BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Bình tĩnh lại, Hạ Vị Sương nhẹ tay đẩy đẩy Tang Lộ, sau đó đứng dậy từ tư thế ôm nhau.
Sau lưng Tang Lộ là một quái vật đang thoi thóp nằm trên mặt đất. Cả người cô ta nhầy nhụa máu me và thương tích, thê thảm đến mức người ta không nỡ nhìn.
Nửa người trên của quái vật là hình người, kích thước cũng như bình thường, từ eo trở xuống lại nối với thân nhện. Tám cái chân nhện bị đứt hết năm, thân thể khẽ run rẩy, song đã không còn sức giãy giụa.
Đó là Châu Châu, là vong linh của Kha Tiếu Tiếu, là kẻ sát nhân tàn nhẫn, cũng là người cô độc, không được tròn vẹn.
Hạ Vị Sương nhìn về phía Châu Châu, ánh mắt có phần phức tạp: “Tang Lộ, chị đã hoàn toàn khống chế được Châu Châu rồi à?”
Tang Lộ không giết ngay khiến Hạ Vị Sương khá kinh ngạc. Cơ mà thế cũng tốt, có thể giao Châu Châu cho Thượng tá Dương xét xử.
Người mà Châu Châu gây tổn thương sâu sắc nhất không phải bọn Hạ Vị Sương. Hạ Vị Sương có điều thua thiệt cô ta, lòng không nỡ, nhưng cô hiểu mình không có tư cách thay mặt người khác tha thứ cho cô ta, thế nên giao cho mấy người Thượng tá Dương xử lí là thích hợp nhất.
Nào ngờ, Hạ Vị Sương không hỏi thì thôi, vừa hỏi cái là mắt Tang Lộ đã sáng rỡ: “Sương Sương, chị bắt được nó rồi!”
Tuy còn chưa nói xong nhưng gương mặt xinh đẹp chìa ra ngay trước mắt cùng đôi mắt tím sáng lấp lánh kia đã nói cho Hạ Vị Sương biết rất rõ, Tang Lộ muốn khen thưởng.
Nên khen thưởng cho chị cái gì đây?
Hạ Vị Sương liếc phía sau, Lục tiên sinh đang khom lưng trêu mèo mập Đại Vương nấp trong hốc cây. Lại nhìn ra trước, Châu Châu nằm sấp trên mặt đất, đang thở nhẹ hồi phục thể lực, tạm thời vẫn chưa chú ý phía này.
Hạ Vị Sương nhanh chóng hôn nhẹ một cái lên má Tang Lộ: “Thật lợi hại.”
Tang Lộ híp mắt, thẳng lưng, rồi đột nhiên biến sắc mách với Hạ Vị Sương: “Nó lừa chị!”
Lừa chị cái gì? Tang Lộ từ từ kể lại những chuyện vừa diễn ra ban nãy với gương mặt không cảm xúc và ánh mắt sâu thẳm.
Đối với hai quái vật đã thoát khỏi phạm trù con người này, một khi bị đã chọc giận, chìm vào cảm xúc điên loạn thì phải đánh nhau đến chết mới thôi. Cuộc chiến giữa hai người họ, tốc độ cao, hiệu suất cao, cường độ cao, không có một thứ gì màu mè, dư thừa. Sáp lá cà rồi thì chính là dốc toàn lực mà đấu đến chết.
Mỗi phút, mỗi giây, lúc nào cũng chỉ có một nguyên tắc, đó chính là nghiền nát đối phương. Mỗi chiêu, mỗi thức, đều nhanh đến mức không thể nhìn rõ. Châu Châu đã đuối sức, mà Tang Lộ thì lại muốn quay trở lại bên cạnh Sương Sương. Xét theo một phương diện nào đó thì cả hai đều có cùng mục tiêu: tốc chiến tốc thắng.
Dưới tình huống ấy, ưu khuyết điểm gì cũng bộc lộ rõ rệt. Càng đấu, khoảng cách giữa hai người càng chênh lệch. Dù rằng đối với những dị nhân bình thường, Châu Châu có lực phòng ngự cao, lực công kích cao, lại còn thần bí khó lường, nhưng loài sinh vật dị thường như họ vẫn có điểm mạnh riêng. Năng lực lợi hại nhất của Châu Châu chính là khống chế. Cô ta có thể khống chế không gian, khống chế con người, khống chế xác sống, duy chỉ không khống chế được Tang Lộ. Cô ta có thể tạo ra sương mù, có thể chạy trốn thật nhanh, có thể điều khiển tất cả con rối trong trận cùng lúc. Nếu nói Châu Châu là hệ khống chế, vậy Tang Lộ chính là hệ cận chiến.
