Thời gian vòng tròn ngựa quay tổng cộng ba phút.
Trước đó khi khúc nhạc dương cầm được phát, đã qua được hơn một phút, sau đó , thời gian còn lại cũng chỉ còn hơn một phút.
Nhưng Tô Lâm cho tới bây giờ lại cảm thấy anh chưa bao giờ bị giày vò như vậy.
Sau khi mắng Tần Phóng xong, điện thoại trong túi điên cuồng rung lên không ngừng, hẳn là cái tên ngu xuẩn kia nhắn tin tới.
Anh cũng không để ý.
Anh dựa lưng vào chỗ ngồi trên thuyền, duỗi thẳng chân, giày thể thao màu đen đặt ở trên tấm ngăn chỗ. Dưới giai điệu âm nhạc, anh nhắm mắt, nhớ lại một tháng này quen biết cô.
Rất nhiều đoạn ngắn giống như cưỡi ngựa xem hoa xuất hiện ở trong đầu.
Hình như bắt đầu từ lần gặp mặt đầu tiên....Cụ thể anh không nói được là chuyện gì. Nhưng tóm lại, đã xảy ra rất nhiều chuyện tuyệt đối làm cho Lộc Viên Viên không sinh ra ấn tượng tốt với anh.
Tô Lâm xoay xoay cổ, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác thất bại.
Anh không muốn tiếp tục như vậy, nhưng....lại không biết phải làm thế nào mới phá được mối quan hệ này.
Lộc Viên Viên đối với anh ngày càng quen thuộc, ở trước mặt anh càng ngày càng hoạt bát. Đa số sau này đã thoải mái hơn rất nhiều, anh có thể cảm nhận được.
Nhưng mà, những cái này giống như đối với bạn bè.
Anh chưa từng đối với chuyện nào để ý đến như vậy, cố chấp như vậy, không khống chế được bản thân mình như thế. Bây giờ tưởng tượng, cảm thấy lồng ngực giống như bị chặn bởi một tảng đá.
Rốt cuộc, ca khúc đồng quê ầm ĩ cuối cùng cũng phát xong, trong nháy mắt chiếc thuyền dừng lại giữa không trung, anh thậm chí cảm nhận được một tia nhẹ nhõm.
Tô Lâm trầm mặc xuống thuyền, Lộc Viên Viên trầm mặc xuống ngựa, cho đến khi ra khỏi khu vực [Hố vòng tròn ngựa gỗ cho bạn], hai người vẫn còn trầm mặc.
Lộc Viên Viên đi theo anh một lát, cô cảm thấy hình như mình nên chủ động nói gì đó để phá vỡ sự yên lặng này.
Cô còn chưa kịp mở miệng, Tô Lâm đã dừng bước.
Anh cúi thấp đầu, hình như hít một hơi sâu, mới ngẩng đầu hỏi cô,
"Em...Còn muốn chơi không?"
"......"
Lộc Viên Viên quả thật không thể tin được những gì cô vừa nghe.
Vừa rồi khi đang ở trên vòng quay ngựa gỗ, lúc cô đang ngồi trên lưng ngựa, luôn vụng trộm quan sát biểu cảm của Tô Lâm.
Khi đó anh lấy điện thoại ra, dùng tốc độ rất nhanh gõ không biết là làm cái gì. Sau khi khóa điện thoại lại, liền bắt đầu cau mày bóp trán.
....Rõ ràng trên mặt nhìn đều là tức giận.
Cô cảm thấy, ra ngoài anh sẽ nổi giận với cô, dù sao cũng là cô muốn tới chơi trò ngựa gỗ kia.
Nhưng mà anh lại không có.
Không chỉ không có, còn khống chế tính tình, ôn hòa hỏi cô, muốn chơi trò khác hay không.....?
Lộc Viên Viên nhìn thời gian trên màn hình khóa điện thoại,
"Học trưởng, anh đói không? Bằng không thì chúng ta....đi ăn cơm trước nhé?"
Sợi thần kinh căng cứng kia của anh nới lỏng, gật đầu:
"Được."
