Thương vụ tiếp khách?
Nghe có vẻ rất lớn lao đó, nhưng tại sao cảm giác từ miệng cô ta nói ra lại bất thường nhỉ?
Cô đang muốn hỏi cô ta có ý gì, bỗng nghe thấy Ninh Tự Hàn gọi cô: "Tiểu Linh."
Linh Vận vừa thấy anh thì cái gì cũng quên hết, cô nhảy nhót chạy đến, ngọt ngào gọi: "Anh Ninh Tự."
Ninh Tự Hàn thản nhiên ôm vai cô, nhìn thoáng qua Điền Huỳnh Mỹ sau lưng cô, đối phương vừa thấy anh đã đi, bộ dạng lén lén lút lút, vừa nhìn đã thấy không tốt lành gì.
Anh cúi đầu hỏi Linh Vận: "Cô ta tìm em làm gì?"
Linh Vận vẫn còn ngốc, cô nói: "Không biết cô ta có ý gì, nói cái gì mà em dẫn cô ta vào, còn muốn chia cho em một phần."
"Cô ta nói nếu em không đồng ý thì sẽ nói cho anh biết, nhưng em thì có cái gì để sợ bị anh biết chứ."
Ninh Tự Hàn: "Vậy rốt cuộc cô ta muốn em làm gì?"
Linh Vận: "Cô ta nói thương vụ tiếp khách gì ấy, chẳng lẽ không phải công ty lớn mới có chuyện đó sao?"
"Nhưng em đâu có làm thêm gì đâu."
Ninh Tự Hàn: "..."
Anh không nhịn được cười, nhìn Linh Vận bất đắc dĩ nói: "Em thực sự đơn thuần hết mức có thể."
Linh Vận không vui: "Anh mắng em?"
Ninh Tự Hàn: "Anh làm sao mà cam lòng đây."
Linh Vận: "Vậy anh nói cho em thương vụ tiếp khách nghĩa là gì?"
Cái này không tiện để nói lắm, khóe miệng Ninh Tự Hàn giật giật, anh hắng giọng: "Ừm thì, chính là..."
Linh Vận nhìn anh lằng nhằng dây dưa không nói gì, cô sốt ruột: "Rốt cuộc là ý gì vậy ạ?"
Sớm muộn gì Linh Vận cũng biết, để người khác nói còn không bằng anh tự nói cho cô, nghĩ đến đây, anh ngồi xổm xuống, kéo Linh Vận nhích lại gần mình nói cho cô: "Chính là loại con gái đi tiếp rượu."
"Con gái đi tiếp rượu á." Linh Vận vẫn không hiểu gì, "Đó là do tửu lượng lớn thôi mà!"
Ninh Tự Hàn thực sự không biết giải thích thế nào cho cô: "Em cho rằng chỉ đơn giản là uống rượu thôi ư?"
"Uống rượu xong còn phải làm một chuyện."
"Làm gì ạ?" Linh Vận chớp chớp mắt, vẫn không hiểu.
Ninh Tự Hàn dứt khoát nói thẳng: "Là gái ngành cấp cao."
"Gái..." ngành?
Linh Vận kinh ngạc trợn tròn mắt, phản ứng lại rất nhanh, cô tức giận mắng: "Khốn kiếp, Điền Huỳnh Mỹ vậy mà cho rằng em là... em là..." gái ngành.."Cô ta mới là gái ngành, em nhìn cô là biết cô ả muốn tiền đến phát điên rồi, cái gì cũng muốn làm."
Ninh Tự Hàn nhìn Linh Vận tức giận, anh trấn an: "Được rồi, cô ta vốn tâm thuật bất chính, chúng ta đừng để ý."
(*) Tâm thuật bất chính (chữ Hán là 心术不正) nghĩa là người có mưu đồ bất trung bất chính, xuất phát hay ngắn gọn là người có lòng không ngay thẳng.
Linh Vận vẫn vô cùng bực bội: "Có lẽ là lần trước ba em tới đón em, cô ta nhìn thấy, tưởng là... chuyện kia."
"Ba em dùng xe đẹp, em chỉ không muốn để cho các bạn học suy nghĩ nhiều nên mới để ông ấy đỗ xa một chút, không ngờ lại bị cô ta bắt gặp."
Ninh Tự Hàn lần đầu tiên lĩnh giáo được năng lực tưởng tượng của nữ sinh, lo Linh Vận chịu thiệt thòi, anh nói: "Về sau cách xa cô ta ra, loại người này khó lòng phòng bị."
