lên thanh âm có chút khàn khàn của Dận Chân.
“Bảo Đái Đạc tạm thời đem người của chúng ta ẩn nấp, Hoàng a mã sẽ không dễ dàng tin là Dận Thì ra tay, còn cả mật thám bên Thái tử và lão Bát cũng lui đi hết, tuyệt đối không thể để cho bọn họ hoài nghi việc này có bóng dáng của phủ Ung vương.”
“Gia, yên tâm đi! Đái tiên sinh đã y như lời ngài nói rồi...” Liền nghe Tô Bồi Thịnh bên trong còn nói thêm: “Gia lần hành động này thật sự là lấy thân mạo hiểm, thuốc kia tuy có giải pháp, nhưng dùng rất tổn thương thân thể, nếu không được thông tri trước, nô tài cũng thật sự nghĩ ngài bị nhiễm dịch bệnh!”
Điềm Nhi chỉ cảm thấy đầu óc mình Oanh~ một tiếng, không còn suy nghĩ được gì, Tô Bồi Thịnh nói thế là có ý gì? Dận Chân hắn, Dận Chân hắn ——
Đại khái là quá mức khiếp sợ, cho nên không tự chủ được nàng thấp giọng bật thốt một tiếng.
Bên trong, sắc mặt Dận Chân lập tức trầm xuống, đôi mắt tối tăm nhanh như tia chớp quét về sau tấm bình phong. “Ai ở đó? Mau lăn ra đây cho gia.”
Một lát sau, một nữ tử y phục vàng nghệ thêu chạc cây chậm rãi đi ra, sắc mặt nàng trắng bệch, tràn đầy vẻ không thể tin, thân mình khẽ run run thoạt nhìn giống như một con thỏ con bị dồn bức đến bờ tuyệt vọng.
“Phúc tấn...” tiếng kinh hô của Tô Bồi Thịnh phá vỡ yên tĩnh trong phòng.
Dận Chân nhìn thê tử lảo đảo chực ngã, không cần suy nghĩ liền tiến lên muốn đỡ, không ngờ —
“Đừng đụng vào thiếp!” Điềm Nhi quát to một tiếng, vô số nước mắt cứ như vậy mà lăn xuống.
Hai tay Dận Chân vươn ra cứng đờ giữa không trung.
Chẳng biết lúc nào, Tô Bồi Thịnh đã không thấy bóng dáng đâu, trong phòng chỉ còn lại hai vợ chồng họ.
Điềm Nhi nhìn thẳng vào hai mắt trượng phu, run run hỏi: “Hắn nói thật sao?”Yết hầu Dận Chân hơi nhúc nhích.
“Cho nên không phải là bệnh dịch?”
Dận Chân né tránh ánh mắt chất vấn của thê tử.
Điềm Nhi nhắm chặt hai mắt, trong lòng chỉ có vô số đau thương.
Những ngày lo lắng sợ hãi, những ngày thê lương bất lực, những ngày cả ngày lẫn đêm cầu khấn trời cao trượng phu có thể bình an vô sự, quả thực tất cả chỉ là trò cười hoang đường.
Nàng không muốn nhìn thấy hắn, không bao giờ muốn nữa, lảo đảo lui về phía sau vài bước, Điềm Nhi xoay người muốn chạy ra ngoài.
Dận Chân có dự cảm, nếu cứ để cho nàng chạy đi như vậy, sau này vợ chồng bọn họ sẽ không thể khôi phục lại như trước. Cho nên hắn mặc kệ nàng giãy dụa, cững rắn ôm nàng vào trong lòng, dùng thanh âm trầm thấp nói: “Điềm Nhi, nàng nghe gia nói, không phải như nàng nghĩ...”
Không phải như vậy, vậy thì như thế nào!! Chẳng trách trong lúc tuyệt vọng nhất, hắn lại hồi phục kỳ diệu như vậy, thì ra ngay từ đầu đây chỉ là một màn kịch thôi.
“Là Hứa thái y!” Điềm Nhi ngẩng đầu, trong đôi mắt đỏ hồng dấy lên tia phẫn nộ: “Ông ta chính là đồng mưu của chàng chứ gì.”
Dận Chân trầm mặc.
Điềm Nhi thấy thế liền biết mình đã đoán đúng, ngày đó ở trong lều, mỗi khi mình hỏi đến bệnh tình của Dận Chân với hai vị thái y, so với Vương thái y vắt hết óc, mặt đầy u sầu. Thì Hứa thái y thì lại có vẻ thoải mái hơn, mệt cho mình từng âm thầm oán hận ông ta quá vô tâm, thì ra người ta là đã sớm định trước rồi.
Dận Chân hắn tại sao có thể như vậy, tại sao có thể như vậy a!