Khi Châu Châu bị Tang Lộ đuổi sát, năng lực thần bí, khó lường không thể phát huy. Cho dù bản thân cô ta đã mạnh hơn dị nhân bình thường rất nhiều nhưng dưới sự áp đảo về sức mạnh, cũng chỉ có duy nhất một kết cục.
Chiến đấu ở cường độ càng cao thì sức chịu đựng cũng tiêu hao càng nhanh chóng. Dần dà, Châu Châu nhận ra cái chết đã cận kề. Cảm xúc u ám, tuyệt vọng không ngừng nảy sinh. Trong khoảnh khắc ấy, sự hận thù đã lên đến đỉnh điểm. Cô ta dùng quyết tâm to lớn cùng toàn bộ sức mạnh để ứng chiến với Tang Lộ, rồi lại thua trận nhanh chóng, bảo sao cô ta có thể cam tâm?
Châu Châu không muốn chết. Cô ta muốn Tang Lộ phải chết!
Vì sao không có ai bảo hộ cô ta? Vì sao không ai đứng ra yêu thương cô ta? Vì sao cô ta không cảm nhận được tình yêu từ những người thân mà mình khống chế?
Sự hận thù đó không chỉ áp lên mỗi Tang Lộ mà tất cả mọi người, bất luận còn sống hay đã chết, cô ta đều hận!
Cô ta muốn trả thù hết bọn họ, trả thù tất cả mọi người, vậy nên không thể chết, cô ta không thể chết được...
Máu làm nhòe đi đôi mắt, thế giới cũng biến thành màu máu. Châu Châu không muốn chết. Cô ta muốn sống sót, trả thù người khắp cả thiên hạ. Nếu tất cả họ đều không yêu mình, vậy khiến họ chết đi trong đau khổ, biến thành “người thân” của mình!
Vì thế, Châu Châu lừa Tang Lộ, lợi dụng Hạ Vị Sương mà Tang Lộ quan tâm nhất.
Châu Châu nói con rối của cô ta đã bắt được Hạ Vị Sương, nếu Tang Lộ giết cô ta, như vậy con rối cảm nhận được cái chết của cô ta sẽ xuống tay với Hạ Vị Sương.
Tang Lộ nhìn về phía Châu Châu lúc này hãy còn thở dốc bằng ánh mắt u ám, khấp khởi vui mừng mà lẩm bẩm: “Chị nghĩ, phải chăng cứ chờ đến lúc nó tự chết đi thì cũng được? Nhưng mãi nó vẫn không chết. Cơ mà không sao, Sương Sương không bị bắt, giờ giết nó được rồi!”
Ra là vậy. Không phải Tang Lộ không giết Châu Châu mà là đợi đến lúc tìm được mình mới giết!
Hạ Vị Sương vừa nghe Tang Lộ nói xong, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy Tang Lộ cử động đám xúc tu đang quấn quanh người Châu Châu, chia ra cuốn lấy cánh tay, eo cùng đám chân của cô ta, trông như muốn xé nát, phanh thây!
Dù có suy yếu đến mức nào, Châu Châu cũng không giữ im lặng nổi nữa. Cơ thể cô ta bị kéo bay lên không trung, lập tức hét lên sợ hãi: “Hạ Vị Sương, chị Vị Sương, cứu em với! Cứu em với. Em biết chị sẽ cứu em. Em biết, em biết mà. Chị đã từng cứu em một lần, giờ nhất định cũng sẽ cứu em lần nữa, đúng không? Cứu em với!”
Châu Châu thê lương kêu gào Hạ Vị Sương cứu mình. Trong lòng cô ta, Hạ Vị Sương chính là người duy nhất sẽ ra tay cứu giúp. Quá khứ là vậy, hiện tại cũng vậy. Thế nên cô ta lừa Tang Lộ, nếu khiến Tang Lộ trực tiếp từ bỏ chuyện giết mình thì tốt quá, nếu Tang Lộ vẫn không tha thì vẫn còn gặp lại được Hạ Vị Sương, cũng có đường sống.