Linh Vận: "Biết ạ."
Nhớ đến chuyện khi nãy gặp được bà cụ, cô đặc biệt vui vẻ: "Vừa rồi em đi một quán ăn nhỏ, gặp được một bà cụ, bà ấy nói là sinh viên năm đầu tiên của trường chúng ta, muốn tài trợ cho trường, anh nói xem em có phải rất may mắn không?"
Ninh Tự Hàn nhéo mũi cô: "Em gái đáng yêu của chúng ta có thể không may mắn được sao!"
Linh Vận: "Thực ra cũng không phải giúp không, bà ấy nói muốn chúng ta giúp công ty con bà ấy tuyên truyền."
Ninh Tự Hàn: "Có nói là công ty gì không?"
Linh Vận lắc đầu: "Bà ấy nói quên rồi, để về hỏi rồi nói cho em."
Lúc này Ninh Tự Hàn đang ngồi trên hòn non bộ, không cao hơn Linh Vận đứng đấy bao nhiêu.
Linh Vận đứng trước mặt anh, giữa hai chân anh, nhớ tới lần trước đi đến phủ Vương gia cô ngồi trên đùi anh, đôi tai cô nóng lên, hai người lại đặc biệt gần, Linh Vận có thể ngửi được mùi thơm từ bột giặt quần áo của anh, bay vào lỗ mũi, khiến cô tâm viên ý mã.
Khuôn mặt anh tuấn tú, mái tóc đen bù xù và rậm, sống mũi cao, bờ môi mỏng quyến rũ, Linh Vận liếm liếm đôi môi khô cằn của mình, dù hai người đã hẹn hò được mấy ngày, nhưng ngoại trừ nắm tay thì không có động tác thân mật nào nữa.
Nghĩ đến động tác thân mật, lỗ tai cô lại đỏ lên, ngay cả khuôn mặt nhỏ cũng nóng lên, mím môi tủi thân mong đợi nhìn Ninh Tự Hàn.
Bộ dạng vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, Ninh Tự Hàn nhìn qua đừng mở rộng tầm mắt, chờ một chút đi, tiểu nha đầu còn quá ngây thơ.
Ngày hôm sau, Linh Vận hết tiết học liền chủ động gọi điện thoại cho bà cụ, mặc dù hôm qua đã nói như vậy nhưng nhỡ đâu đối phương đổi ý cô còn chuẩn bị tâm lý.
Đừng đợi đến lúc cô đã báo lên CLB Đối ngoại lại nói sai sót thì không thích hợp lắm.
Đối phương rất nhanh nhận điện thoại, là một người phụ nữ trẻ.
Cô ta rất khách sáo: "Chào em, chị đã nghe mẹ nói về chuyện tài trợ."
Linh Vận còn tưởng rằng họ đã đổi ý: "Chào chị, em chỉ muốn xác nhận một chút thôi ạ."
Cô ta: "Là như thế này, dù sao mẹ chị cũng lớn tuổi, nên rất nhiều chuyện không rõ ràng..."
Quả nhiên bà cụ không đáng tin cậy mà, Linh Vận xấu hổ, không chờ đối phương nói xong: "Không tài trợ cũng không sao ạ, bọn em không ép buộc."
Tiếng cười sang sảng của đối phương truyền tới: "Em gái nhỏ, em hiểu sai rồi, bọn chị không phải không tài trợ."
Linh Vận: "Vậy là?"
Cô ta: "Bọn chị đang nghĩ đến việc ký hợp đồng, nếu không đưa tiền ra mà bằng chứng cũng không có, bọn chị không thể tham gia được."
Linh Vận vội nói: "Có thể ạ, có điều trường bọn em không có pháp nhân, chỉ có thể là em đứng ra đại diện ký, có thể không phải là con dấu của trường được không ạ?"
(**) Pháp nhân là một tổ chức (một chủ thể pháp luật) có tư cách pháp lý độc lập, có thể tham gia vào các hoạt động kinh tế, chính trị, xã hội... theo quy định của pháp luật. Đây là một khái niệm trong luật học dùng để phân biệt với thể nhân (cá nhân). Nếu một tổ chức có "tư cách pháp nhân" thì tổ chức đó có đầy đủ quyền và nghĩa vụ của một pháp nhân mà luật đã quy định.
Đối phương: "Có thể, chị sẽ lập tức đến, em chuẩn bị đi."
CLB Đối ngoại có một con dấu chuyên dụng, có thể sử dụng để mời chào tài trợ, không có hiệu lực pháp luật, nhưng cũng tốt hơn so với nói suông.
