Một buổi sáng bình thường như bao ngày khác. Bầu trời quang đãng, vài đám mây trắng nhẹ trôi, thỉnh thoảng có làn gió mát thổi qua.
Trong phòng ngủ, cô gái xinh đẹp đang đứng trước gương thì có tâm trạng khác biệt so với một ngày nắng đẹp ngoài kia. Lâm Ngọc nhìn người trong gương, xoay người qua trái qua phải, đau lòng thốt lên một câu
“Mập ú rồi” Tại sao cô lại lên cân, tạ người của cô không dễ gì mập như heo được.
“Sao vậy Ngọc Ngọc? Con chuẩn bị xong chưa?” Bà Lâm mở cửa phòng con gái, trên tay bưng khay thức ăn sang thơm lừng “Ăn sáng nhanh rồi còn đi học nữa”
Ngước đầu nhìn đồ ăn ngon trước mắt, cô mới nhận ra nguyên nhân. Chính nó, đồ ăn của mẹ cô nấu và của Thiên Hạo khiến cô mập lên. Nếu cô tiếp tục nhắm mắt mà ăn không ngừng thì hậu quả cô sẽ là một con heo tròn suốt ngày chỉ biết lăn. Thở dài đẩy đồ ăn qua một bên, cô mím môi nói “Con không ăn đâu” Miễn cưỡng từ chối thức ăn ngon mặc dù dạ dày đang đánh trống, lệ rơi trong lòng “Con sẽ ăn ở trường”
Bà Lâm thấy thái độ con gái hơi lạ nhưng cũng không tiện hỏi, chỉ cười bảo“Được rồi, không ăn cũng không sao. Ba đang ở dưới nhà chờ con”
“Ba sẽ chở con đi học sao? Không, con muốn lái xe máy” Những tháng ngày hạnh phúc của cô bắt đầu bằng việc lái moto đến trường, không thể để nó chưa bắt đầu đã bị đổ vỡ.
Con gái cưng đang ngang bướng, bà Lâm đưa tay nhéo tai Lâm Ngọc, cưỡng chế cô đi xuống lầu, vừa đi vừa đe dọa “Con ngoan ngoãn nghe lời một chút cho mẹ, sau tai nạn xe lần trước ba con đã nghiêm cấm việc con lái xe rồi, vì thế con tốt nhất đừng có mà giở thói đòi xe trước mặt ông ấy”
“Á..tai con..con biết rồi..mẹ thả ra đi mà” cô chỉ có thể nói tạm biệt những ngày tháng hạnh phúc. Địa vị trong nhà của cô đã thấp nay càng thấp hơn nữa, cô biết làm gì hơn.
Chiếc xe ô tô đang lăn bánh thì ngừng trước cổng trường Hàn Lâm. Lâm Ngọc bước xuống xe đồng thời đóng cánh cửa xe lại. Ông Lâm cười tươi với cô “Học hành chăm chỉ nhé con gái”Cô thề, ba cô không hề cười với cô đâu. Làm gì có người ba nào miệng thì cười tươi còn ánh mắt thì lại khủng bố như thế kia.
Lâm Ngọc cười môt cái đáp lại ông sau đó chạy nhanh tránh tầm mắt ba mình. Trời ơi đau tim quá!
Ngôi trường không có gì thay đổi khi cô nghỉ học, Lâm Ngọc không nhanh không chậm mà thong thả đi đến lớp 10D5, miệng không tự chủ cứ ngoác ra cười haha dọc hành lang khiến học sinh đi ngang qua không dám đụng mặt né qua một bên. Người người hoảng sợ ôm trái tim đập không ngừng đi về lớp của mình thông báo. Đầu gấu của trường đã trở lại.
“Cạch” cánh cửa lớp 10D5 được kéo mạnh ra, Lâm Ngọc thò đầu vào “Hi mấy chú, chị đã trờ về đây”
Không khí trong lớp ngưng lại, mấy đứa con trai như không tin vào mắt mình, nhoi nhoi lên chạy đến chỗ Lâm Ngọc, hớn hở người nắm tay, người choàng vai cô cười hét như điên tạo thành một mớ hỗn loạn.
“Đại ca, cô trở lại rồi”
“Đại ca, em nhớ đại ca muốn chết luôn”
…..