Cách đó không xa có bản đồ chỉ đường, Tô Lâm nhìn một chút, liền định hướng được vị trí.
Lúc đầu thời điểm đi trên đường, Lộc Viên Viên vắt hết óc, không biết nên gợi lên chủ đề gì thì tốt hơn. Nhưng nhìn thấy Tô Lâm chỉ cần một lần nhìn bản đồ, liền khí định thần nhàn mà rẽ trái rẽ phải, dáng vẻ phảng phất như đã đi qua con đường này vô số lần.
Cuối cùng cũng nghĩ ra.
Khen cái này.
"Học trưởng!" Cô gọi anh.
Tô Lâm hơi nghiêng đầu: "Ừm?"
Chữ "Ừm" này, giọng mũi nặng nề, Lộc Viên Viên nghe thấy trong lỗ tai có chút ngứa.
Cô nghiêng đầu xoa lỗ tai, hơi cách xa anh một chút, tận hết sức lực mà khen anh:
"Anh thật lợi hại."
".....?"
Cô chỉ vào mình, nói:
"Em, là một người mù đường."
"....?"
"Chính là, học trưởng anh có biết có câu chuyện cười nói, đối với dân mù đường mà nói, ở nơi nào cùng đều như thế, bởi vì tất cả mọi nơi đều là ở phía dưới một đám mây nào đó."
Tô Lâm chần chờ nói:
"....Cho nên?"
"Là....." Lộc Viên Viên vừa rồi chỉ là hiện lên ý nghĩ, bây giờ chỉ có thể kiên trì nói tiếp, "Chỉ là ví dụ như em đi, bình thường khi đi từ ký túc xá đến phòng học chuyện ngành hay lớp học công cộng, đều là bạn cùng phòng đi cùng giúp em, em không cần phải nhớ đường."
"......."
"Nhưng mà học tiếng Pháp, em phải tự mình đi. Mỗi lần đi đều phải ra ngoài sớm nửa giờ....Vì em đã chụp hết tất cả các hình ảnh đường đi những nơi cần rẽ ngoặt, phải đối chiếu với điện thoại, mới có thể tìm được lầu dạy học....."
Tô Lâm: "...."
Kỳ thật anh không hiểu nhiều lắm vì sao đột nhiên chủ đề lại nhảy tới cái này, đồng thời anh cũng không biết lúc này mình nên trả lời lại cô như thế nào.
"Cái kia....Thật ra em chỉ muốn nói....." Giọng nói của Lộc Viên Viên lần nữa truyền đến, rõ ràng nhỏ đi rất nhiều.
Cô cúi đầu, sắc mặt có chút ảo não, giọng nói càng lúc càng yếu:
"Em chỉ muốn nói, học trưởng anh có thể nhận biết phương hướng, nhớ kỹ đường đi như vậy, quá lợi hại....."
Tô Lâm: "....."
Hiện tại anh đã hiểu.
Cho nên phía trước nói những chuyện không đâu kia chính là vì cái này?
Tô Lâm nín cười, "Em nói nửa ngày, là vì khen anh."
"......" Lộc Viên Viên cảm thấy xấu hổ, không nghĩ anh lại nói thẳng ra như vậy. Cô vừa quay đâu, liền nhìn thấy bộ dạng Tô Lâm đang nín cười, bả vai đang phát run.
Mặt của cô trong nháy mắt bốc cháy,
"Em không có! Cái đó em....không phải, em nhìn thấy tâm trạng của anh không tốt mới nói thôi!"
Giữa trưa mặt trợi có chút chói, khi cô nhìn anh cần phải ngẩng đầu, lúc nói lời này muốn dùng ánh mắt hung hăng mà trừng anh, nhưng lại bởi vì ánh nắng quá mạnh nên không thể không híp mặt lại.
Âm cuối lại kéo dài, giống như đang không tự giác mà nũng nịu.
Cả người nhìn mềm mại mà vô hại.
"......"
Tô Lâm ngẩn ngơ.
Cô nói, là bởi vì tâm trạng anh không tốt.