Chỉ có Hạ Vị Sương. Cô ta hy vọng, khát cầu chị Vị Sương có thể cứu mình một lần nữa.
Tiếng gào của Châu Châu khiến Hạ Vị Sương nhận ra tình thế cấp bách. Cô vội ôm eo Tang Lộ, la lên: “Từ đã Tang Lộ. Khoan hẵng giết cô ta!”
Tang Lộ thoáng nghi hoặc nghiêng người nhìn xuống. Mái tóc dài đen như mực xõa trên vai, khiến gương mặt cô trông trắng bệch như giấy. Tuy đã chiến thắng nhưng Tang Lộ hẳn cũng bị thương, đương nhiên đã phải tốn rất nhiều công sức mới trói được Châu Châu mang về.
Hạ Vị Sương nắm tay Tang Lộ, đau lòng ôm chặt, muốn cho Tang Lộ một chút ấm áp. Cô nói: “Em biết chị không màng để ý người khác, nhưng Kha Tiếu Tiếu biến thành thế này cũng có liên quan đến chúng ta. Mình không tận tay giết cô ta, xem như chấm dứt hết thảy ân oán trong quá khứ kể từ hôm nay. Giao cô ta cho mấy người Thượng tá Dương, Thượng tá Dương sẽ đưa ra quyết đoán công bằng. Chuyện nào ra chuyện đó, nợ ai nấy trả, thế có được không?”
Tang Lộ ‘ò’ một tiếng, cũng không cảm thấy giữa mình và con nhện có ân oán gì. Cơ mà Sương Sương trông có vẻ buồn, cô cố gắng động não, kết hợp với những lời Sương Sương từng nói, đại khái hiểu được chút đỉnh cái gọi là áy náy.
Dường như cô đã lờ mờ hiểu ra gì đó, nhưng lại không thật sự rõ ràng. Cơ mà trí tuệ của cô bảo rằng, nếu bây giờ giết con nhện ngay thì con nhện sẽ để tại dấu vết càng sâu đậm trong lòng Sương Sương.
Không không không, không muốn thế. Tang Lộ ngẫm nghĩ rồi lắc đầu lia lịa như cái trống bỏi.
Hạ Vị Sương có hơi rầu rĩ, cho rằng Tang Lộ đang phản đối mình, bèn nhẹ nhàng ôm lấy đối phương mà giải thích: “Không phải em muốn xin xỏ cho cô ta, chẳng qua là giao cho Thượng tá Dương thì có lợi hơn. Ông ta có thể tập họp rất nhiều dị nhân, lắng nghe ý kiến từ mọi người, nói không chừng sẽ cứu được Lục tiên sinh.”
Những con rối khác đã đánh mất bản thân, khả năng cứu được có lẽ là rất thấp, nhưng Lục tiên sinh vẫn giữ được ý thức tự chủ.
Tuy luôn miệng nói không muốn sống nhưng Lục tiên sinh cũng chưa chủ động tìm đến cái chết bao giờ. Nếu được, Hạ Vị Sương hy vọng ông ta có thể tự quyết định sự sống chết của bản thân chứ không phải bị buộc phải chết.
Tang Lộ thôi không lắc đầu nữa, nghiêm túc nói: “Được!”
Không cho con nhện nấn ná trong lòng Sương Sương, bất luận vì lí do gì. Quá khứ đã không thể nào xóa bỏ, nhưng kể từ hiện tại thì cần phải cấm tiệt. Chỉ có cô mới được quyền chiếm hữu toàn bộ!
Tang Lộ thầm nghĩ thế, tự dưng cảm thấy mình rất thông minh. Đúng rồi, giờ là Sương Sương cần mình, thế thì đồng ý yêu cầu của Sương Sương, em chắc chắn sẽ càng thích mình hơn!
A, thật sự quá thông minh.
Lòng nghĩ thế, song Tang Lộ lại không biểu hiện ra ngoài. Cô hờ hững nói: “Có thể đồng ý với Sương Sương. Có yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?” Hạ Vị Sương hỏi.
Tang Lộ mặt không cảm xúc, hơi ngập ngừng một chút: “... Còn chưa nghĩ ra, về lại nói.”
Hạ Vị Sương nín cười: “Vậy được rồi, về lại nói. Giờ nghe em trước.”
Tang Lộ dè dặt gật đầu.