Kì thực thông thường thì nhà tài trợ không cần hợp đồng, chỉ có tài trợ nhiều hoặc là phải tuân theo quy trình của công ty mới cần, mà như thế thì đều muốn con dấu chuyên dụng của nhà trường, họ không dùng con dấu CLB Đối ngoại của bọn cô.
Linh Vận nghe đối phương yêu cầu lập tức gọi điện cho Chủ tịch, nói rõ chuyện muốn ký hợp đồng, với cả việc mượn con dấu.
Lưu Hách Kỳ để Linh Vận đi qua lấy con dấu, lại đem hợp đồng chuyên dụng cho cô hai bản, cũng dặn cô cất kỹ tiền.
Linh Vận cất kỹ hợp đồng cùng với con dấu tài trợ đi đến phòng học đã hẹn để ký hợp đồng.
Không ngờ vậy mà bà cụ cũng đặc biệt mang theo một bản hợp đồng, Linh Vận cầm hợp đồng tiêu chuẩn của trường học đưa tới trước mặt bà, "Thưa bà, trường học của chúng cháu có yêu cầu, nhất định phải ký hợp đồng của bọn cháu, cháu có thể điền thông tin công ty của mọi người vào đây."
Vẻ mặt bà cụ khó xử: "Ai, ta cũng chẳng còn cách nào khác, tiền đều do con dâu trông coi, ta không làm chủ được, nhất định sẽ nói ta bị lừa."
"Vừa rồi chính là người nghe điện thoại đấy, không phải là kiểu người dễ đối phó phải không?"
Linh Vận: "..."
Cô không nỡ phê phán chuyện của người ta, cười gượng.
Chỉ nghe bà cụ nói tiếp: "Nó chỉ lo ta bị lừa, sau đó cố ý đánh cái hợp đồng này, thực ra cũng không khác của cháu, ta nếu là không ký cái này liền không bỏ ra nổi tiền."
Linh Vận cầm hợp động của bà xem qua một lần, "Viện nghiên cứu y học Đại Ly Ái Mỹ."
Thì ra là một bệnh viện nhỏ, chỉ có điều có một chỗ là đưa ra bồi thường, nếu như đã nhận tiền mà không cung cấp vị trí để tuyên truyền đúng thì phải bồi thường phí vi phạm hợp đồng, Linh Vận nhíu mày, chỉ vào chỗ bồi thường: "Đây là cái gì vậy ạ?"
"Nếu như không cung cấp vị trí để quảng bá, nhiều lắm là hoàn tiền tài trợ là được rồi, sao lại bồi thường gấp ba thế ạ?"
Bà cụ: "Ai, cái này đều là do con dâu của ta, thực ra cháu lấy tài trợ khẳng định sẽ cung cấp vị trí quảng bá, cái này chỉ cho con dâu ta xem thôi, không cần coi là thật."
Linh Vận nghĩ nghĩ, nhưng mà vẫn có chút do dự.
Bỗng bà cụ đau khổ lau nước mắt, thở dài, "Cháu nói xem ta chỉ muốn vì trường học cũ làm chút chuyện, tại sao lại khó khăn như vậy?"
"Ta ngột ngạt sắp chết rồi, sống được có bao nhiêu ngày nữa..."
(***) Nguyên văn của câu này là "我都是土没脖颈的人了, 还有几天好活...". nghĩa đen là bị đất lấp đến cổ sẽ thấy ngột ngạt sắp chết..
Bà cụ nói khóc liền khóc, Linh Vận bó tay nhìn bà, an ủi: "Bà ơi, bà đừng khóc nữa, chúng ta lại nghĩ cách ạ."
Bà cụ lau nước mắt, thở dài: "Cháu nói xem gia đình ta cũng không thiếu tiền, nếu không hay là, ta lại đưa cháu thêm một vạn tệ tài trợ, cháu ký hợp đồng này cho ta, trong nhà cũng không kém tiền, nếu không nha đầu, ta lại nhiều cho ngươi thêm một vạn phí tài trợ, ngươi vẫn là ký ta cái này hợp đồng, để ta quay về và nói rõ."
Linh Vận: "..."
Thực ra không phải chuyện tiền, nhìn bà đã lớn tuổi như vậy, lại lau mũi lau nước mắt, cô thực sự không nhìn được.
Lại cầm lấy hợp đồng nhìn thoáng qua, ngoại trừ không thể cung cấp vị trí treo thì phải bồi thường thì cũng không còn gì, cô do dự: "Thôi được rồi, bà ơi, cháu sẽ ký cho bà hợp đồng này."