Một khắc nghe được câu nói này, tựa hồ cảm xúc tiêu cực đột nhiên xuất hiện kia, bị anh cố gắng đè xuống vẫn tồn tại như cũ, lập tức tiêu tán.
Lần trước, anh cũng bởi vì một chút việc nhỏ mà tâm trạng không tốt, không hiểu sao lại bị cô phát hiện.
Sau đó cô gái nhỏ trước mặt, đêm hôm khuya khoắt, mua cho anh một ly trà sữa trân châu nhiều đường.
Ngọt đến cổ họng anh phát ngán.
Lần này, lại cố ý nói ra điểm yếu của mình, tận hết sức lực àm khen anh.
Nhưng thật ra đây là một cách rất ngu ngốc, rất trực tiếp.
Lại không hiểu sao, lại chọc vào đúng điểm của anh.
Sau khi chơi xong xe điện đụng, nhà ma cùng đu quay ngựa, cột tóc đuôi ngựa của cô đã bị lệch đến không còn hình dạng, dây cao su buộc tóc cũng bị lỏng ra.
Tô Lâm đưa tay trái ra, trong ánh mắt kinh ngạc của cô, vòng sau gáy cô, đem mái tóc sửa lại ngay ngắn.
Toàn thân Lộc Viên Viên cứng đờ.
Cô cảm nhận được trên tóc truyền đến một lực nhẹ, lại trơ mắt nhìn anh duỗi ra một cái tay khác.
Tư thế hiện tại của anh, là hai cảnh tay vòng qua đầu cô.
Sau đó hai tay cùng nhau nắm lấy tóc đuôi ngựa cột nó lại.
"Ừm, nhờ có em." Làm xong một loạt động tác, anh thu tay lại, đáp lại câu trước đó của cô.
Đột nhiên anh mỉm cười một chút, hai mắt chiếu sáng rực rỡ, mái tóc trên trán dưới ánh mặt trời hiện ra màu vàng.
"Hiện tại.....tâm trạng của anh rất tốt." Anh nói.
"......"
Lại xuất hiện rồi.
Cảm giác trái tim đập nhanh hơn, cảm xúc tăng vọt.
Lộc Viên Viên không nhìn anh nữa, cúi đầu xuống, đưa tay sờ lên tóc đuôi ngựa của mình, vô thức thuận theo mái tóc,
"Ồ....Vậy được rồi."
"Đi thôi."
".....Ừm."
-
Năm giờ chiều, tất cả mọi người đúng giờ đến nơi tập hợp, lên xe buýt.
Tần Phóng vừa lên xe, liền nhìn thấy Tô Lâm đang ngồi ở hàng thứ nhất gần cửa sổ, lửa giận tích lũy từ buổi sáng đến giờ xoạt một cái liền lên tới.
Cậu ta mấy bước đi đến chỗ ngồi bên cạnh, từ trên xuống dưới nhìn Tô Lâm:
"Con mẹ nó buổi sáng cậu vì sao lại mắng tôi?"
Thật sự thì Tô Lâm thường xuyên mắng cậu ta.
Nhưng bình thường là bởi vì trong trò chơi cậu ta không cẩn thận mà bị giết, ví dụ như cậu ta liều chết đi nhảy dù, sau đó lại chết thật, lại ví dụ như vòng cuối cậu ta nằm rạp trên mắt đất mai phục, đột nhiên súng bị cướp cò làm bại lộ vị trí, sau đó bị bắn chết.
Cái này trên bản chất đồ ăn, cậu ta thừa nhận, bị mắng không còn lời gì để nói.
Nhưng mà.
Buổi sáng! Cậu ta căn bản! Không làm gì vị anh trai này!
Tần Phóng cậu ta! Sao có thể nuốt được ngụm tức này!
Tô Lâm nghe vậy, rất chậm rãi nhấc lên mí mắt, ánh mắt kia.....
So với việc cậu ta là cái hố trong trò chơi còn khủng bố hơn nhiều.
Tần Phóng cảm thấy mình cây ngay không sợ chết đứng, cứng cổ nói:
"Làm sao? Nhìn cái gì? Tôi hỏi cậu, cậu vì sao ---"
"Bởi vì cậu ngu xuẩn."