Thương lượng xong, Hạ Vị Sương lại nhìn sang Châu Châu. Cô không đành lòng mà chuyển mắt, hỏi: “Tang Lộ, giờ cô ta còn năng lực phản kích không?”
Tang Lộ đảo mắt, nói: “Chị sẽ khiến nó không còn.”
Thấy bên đây đã nói xong, Châu Châu càng cảm thấy tuyệt vọng. Cô ta ý thức được rằng Hạ Vị Sương tuy ngăn cản việc Tang Lộ tra tấn mình đến chết nhưng vẫn không có ý định bỏ qua cho cô ta.
“Hạ Vị Sương, chị cứu em đi. Em không thể chết được. Em thật sự không thể chết được!”
“Ồn quá.” Hai tay Tang Lộ nhét hết vào tay áo Hạ Vị Sương để sưởi ấm. Cô lạnh giọng nói một câu, sau đó, những cái xúc tu quấn quanh người Châu Châu bắt đầu hành động. Vảy nhuốm máu, đầu có gai nhọn, cái xúc tu kia từ từ đâm vào tai Châu Châu một đoạn, sau đó dừng lại.
Tang Lộ nở một nụ cười tàn nhẫn, để lộ hàm răng trắng toát bén nhọn: “Còn lộn xộn, là giết cô.”
Cổ họng Châu Châu bật ra một tiếng thở khàn khàn như cái ống bễ cũ. Cô ta nghiêng đầu, ánh mắt nhìn Hạ Vị Sương càng trở nên tuyệt vọng: “Chị muốn... muốn để con người giết tôi?”
Hạ Vị Sương trầm giọng nói: “Không phải tôi muốn để con người giết cô. Là những người bị cô làm hại sẽ tự xét xử cô.”
Châu Châu cười mấy tiếng, cười ra nước mắt: “Tôi ghét chị.”
Màn sương mù chung quanh càng lúc càng nhạt. Hạ Vị Sương nghe thấy xa xa có tiếng bước chân, dường như mọi người đang chậm rãi tiến về phía này nhờ sự chỉ dẫn nào đó.
Hạ Vị Sương bước lên mấy bước, đến gần Châu Châu. Cô nhẹ giọng nói: “Châu Châu, thả Lục tiên sinh đi, cả những con rối khác nữa. Tôi sẽ nói Thượng tá Dương đừng tra tấn cô.”
Khoé miệng Châu Châu không ngừng trào ra máu sền sệt màu đỏ đen. Cô ta cười dữ tợn mà độc ác: “Muộn quá rồi. Chị nên cảm ơn tôi mới đúng. Khụ khụ... bằng không giờ bọn họ đã thành một đống thịt thối. Nếu... khụ khụ... nếu tôi chết, họ cũng sẽ chết theo. Muốn cứu họ hả? Mơ đi!”
Lục tiên sinh ngồi dưới tán cây. Mèo mập Đại Vương lại nhảy lên nằm trên đầu gối ông ta, cổ họng phát ra những tiếng rù rù. Lục tiên sinh một lòng lo vuốt mèo, dường như cuộc nói chuyện bên này hoàn toàn không liên quan gì đến mình.
Hạ Vị Sương quay đầu nhìn Lục tiên sinh một cái, có phần thương cảm: “Thật sự không thể thả ông ấy sao?”
Tang Lộ đứng ngay bên cạnh Hạ Vị Sương, thấy thế bèn bẻ gãy thêm một cái chân nhện nữa, bắt chước nói theo: “Thả ông ấy, chậm một chút.”
Châu Châu đau đớn gào lên mấy tiếng, nói: “Người đã bị tôi cắn nuốt thì vĩnh viễn không thể sống lại. Cô có giết tôi cũng không được!”
Tang Lộ nhún vai với Hạ Vị Sương: “Không sống được.”
Hạ Vị Sương biết Châu Châu hẳn là đã nói thật. Khi Tang Lộ còn chưa mang Châu Châu đến thì cô đã âm thầm sử dụng dị năng với Lục tiên sinh. Cô muốn nhìn xem tương lai của ông ta, nhưng ông ta không có tương lai.
Thấy vẻ thương tâm trên mặt Hạ Vị Sương, Châu Châu lại cảm thấy vừa sung sướng vừa ghen tị đến điên cuồng. Cô ta phát ra tiếng cười the thé, hỏi: “Chị đã không muốn ông ta chết, cớ sao lại không chịu cứu tôi?”