“Chàng trăm phương ngàn kế bày ra vở kịch vui này, vì muốn lật đổ Trực Quận vương ư?” Điềm Nhi phảng phất như cho tới nay chưa hề nhận biết rõ nam nhân này, chặt chẽ chăm chú nhìn hắn, phu quân của nàng có thể nguội lạnh, có thể đầy dã tâm, nhưng không thể ti bỉ đến mức dùng thủ đoạn bẩn thỉu này, đi hãm hại huynh đệ thủ túc của mình, huống chi còn có —
“Thập Ngũ a ca, phải chăng...”
“Không phải!” tay Dận Chân ghìm bên hông Điềm Nhi đột nhiên siết chặt, nói như đinh đóng cột: “Chuyện lão Thập Ngũ là ngoài ý muốn, không có liên quan đến gia.” Nhìn vẻ mặt thê tử không tin, trong lòng Dận Chân thoáng qua một tia bi thương, hắn là người làm việc từ trước đến nay sẽ không bận tâm đến cảm thụ của người khác, nhưng lúc này, trong lòng hắn lại không hy vọng hình tượng của hắn trong mắt Điềm Nhi hạ xuống thành người “Lãnh huyết vô tình”.
“Gia giải thích cho nàng, có được không, hay là nàng thật sự nghĩ gia là một người lãnh khốc?”
Điềm Nhi đương nhiên không hy vọng Dận Chân là người như vậy. Nàng cắn bờ môi tái nhợt, thở sâu một hơi, gật đầu nói: “Được, chàng nói đi.”
Dận Chân trầm ngâm, liền lời ít ý nhiều kể lại sự tình.
Điềm Nhi nghe xong trong lòng lại kinh hãi vô cùng, nàng trợn to hai mắt, ấp a ấp úng nói: “Ý chàng là, người hạ dược là... Thái tử tự hạ dược mình?”
Dận Chân khẽ gật đầu: “Loại thuốc kia phát tác gần giống y như triệu chứng của dịch bệnh, cho dù là đại phu giỏi nhất cũng sẽ kết luận là dịch bệnh. Ngày ấy Thái tử sốt cao, ta qua thăm, loại thuốc kia được giấu trong lư hương, người hít vào liền trúng độc.” Chính là hắn thật không ngờ, Lão Thập Ngũ ngày đó vốn nên đi săn cùng Hoàng a mã, lại đột nhiên trở về, thế cho nên —
“Nhưng tại sao Thái tử lại muốn làm vậy?” Điềm Nhi kinh hô thành tiếng.
Dận Chân nhếch khóe miệng, trong mắt lóe lên tia trào phúng, đột nhiên nói một câu ‘trâu ngựa không liên quan’: “Hoàng a mã có ý định dụng binh dẹp loạn Chuẩn Cách Nhĩ* trong vòng ba năm rưỡi...”
(*Chuẩn Cách Nhĩ: là một kỳ thuộc địa cấp thị Ngạc Nhĩ Đa Tư (tức là thuộc địa của họ Ngạc Nhĩ Đa Tư), của khu tự trị Mông Cổ.)
Cho nên Thái tử mới nóng ruột a, Dận Chân lạnh lùng nghĩ, ngoại trừ mình và Trực Quận vương tương đương như hai viên đá dễ dàng cản đường nhất, thì hắn tuyệt không nghĩ ra còn ai mới là ngư ông chân chính nhất. (ngư ông đắc lợi)
“Như vậy giải dược thì sao? Chàng đã sớm chuẩn bị đúng không.” Cho dù đầy kinh hoàng với chân tướng này nhưng Điềm Nhi cũng không quên nguyên nhân nàng tức giận. Chỉ nghe nàng lạnh lùng nói: “Cho dù là Thái tử ra tay, nhưng trước đó chàng cũng đã phát giác được, vậy mà cũng không né tránh, ngược lại còn thuận theo ý Thái tử, đúng không?”
Chẳng trách, mấy ngày trước khi xảy ra chuyện, trông hắn có vẻ tâm sự nặng nề, sợ là lúc đó cũng đang suy tính thiệt hơn trong đó đi.
Đối với điểm này, Dận Chân cũng không phủ nhận. Có một số việc hắn cũng không nói rõ toàn bộ với Điềm Nhi, tỷ như, loại bí dược kia Thái tử lấy từ đâu, tỷ như Bát a ca Dận Tự sắm vai trò gì trong đó. Trong đó dính tới rất nhiều liên hệ, rất nhiều âm mưu quỷ kế, hắn không muốn cho Điềm Nhi biết.
“Dận Chân, rốt cuộc chàng có hiểu vì sao thiếp tức giận không?” Sau một lúc lâu, Điềm Nhi ngẩng đầu, ánh mắt rưng rưng hỏi.