"....."
"Cậu dám nói cậu không phải, cậu đừng có kéo tôi xuống đống phân."
"......."
Tần Phóng nghiến răng ken két.
Tô Lâm biết nhược điểm của cậu ta. Đối với cậu ta mà nói, bị Tô Lâm chửi một câu "Ngu xuẩn" thật sự không quá nghiêm trọng. Tô Lâm vốn độc miệng, mà cậu ta lại có thể tự mình điều tiết, tự giải quyết.
Nhưng mà, không mang theo cậu ta ăn gà cũng quá đáng rồi.
Có thể co, có thể duỗi mới là người đàn ông chân chính.
Ngụm tức này cậu ta nuốt.
Tần Phóng lúc này ngồi bên cạnh anh,
"Lâm ca."
Tô Lâm liếc mắt nhìn cậu ta:
"....."
"Cậu ngưu bức, tôi khờ bức."
(: rất mạnh mẽ, rất lợi hại, : ngu ngốc, thiếu văn minh)
"....."
"Anh trai, đêm nay ăn gà sao?"
".....Lăn."
Không bao lâu xe bắt đầu tăng tốc, bởi vì trên đường cao tốc, xe chạy càng thêm ổn định, không ít người đã bắt đầu ngáy.
Tần Phóng cũng vậy.
Tô Lâm quay đầu lại, nhìn thấy Lộc Viên Viên ngồi cùng một chỗ với Lâm Thiến, ở hàng thứ ba, đầu của cô gác lên vai Lâm Thiến, hai mắt nhắm lại, gương mặt phấn hồng, miệng có chút hé mở, ngủ say sưa.
Không nhìn quá lâu, anh xoay người, đôi mắt nhìn màn hình điện thoại màu đen.
Khóe môi bỗng nhếch lên.
[Tô Lâm]: Mẹ.
[Tô nữ sĩ]: À! Con trai! Sao lại tìm mẹ vậy, là hết tiền hay theo đuổi con gái gặp chuyện gì khó khăn??
"....." Thật đúng là mẹ ruột.
[Tô Lâm]: Cô ấy vì sao lại nói với còn rằng cô ấy là dân mù đường.
[Tô nữ sĩ]:??? Con nói cụ thể một chút đi!
[Tô Lâm]: Là con với cô ấy nói chuyện phiếm một chút, cô ấy nói cô ấy không biết đường đi lầu dạy học, rất khó tìm, phải đi trước nửa giờ để nhìn ảnh chụp mới có thể tìm được.
[Tô nữ sĩ]:!!!!
Gửi xong mấy cái dấu chấm than này, bên kia thật lâu không có thêm động tĩnh gì.
Tô Lâm không còn gì để nói, tựa vào đầu giường, đặt di động qua một bên.
Hôm qua từ cái nơi cát điêu giống như địa ngục kia trở về, anh càng nghĩ càng thấy kỳ lạ.
(: cách chửi trên mạng, ý chỉ ngu xuẩn, ngu ngốc."
Vì sao cô lại hết lần này đến lần khác nói lên chuyện tìm lầu dạy học môn tiếng Pháp rất khó?
Anh suy nghĩ một đêm, nhưng đầu óc giống như bị chặn lại, thật sự không có manh mối gì, chỉ có thể tìm Tô nữ sĩ ở thành phố B xa xôi kia.
[Tô nữ sĩ]: Con trai! Mùa xuân của con sắp tới rồi!
[Tô nữ sĩ]: Đây là đang trần trụi mà ám chỉ đó! Đây không phải là muốn con đưa con bé lên lớp sao? Không có khả năng mẹ hiểu sai đâu!
[Tô Lâm]:.......
[Tô nữ sĩ]: Coi như con bé không có ý này thì đây cũng là một cơ hội tốt! Con còn chờ gì nữa! Tranh thủ thời gian đi! Không phải con có xe đạp sao? Đi lắp đặt thêm một cái chỗ ngồi phía sau nữa nhanh lên.
Anh lại nhìn lại lời nói của bà một lần.