Hạ Vị Sương trầm tĩnh nhìn Châu Châu, đoạn nói: “Thế thì Châu Châu, cô có thể cảm nhận được tình cảm lo lắng cho người khác hay không?”
Châu Châu quay đầu nôn một ngụm máu, sau đó nhìn Hạ Vị Sương bằng ánh mắt u ám. Đột nhiên, biểu cảm trên mặt cô ta trở nên điềm đạm, đáng yêu: “Chị Vị Sương, chị cứu em đi. Đương nhiên là em biết lo lắng cho người khác chứ. Em không muốn giết người, đều do Cố Mẫn Chi ép em. Chị cứu em đi, em nhất định sẽ sửa. Em nhất định sẽ làm người tốt!”
Tang Lộ quay ngoắt lại mách: “Nó nói dối!”
Hạ Vị Sương thở dài.
Sợ Hạ Vị Sương không tin, Tang Lộ còn lấy mình ra làm ví dụ: “Hồi trước chị cũng lừa em như vậy. Đừng tin!”
Hạ Vị Sương: “...”
Tang Lộ giật mình, tự dưng cảm thấy nói vậy hình như không đúng lắm, bèn lặng lẽ chuyển mắt nhìn trời.
Quái vật hấp hối bị một quái vật khác trói gô dường như đã hoàn toàn mất khả năng phản kháng. Cô ta còn đang tỏ vẻ đáng thương, hòng dùng năng lực mê hoặc lòng người của mình dụ dỗ người khác. Cô ta luôn miệng nói mình sẽ thay đổi, sẽ sám hối, sẽ bù đắp, nhưng trong đôi mắt nhuốm máu kia lại ngập tràn nỗi căm hận.
Hạ Vị Sương vươn tay vén lọn tóc đẫm máu dính bết trên mí mắt của Châu Châu. Cô không ngại dơ, chỉ từ tốn nói: “Châu Châu, cô còn chưa biết dị năng của tôi đúng không? Dị năng của tôi chính là dự kiến tương lai...”
Châu Châu sửng sốt, biểu cảm trên mặt thoắt cái thay đổi, cuối cùng biến thành nụ cười đắc ý mà vặn vẹo.
“Hahaha... Haha... Thế thì lại làm sao?! Các người cũng không thể giết tôi. Hạ Vị Sương...” Châu Châu nghiến răng nghiến lợi, mặt mũi vặn vẹo, “Vốn tôi còn muốn cho chị một cơ hội. Nhưng mà chị lại không cần. Chị không cần... Ha khụ khụ khụ! Nếu chị có dị năng dự kiến tương lại, vậy thì nên biết, các người không thể giết tôi!”
Không sai. Châu Châu nói không sai. Không thể giết cô ta!
Hai lần sử dụng dị năng liên tục trong khoảng thời gian ngắn khiến Hạ Vị Sương cảm thấy mệt mỏi, đầu choáng váng, xoang mũi nóng lên, một dòng chất lỏng ấm rỉ ra. Cô lùi về sau mấy bước, hơi lảo đảo. Tang Lộ vội đỡ lấy Hạ Vị Sương, giọng cất cao: “Sương Sương thật sự chảy máu!”
Hạ Vị Sương giơ tay nắm mũi, lắc lắc đầu: “Em không sao... Ôi...”
Vẫn hơi quá mạo hiểm, nhưng kết quả thì đáng giá. Sau này chú ý hơn một chút, đừng sử dụng dị năng quá thường xuyên, từ từ rồi sẽ điều tiết lại được.
Tang Lộ muốn kéo đám bông còn sót lại trong cái áo lông rách bươm của mình ra giúp Hạ Vị Sương lau máu mũi. Hạ Vị Sương trực tiếp móc khăn giấy ra từ túi xách che mũi lại.
Châu Châu cười điên loạn: “Các người mãi mãi không thắng được tôi hahahaha!”
Cô ta cười càng lớn, càng ngang ngược thì Tang Lộ lại càng bực bội. Vốn không có gì, nhưng giờ Sương Sương chảy máu mũi, đều tại nó!
Giết nó!
Ánh mắt đầy ngập sát khí của Tang Lộ lại liếc qua. Hạ Vị Sương vội túm lấy tay áo Tang Lộ, nói: “Đừng!”