“Ai da, chị cũng nhớ mấy đứa mà” Cô vui vẻ vỗ vai từng người, mấy khuôn mặt này cô nhớ rất rõ nha.
“Chào mừng cậu trở lại, Lâm Ngọc” Đột nhiên một giọng nói trầm trong đám người vang lên khiến Lâm Ngọc kinh ngạc, hai giây sau không kìm được xúc động nhìn người trước mắt
“Tên khốn! Không phải cậu đã chuyển trường rồi sao? Sao lại chạy đến hả?” nói xong liền lao đến vung nắm đấm vào ngực Gia Huy. Anh chụp lại bàn tay cô, nắm nó thật chặt mỉm cười ôn nhu
“Chỗ của tớ là ở đây, tớ thuộc về nơi này, ngay bên cạnh cậu mà. Không phải 6 năm qua tớ luôn bên cậu sao?”
Thấy Lâm Ngọc im lặng không nói, mặt như sắp khóc tới nơi anh mới ôm cô vào lòng “Xin lỗi cậu, thời gian qua tớ đã quá ngốc nghếch nên mới khiến cậu chịu nhiều tổn thương”
“Cậu là tên khốn, đồ ngốc xấu xa” Lâm Ngọc trong lòng Gia Huy gào thét, nước mắt dù đã kìm nén nhưng vẫn rơi, người bạn này cô không bỏ được.
“Ừ ừ tớ là đồ ngốc xấu xa, cậu cứ mắng cho đã đi, mắng xong đừng giận tớ nữa là được”
Mọi người ngơ ngác đứng nhìn một màn người chửi người năn nỉ, họ chỉ biết Gia Huy đã làm gì sai nên Lâm Ngọc mới tức giận gào thét chứ họ không hiểu rõ sự tình.
Cuối cùng Lâm Ngọc cũng nín khóc, nước mắt nước mũi trì chét lên đồng phục Gia Huy, hít mũi đỏ ửng hỏi “Còn Mạnh Hùng đâu? Sao tớ không thấy cậu ấy?”
“Cậu ta..” Gia Huy ngập ngừng định nói thì hai bóng người một nam một nữ tiến vào lớp, trái tim hồng phấn bay đầy khắp lớp học.
“Anh ăn cái này đi, ngon lắm đó” Cô gái có khuôn mặt nhỏ xinh xắn đáng yêu đang làm nũng với người nam
“Em đút cho anh đi” Người con trai cười hì hì, chữ hạnh phúc hiện lên trên mặt, chỉ vào miệng mình.
Cô gái thẹn thùng, đánh một cái ‘thụp’ vào ngực anh ta “Anh kì quá, người ta nhìn kìa”
“Ai dám nhìn hai chúng ta, nào nào, a~!” Miệng mở to hết cỡ chờ đón miếng bánh hạnh phúc kia, chỉ thấy như có ai đó cho một đấm vào miệng mình.
‘Phụt’ miệng phun đầy máu, Mạnh Hùng hoảng hốt la lên “Lam Lam, sao em lại đánh anh?”
Lam Lam xua tay lắc đầu “Không phải, em không có..” ngón tay chỉ người đứng cạnh mình.
“Có ngon không? Để tớ cho cậu một cái nữa nhé, thật mạnh, thật tình cảm luôn” Lâm Ngọc cười lạnh xoắn tay áo lên, giơ nắm đấm trước mặt Mạnh Hùng.
“Ôi mẹ ơi hết hồn, cậu đi học lại khi nào vậy?” Mạnh Hùng vuốt mồ hôi trên trán “Sao lại chào đón bạn bè kiểu làm nhau đau như vậy, bạn gái tớ sẽ đau lòng đó”
Lâm Ngọc không them để ý đến Mạnh Hùng, kéo Lam Lam đến bàn của mình chào hỏi “Cậu mới chuyển đến lớp mình bao lâu rồi?”
“Mới một tuần thôi, mình rất vui được học chung lớp với người nổi tiếng như Lâm Ngọc” Lam Lam mỉm cười để lộ cái răng khểnh, đáng yêu như mèo con.
“Ha ha, mình cũng rất vui” Nhìn Lam Lam với Nghi Nghi cô cảm thấy cùng là con gái với nhau mà sao cô khác họ quá.