" Uây, Triệu Gia Mẫn, con và Tiểu Cúc khi nào mới trở lại đây." Ỏ đầu điện thoại bên kia truyền tới một giọng nói thân quen .
Triệu Gia Mẫn đang thoải mái nằm trên giường xem ti vi, vừa chuyển chương trình ua thích vừa thuận miệng đáp lời " Vâng... Sẽ nhanh thôi."
"Nhanh là lúc nào vậy? Ngày mai? Ngày kia?" Giọng nói đầu bên kia đường dây đột ngột tăng cao không báo trước, ngữ khí vạn phần vui vẻ.
Nhưng không ngờ tới một giây kế tiếp lại bị Triệu Gia Mẫn dội nước lạnh.
"Chắc là tuần sau." Triệu Gia Mẫn rốt cuộc cũng tìm được một chương trình vừa ý, buông điều khiển TV trong tay xuống.
"Cái gì! ?"
"Tuần sau." Triệu Gia Mẫn không có chút rung động sợ hãi đáp lời.
"Triệu Gia Mẫn! Con nghĩ định bỏ mặc công việc phải không!" Người bên kia quát to lên.
Triệu Gia Mẫn vẫn như cũ nhíu nhíu mày "Vẫn vậy thôi, Manh papa."
"Gia Mẫn ~ tiểu Gia Thanh nhà con có thể sẽ nhớ hai con, vẫn đang chờ các con trở về đó." Đới Manh thấy Triệu Gia Mẫn không ăn "cứng", nhất thời chuyển giọng nói.
Triệu Gia Mẫn lại đưa tay đoạt lấy trái táo trên bàn." Vâng, đưa điện thoại cho nó đi, con nói với nó vài câu."
" Được." Đới Manh thấy có hi vọng, lập tức nháy nháy mắt với Triệu Gia Thanh ở cách đó không xa.
Triệu Gia Thanh một mặt biểu cảm "đã biết", nghiêm túc nhận lấy điện thoại Đới Manh chuyển tới.
" Uây, tổng tài, ngài và mẹ khi nào mới trở về ~." Triệu Gia Thanh vừa nghe điện thoại lập tức hỏi.
Triệu Gia Mẫn cắn một miếng táo, có chút cẩu thả đáp lời "Ta và mẹ "meo" của con đi chơi công viên, mua thật là nhiều thật là nhiều đồ chơi cho con, nhưng do đồ chơi quá nhiều, tổng tài của con mà mang theo hết thì sẽ không trở về được, cho nên chúng ta trước đem một vài món gửi về cho con, chờ gửi hết đồ chơi xong rồi chúng ta mới có thể về được."
"Thật sao." Triệu Gia Thanh vừa nghe đã tin lời Triệu Gia Mẫn là thật, vui vẻ hỏi.
"Đúng vậy." Triệu Gia Mẫn thành thật trả lời "Cho nên con cũng không cần sốt ruột nha, nhiều đồ chơi như vậy, phải gửi nhiều lần đó, cho nên con vì đồ chơi mà chờ thêm vài ngày có được không~?"
" Được !"
" Ừm, ngoan, ta phải đi gửi đồ chơi cho con, cúp trước nha, bái bai, phải nghe lời đó."
" Được ! Bái bai tổng tài!"
Triệu Gia Mẫn mặt đầy khoái trá cúp điện thoại.
Cúc Tịnh Y đang tựa vào cửa phòng tắm thấy nụ cười của Triệu Gia Mẫn, không nhịn được đi lên nhéo mặt của nàng một cái.
"Thật không nghĩ tới mà, em còn có cách đối phó với trẻ con như vậy nữa."
Triệu Gia Mẫn tự hào nhướng nhướng mày "Đương nhiên, cũng không xem một chút là ai dạy dỗ."
Cúc Tịnh Y sững sốt một lát, rồi cũng kịp phản ứng lại "Miệng lưỡi em dạo gần đây lợi hại hơn nhiều rồi đó."
"Ừ hứ." Triệu Gia Mẫn đem hạt táo còn sót lại ném vào thùng rác.
"Đúng rồi, em phải đi lấy vé vào cửa." Triệu Gia Mẫn đột nhiên nghĩ đến có người nào đó đã dặn mình đi mua vé vào cửa bảo tàng nghệ thuật.
"Bây giờ?" Cúc Tịnh Y nhìn đồng hồ.
Không tính là quá muộn đi, mới vừa hơn chín giờ rưỡi.
" Ừm." Triệu Gia Mẫn gật đầu.
Cúc Tịnh Y vung vung tay, ra hiệu Triệu Gia Mẫn có thể đi ngay "Đi lấy rồi nhanh chóng trở về."
Triệu Gia Mẫn cười gật đầu, rồi đi ra ngoài.
Nàng đương nhiên biết Cúc Tịnh Y là nhát gan, sợ tối lại sợ đợi một mình ở nhà.
Cho nên cũng chỉ bước nhanh hơn tới thang máy rời khỏi khách sạn.
Có lẽ do đến sớm, người đưa vé vào cửa còn không có tới, Triệu Gia Mẫn đứng ở cửa khách sạn cách đó không xa chờ.
Cũng không lâu lắm, Cúc Tịnh Y gọi điện thoại tới.
"Em làm sao còn chưa có lên." Cúc Tịnh Y rúc vào trong chăn, có chút nóng, cầm lấy cái điều khiển từ xa chỉnh lại nhiệt độ điều hòa, cho xuống ℃
"Người còn chưa tới." Triệu Gia Mẫn đáp lời.
Đột nhiên, nhìn thấy từ xa xa một chiếc xe đi tới.
Chắc là người tới đưa vé vào cửa.
"Em nhanh lên một chút, máy điều hòa hình như bị hỏng rồi hay sao ấy. . . Không có làm lạnh. . ." Cúc Tịnh Y cầm điều khiển từ xa, cau mày nhìn cái máy điều hòa.
Triệu Gia Mẫn đi nhanh tới gần mở cửa xe, thuận miệng nói "Oh... Có thể là có ma trong cái máy điều hòa lắm đó."
"Triệu Gia Mẫn! Em tối nay ngủ ghế salông cho tôi!" Cúc Tịnh Y bị câu nói của Triệu Gia Mẫn làm rùng mình, lập tức cảnh giác ôm chăn nhìn tứ phía xung quanh.
"Em sai rồi!" Triệu Gia Mẫn biết Cúc Tịnh Y giận rồi, vội vàng cầm vé vào cửa chạy vào trong khách sạn.
"Em không dám nữa mà!"
...
"..."