Tang Lộ hơi ấm ức: “Nó xấu xa quá à, còn không chịu sửa.”
Tựa vào lòng Tang Lộ nghỉ ngơi, Hạ Vị Sương giải thích đứt quãng: “Không thể giết cô ta. Nếu cô ta chết, sương mù bốn phía sẽ biến thành chất độc. Đến lúc đó, tất cả mọi người không ai trốn thoát.”
Cô mạo hiểm dùng dị năng nhìn một lần, cảnh tượng nhìn đến chính là giữa ban ngày, tất cả mọi người đều ở trong căn cứ, mấy người Thượng tá Dương đã khống chế được Châu Châu. Dựa theo thời gian mà tính toán thì bọn họ đã nói chuyện với Châu Châu rồi. Thượng tá Dương tuyên bố tội danh của Châu Châu và nhà họ Cố trước toàn thể mọi người, cũng quyết định lập tức thi hành án tử hình với tội danh sát hại đồng bào.
Suốt quá trình đó, Châu Châu hết sức phối hợp, dường như đã hoàn toàn từ bỏ việc chống cự mà chấp nhận vận mệnh của bản thân. Cô ta ủ rũ, không còn thiết sống, bị đẩy ra trước mặt mọi người. Thân thể cô ta bị vô số những dụng cụ kì quái khống chế, khiến cô ta không thể chạy trốn, không thể chống cự.
Mà Châu Châu vốn cũng không có ý định chạy trốn. Cô ta đột nhiên cất tiếng cười lớn, cười đến mức người ta dựng tóc gáy, cười đến mức lòng người ta phát lạnh. Lấy thân thể cô ta làm tâm, sương mù trắng xám dày đặc điên cuồng phát tán. Cô ta nhìn tất cả mọi người trước mặt bằng ánh mắt căm hận.
“Đi chết đi. Tất cả cùng chết hết đi. Thế là có thể đoàn tụ với nhau hahahaha...”
“Không ổn. Sao cô ta vẫn còn sử dụng được dị năng? Không được để cô ta chạy thoát!”
Nhận được sự nhắc nhở, người hành hình vội dùng vũ khí nóng với hỏa lực lớn nhắm ngay đầu Châu Châu. Tất cả đều cho rằng cô ta muốn dùng dị năng dịch chuyển không gian để chạy trốn, nhưng từ đầu mọi người đã nhốt riêng cô ta, căn bản không tiếp tế một thứ gì, hiện tại năng lượng và thể lực của cô ta đã cạn kiệt, hẳn là không sử dụng được dị năng mạnh mẽ như thế mới phải.
Không kịp nghĩ nhiều. Sương mù phát tán với tốc độ cực nhanh. Gần như chỉ trong nháy mắt, nó đã bao phủ toàn bộ quảng trường. Chưa đến nửa phút thì cả căn cứ đã phủ đầy sương mù.
Vì thế, người hành hình nổ súng. Đầu Châu Châu vỡ toác, chết ngay.
Mọi người hoan hô.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ phát hiện màn sương mù màu xám chung quanh dần chuyển sang màu đỏ đen, mà bọn họ bắt đầu thấy khó thở...
Hết người này đến người khác ngã xuống. Châu Châu muốn tất cả chôn cùng mình... Đến đây đi, những người nhà thân ái của tôi, cùng xuống địa ngục đi.
Nhưng trong màn sương mù, có một cô gái vẫn đứng đó. Chung quanh cô như một khoảng chân không được cố tình tạo ra, không có chút sương mù nào lượn lờ. Cô nhìn cái xác giờ đã không còn nguyên vẹn của Châu Châu, mặt giàn giụa nước mắt, lại nhìn những người chết la liệt, nghe tiếng kêu rên chết chóc thê lương vang bên tai, cô đã tuyệt vọng.
Cô gái giơ khẩu súng trong tay, nhắm ngay huyệt Thái Dương, bóp cò.
...
Châu Châu không thể chết. Cho dù phần lớn mọi người trong căn cứ đã rút ra ngoài thì nơi này vẫn còn rất nhiều người đang hoạt động. Bọn họ đều là tinh anh của căn cứ, tuyệt đối không thể chôn cùng Châu Châu!
Nghe xong, Tang Lộ nhìn Châu Châu, thật không biết nói gì: “Vô lại.”