Hình như....cũng không phải là không có đạo lý.
[Chủ đề]Tất cả chị em mê luyến Tô Lâm! Hãy tới đây! Xem đoạn video này! Bạn sẽ hối hận đấy!
L[Lâu chủ]: [Video]
L[Lâu chủ]: Các chị em, tôi hoài nghi, Tô soái lần này mẹ nó thật sự tìm được TAT.....
Ấn mở video.
Giọng nói của một nữ sinh truyền đến,
"Con mẹ nó, cái người phía trước tôi thật giống Tô học trưởng! Không được không được, tôi phải quay lại. Mẹ nó chứ, lên đại học hai năm lần đầu tiên nhìn được người sống Tô Lâm, mẹ ơi, tôi kích động quá đi....."
Đại khái dùng năm phút để nói hết tâm trạng kích động.
Trong video xuất hiện một bóng lưng, quần đen áo đen, vừa cao lại gầy, cả người mười phần đều nhẹ nhàng khoan khoái. Anh hình như phát giác được có động tĩnh, hơi nghiêng đầu một chút ----
"A a a a a chính là anh ấy! Nhìn bên mặt đi! Mẹ nó! Đẹp trai quá đi a a a...."
Nữ sinh quay video rõ ràng rất kích động, ống kính rung lên, chỉ có đoạn thứ nhất là dừng lại trên mặt của Tô Lâm.
"Bây giờ....Hả? Tôi phát hiện trong tay Tô soái mang theo một cái túi lớn màu đen, hiện hiờ anh ấy đang tiến vào nhà để xe, hả? Nhà để xe?" Nữ sinh quay video bắt đầu di chuyển, đi theo sau anh một khoảng cách, "....Tôi sẽ chờ ở đây, nhìn một chút xem anh ấy đi làm gì. Nếu anh ấy đạp xe đi tôi sẽ ghi lại bóng lưng soái khí của anh ấy đăng lên trên diễn đàn ha ha ha ha ha....."
Sau đó, ống kính vẫn hướng về phía nhà để xe, đột nhiên video bắt đầu quay nhanh, cùng lúc đó, trên màn hình xuất hiện một hàng chữ: [Lão nương thế mà đợi trọn vẹn ba mươi mấy phút].
Sau khi hàng chữ này biến mất, tốc độc video trở về bình thường, lúc này trời đã tối hơn một chút, có thể nhìn thấy Tô Lâm đi ra khỏi nhà xe.
"Ngồi xổm đến chân đều tê, ài, hiện tại mẹ nó tôi chỉ có một tâm niệm, chính là muốn nhìn xem Tô soái ngây người ở trong nhà xe tối om ba mươi phút! Anh ấy đã làm gì!"
Ống kính lảo đảo theo người cầm điện thoại quay, sau khi đi vào, nữ sinh nhỏ giọng nói:
"Tôi biết xe của Tô soái, năm nhất anh ấy luôn đạp chiếc xe đó, các bạn nói, nửa giờ, anh ấy có thể làm gì xe ----"
Ống kính đột nhiên bất động đặt ở một chỗ.
Chiếc xe đạp leo núi màu đen, kết nối với trục bánh sau cùng với khung xe, là một thứ mới tinh, là một chiếc yên sau màu hồng.
Màn hình xuất hiện bốn dòng chữ.
[Màu hồng, yên sau.]
[Xem xét chính là để nữ sinh ngồi.]
[Tô Lâm tự tay làm nửa giờ.]
[Các bạn đã hiểu chưa!!!]
........
Video vừa đăng được một giờ, trên diễn đàn bùng nổ.
Tô học trưởng như thế này đến tột cùng là vì sao?
Tô Lâm yêu đương??? Người nào đó mau tới phổ cập khoa học một chút cho tôi nghe đi!!!
Tô soái yên sau xe màu hồng......? Người này đặt sai rồi?!
[Ký ức màu hồng] --- chúng ta đã theo đuổi năm đó, Tô Lâm bây giờ đã có chủ QAQ
Một lèo chương, An chưa kịp beta. Mong mọi người đừng bắt bẻ An =(((