Dận Chân trầm mặc, trong đôi mắt sâu kín hiện lên tia đau lòng, hắn than nhẹ một tiếng nói: “Đã khiến nàng lo lắng.”
Bởi vì cách một ngày, Hứa thái y sẽ lén lút đút cho hắn chút giải dược, cho nên Dận Chân không hề thật sự hôn mê vô tri vô giác như mặt ngoài, cho nên mỗi một câu Điềm Nhi nói với hắn, hắn đều có thể nghe thấy. Những lời nói ấm áp chưa hề có ai nói với hắn như thế, làm cho cả người Dận Chân đều bị rung động. Điềm Nhi đã cho hắn thấy “chân tâm”, trên thế giới này, tại nơi hoàng gia băng lãnh vô tình này, cái không nên tồn tại nhất chính là chân tâm.
“Chàng vẫn không hiểu...” Điềm Nhi rưng rưng lắc đầu: “Sở dĩ thiếp tức giận, là giận chàng không biết trân trọng chính mình, là giận chàng biết rõ nguy hiểm nhưng vẫn dấn vào.” Cho dù đó cũng không phải là bệnh dịch, nhưng thân thể Dận Chân cũng thật sự bị tổn thương giày vò, những thứ đó cũng không phải là giả a. Chỉ vì muốn đạt được suy tính, mà ngay cả thân mình hắn cũng không tiếc, hắn làm như vậy, sao lại không chứng minh được hắn chính là người vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn đây?
Cho dù là hiện tại, cũng vẫn nghĩ cho gia sao? Trong lòng Dận Chân nóng bỏng, nâng tay lau nước mắt trên mặt thê tử, dùng giọng nói dịu dàng trước nay chưa từng có: “Được rồi, đều đã qua rồi, gia đã không sao đó thôi.”
Nam nhân này, nam nhân này! Điềm Nhi nhắm chặt mắt, nam nhân quá đáng này!!
Thật rõ ràng, từ ngày đó, hai vợ chồng đã bắt đầu “chiến tranh lạnh”, mặc dù chỉ là đơn phương một mình Điềm Nhi khai chiến.
Nàng không để ý tới Dận Chân, cũng không thèm nói chuyện với hắn dù chỉ một câu.
Đối với sự giận dỗi của thê tử, thật ra Dận Chân cũng không tức giận, thứ nhất, trong lòng hắn quả thực thấy áy náy với Điềm Nhi; thứ hai, Điềm Nhi ngoại trừ không nói chuyện với hắn ra, nhưng tất cả chăm sóc ăn uống vẫn như thường ngày; thứ ba, trông bộ dạng tức giận của nàng giống như là con tiểu bạch thỏ đem đầu chôn trong đống lông, cho dù là nhe răng nhếch miệng, nhìn cũng thật thú vị.
Một ngày nọ, Điềm Nhi đang ở trong phòng chơi cùng Tám Cân. Dận Chân vén rèm đi vào, nhóc béo lập tức ném cửu liên hoàn* trong tay bẹp bẹp bẹp chạy tới trước người Dận Chân, ngọng nghịu nói: “Nhi tử thỉnh a mã đại an.”
Khóe miệng Dận Chân câu lên ý cười, liếc mắt một cái nhìn Điềm Nhi cách đó không xa, chỉ gần mà nói xa: “Quy củ học cũng không tệ lắm.”
Tiểu tử ngốc Tám Cân kia nghe xong, cho là a mã khen mình, ngực nhỏ thịt thịt không khỏi ưỡn cao hơn. Điềm Nhi bên cạnh thấy vậy, trong lòng thầm mắng: Phản đồ!! Rồi sau đó, bất đắc dĩ đi tới, cúi người nói: “Gia an.”
Dận Chân ừ một tiếng, sau đó ôm lấy con trai béo đang giương mắt trông mong nhìn hắn. Đối với Tám Cân hắn dường như luôn có vô tận kiên nhẫn, cũng chẳng trách con trai béo có a mã liền quên mất ngạch nương.
Ba người đều kéo nhau lên giường hẹp, đột nhiên Dận Chân nói với Điềm Nhi: “Đợi về đến kinh, nên cho Tám Cân học vỡ lòng rồi.”
Điềm Nhi hơi sững người, nhất thời quên mất quyết tâm mình tuyệt đối không nói chuyện với Dận Chân, nhíu mày nói: “Có hơi quá sớm không.”
Theo lệ thường những đứa trẻ ở triều Thanh, phải đến năm tuổi trong nhà mới cho học vỡ lòng.
Dận Chân lại nói: “Sớm cái gì, gia năm tuổi phải đến thư phòng dự thính rồi, nàng chỉ giỏi nuông chiều Tám Cân, nếu tiếp tục như vậy thằng bé sẽ bị nàng chiều thành hư.