Châu Châu đắc ý vô cùng: “Thế nên mau thả tôi ra, không thì tất cả cùng chết!”
Hạ Vị Sương tựa vào Tang Lộ nghỉ ngơi một lúc, cảm thấy đã đỡ nhiều. Cô bỏ khăn giấy, máu mũi cũng cầm.
Hạ Vị Sương lắc đầu, nói: “Tôi sẽ không thả cô. Tôi sẽ giao cô cho Thượng tá Dương. Còn về việc cô chết rồi thì sương mù sẽ biến thành khói độc, tôi cũng sẽ nói cho ông ấy. Cô yên tâm, có điều kiện đó, ông ấy sẽ không giết cô dễ dàng đâu. Cô còn có thể sống rất lâu.”
Châu Châu: “...”
Nhìn sắc mặt Châu Châu, Hạ Vị Sương lại thong thả nói: “Nhưng chắc cũng sẽ bị nhốt rất lâu, bị bỏ đói rất lâu. Tôi biết năng lực quỷ dị của cô, nhưng phía chúng tôi có rất nhiều dị nhân, rồi sẽ tìm được cách khắc chế.”
Châu Châu thầm cắn răng. Sở dĩ không nói năng lực đó ra chính là vì cô ta không muốn bị nhốt. Cô ta còn mong bọn họ sẽ thả mình đi nữa kia kìa!
Nhưng vì sao Hạ Vị Sương lại có thể đối xử tốt với Tang Lộ? Trước kia Tang Lộ hại chết cô ta, Hạ Vị Sương còn nguyện ý bao dung, yêu quý Tang Lộ. Cớ sao đến mình thì lại tàn nhẫn như thế?!
Châu Châu bắt đầu lắc đầu. Cô ta kêu rên đau đớn: “Vì sao lại đối xử với tôi như vậy... Không không...”
Thân thể càng lúc càng suy yếu. Ánh mắt càng lúc càng vẩn đục. Tư duy cũng bắt đầu trở nên mơ hồ: “Không phải chị là người rất rất tốt sao... Vì cớ gì lại nhẫn tâm với tôi đến thế? Không, tôi sai thật rồi ư? Tôi không sai, tôi không sai!”
Hạ Vị Sương trầm giọng nói: “Phe Thượng tá Dương sắp đến đây rồi. Cô sẽ bị nhốt ngay thôi. Mà cô chắc không còn sức lực để gây chuyện nữa. Tiểu Tuyết ở đâu? Dịch chuyển em ấy tới đây. Ở đây, cô còn có thể gặp mặt em ấy lần cuối.”
Giây phút nghe đến cái tên ấy, ánh mắt Châu Châu ngó nghiêng, rõ là muốn trốn tránh.
Hạ Vị Sương không thúc giục, chỉ bình thản hỏi: “Sợ à?”
Đột nhiên, Châu Châu nở một nụ cười ác liệt: “Đúng rồi, Hạ Tình Tuyết. Hahaha... Cô ta dựa vào đâu mà bỏ mặc tôi chứ? Cô ta có lỗi với tôi. Tôi sẽ không bỏ qua cho cô ta!”
Trong màn sương mù, có tiếng bước chân vang lên, hơi ngập ngừng. Rồi một bóng người dần hiện rõ.
Người tới mờ mịt nhìn chung quanh. Khi nhìn đến nơi nào đó, cô ta lập tức kinh sợ.
“Chị... Tiếu Tiếu!”
Cả người Châu Châu vô cùng thê thảm, bị Tang Lộ trói chặt, xúc tu đâm vào thân thể, quấn quanh những cái chân gãy. Phần dị dạng của quái vật vừa ghê tởm vừa thảm thiết, không một chỗ nào là sạch sẽ. Máu màu đỏ đen nhuộm khắp cả người.
Hoàn toàn trái ngược với Châu Châu chính là Hạ Tình Tuyết. Trên người cô sạch sẽ, vẫn hệt như lúc vừa đến hiện trường.
Châu Châu quay đầu nhìn Hạ Tình Tuyết, ánh mắt như lưỡi dao tẩm độc: “Hạ Tình Tuyết, cô đến rồi à... A, sao cô không chết đi chứ!”
Hạ Tình Tuyết nhìn chằm chằm Châu Châu, khóe mắt dần ửng đỏ. Cô hơi khó chấp nhận, người lảo đảo.