Cô lại sợ sau này người nhà của bà tìm đến, bèn lấy điện thoại ra ghi âm, "Nhưng mà cháu nói trước ạ, nhỡ mà không thể cung cấp được vị trí treo, chúng cháu cũng không thể bồi thường gấp ba, chỉ có thể hoàn phí tài trợ lại thôi ạ."
Bà cụ rất vui vẻ, nói: "Không sao, cái này chỉ để cho con dâu ta xem thôi, không ảnh hưởng gì đâu."
Đã nói như vậy, Linh Vận thỏa mãn ký tên rồi đóng dấu, đưa bà cụ một bản hợp đồng còn mình giữ lại một bản.
Hai người lại hàn huyên một hồi, Linh Vận tiễn bà cụ đi rồi quay trở về trường học.
Linh Vận đi đưa con dấu trả lại cho Lưu Hách Kỳ vậy mà lại gặp Nhiễm Văn Khải và Điền Huỳnh Mỹ đang ở cùng nhau, trong lòng cảm thán, hai người bọn họ đều có ý nghĩ xấu cùng đi tới chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt.
Quả nhiên Nhiễm Văn Khải cầm hợp đồng của cô nhìn lướt qua, nhẹ nhàng nói: "Cô đợi mà bồi thường gấp ba tiền tài trợ đi."
Gấp ba tiền tài trợ lại là 9 vạn, vừa rồi ký xong hợp đồng Linh Vận nhận được ba vạn tệ, cô đã chuyển cho người phụ trách tài vụ của CLB Đối ngoại.
Linh Vận không tin Nhiễm Văn Khải nói chuyện hoang đường, cô nói: "Anh ghen tị với tôi vì thoáng cái tôi đã lôi kéo tài trợ nhiều như thế đúng không?"
Cô đặc biệt kiêu ngạo nhìn đối phương, "Thế nào, tôi nhiều hơn anh gấp bội luôn phải không?"
Ninh Tự Hàn còn giúp cô mời thêm một vạn tệ đây này.
Nhiễm Văn Khải hừ một tiếng, "Chờ xem đi!"
Rất nhanh đã đến một ngày trước ngày kỷ niệm thành lập trường, các loại biểu ngữ đều đã làm xong, Linh Vận liên tục hỗ trợ ở hội học sinh, hai ngày nay không có quan tâm đến việc gặp Ninh Tự Hàn, chỉ liên lạc hai lần thông qua điện thoại.
Hai ngày nay Ninh Tự Hàn bận bịu làm thí nghiệm, Linh Vận bận rộn, anh cũng bận rộn, hai ngày không gặp vẫn rất nhớ, cho nên buổi tối anh làm xong thí nghiệm liền đi qua tìm Linh Vận.
Linh Vận còn đang ở CLB Đối ngoại chỉnh lý sổ sách, Ninh Tự Hàn đến cũng không có gọi cô mà ngồi đợi ở bên ngoài một lát.
Điền Huỳnh Mỹ và Nhiễm Văn Khải là anh em họ, lúc này Điền Huỳnh Mỹ đến tìm Nhiễm Văn Khải, vẻ mặt của hai người này đều có vẻ mặt đạt được mục đích.
Điền Huỳnh Mỹ nói trước: "Ngày mai biểu ngữ sẽ treo lên, trong đó có một cái là "phá thai không đau", anh nói xem có phải bị người cười chết không?"
Nhiễm Văn Khải thấy Điền Huỳnh Mỹ tâm tình tốt, nói: "Trước đó cô đã đáp ứng cho tôi thứ gì cũng đừng quên nhé, lần này tôi có thể thay cô xả giận."
Điền Huỳnh Mỹ không nhịn được nói: "Biết rồi, biết rồi, không thể thiếu anh, chờ tôi xem xong cảnh tượng náo nhiệt ngày mai sẽ lập tức đưa cho."
"Anh nói xem kỷ niệm ngày thành lập trường, trường chúng ta lại rầm rộ sôi nổi tuyên truyền "phá thai không đau", "phẫu thuật thẩm mỹ", chúng ta lại công khai nó trên diễn đàn, Linh Vận sẽ chịu hình phạt gì?"
Nhiễm Văn Khải ôm cánh tay lắc đầu: "Không biết, chỉ có điều chắc chắn rất thú vị."
...
Tác giả có lời muốn nói: Đọc vui vẻ nhé!