Hạ Vị Sương ôm lấy cánh tay Tang Lộ, nói: “Nếu cô ta trốn không thoát thì thôi buông ra đi. Cảnh tượng này, Tiểu Tuyết nhìn sẽ rất đau khổ.”
Tang Lộ gật gật đầu rồi rụt râu về. Châu Châu phịch một tiếng rơi xuống mặt đất, nôn ra mấy ngụm máu đỏ đen sền sệt.
Hạ Tình Tuyết nhìn chằm chằm Châu Châu, rồi nhanh chân chạy đến khuỵu xuống bên cạnh: “Sao lại như thế này...”
Mấy cái râu của Tang Lộ ở gần, Hạ Vị Sương thấy rõ những cái vảy rách toác cùng vết thương trên đó. Cô không khỏi đau lòng nâng chúng lên: “Có phải đau lắm không?”
Đau, hay là không đau? Nếu nói đau thì Sương Sương sẽ quan tâm mình hơn. Nếu nói không đau, Sương Sương sẽ cảm thấy mình lợi hại. Đau hay không đau, đây là một câu hỏi khó.
Tang Lộ cau mày, hết sức buồn rầu. Không biết nên chọn cái nào mới tốt.
Hạ Vị Sương cũng không phải thật sự muốn Tang Lộ trả lời mình. Cô nâng xúc tu của chị lên, thổi thổi những chỗ bị thương: “Phù phù phù, không đau không đau. Tụi mình về ăn ngon, bồi bổ lại cho Lộ Lộ.”
Được thổi phù phù, Tang Lộ dứt khoát hạ quyết định: “Đau!”
Hạ Vị Sương ngẩng đầu, dịu dàng mà bất đắc dĩ liếc Tang Lộ một cái, lại cúi đầu thổi thêm mấy lần, cũng lấy khăn tay ra giúp chị lau đi vết bẩn.
Hạ Tình Tuyết vẫn còn ngồi dưới đất. Cô ôm lấy nửa người trên đầy thương thích của Châu Châu, biểu cảm hoang mang mà đau khổ: “Sao lại thế này... Tại sao lại biến thành tình trạng như hôm nay? Tiếu Tiếu...”
Lộp độp, nước mắt rơi lên mặt Châu Châu, tạo thành vệt trên gương mặt nhuốm máu của cô ta, sau đó lăn đến kẽ môi.
Hạ Vị Sương cúi mắt nhìn Hạ Tình Tuyết và Châu Châu, cất tiếng nói: “Chốc nữa chị sẽ giao cô ta cho Thượng tá Dương. Cô ta khó thoát khỏi cái chết.”
Hạ Tình Tuyết không rảnh đáp lời chị họ. Chẳng biết là đang hỏi Châu Châu, đang hỏi chính mình hay đang hỏi ai khác, cô nức nở: “Trước giờ... trước giờ mình chưa từng nghĩ lại có ngày mọi chuyện thành ra thế này. Vì sao... Tiếu Tiếu, cậu biết không, lúc thấy chị dẫn cậu về, mình đã vui biết nhường nào.”
“Thế giới này quá đáng sợ, quá đáng sợ. Nhưng mà mình... mình nghĩ đến việc chúng ta còn bên nhau thì lại cảm thấy nó cũng không tàn nhẫn đến thế... Tiếu Tiếu, cậu là bạn tốt nhất của mình, sao lại biến thành... biến thành thế này...”
Hạ Tình Tuyết đau đớn cắn môi dưới. Nỗi bi thương siết chặt lấy trái tim, cô không thể không cúi gập người để giảm bớt cơn đau ấy.
“Mình không muốn mất cậu...” Giọng Hạ Tình Tuyết sắp không giữ nổi ngữ điệu. Cô thốt ra từng từ vụn vỡ: “Tại sao lại như vậy... Tiếu Tiếu, mình nên làm sao bây giờ? Mình đã mất cậu một lần, sao còn có lần thứ hai? Mình...”
Bật ra được chữ ‘mình’, Hạ Tình Tuyết cũng đã không thốt nên lời.
Châu Châu run rẩy giơ tay chạm lên cánh môi. Đầu lưỡi nếm được giọt nước mắt đắng chát. Cô ta ngẩng mặt nhìn Hạ Tình Tuyết, có phần mờ mịt: “Tiểu Tuyết, mình đây là bị làm sao vậy? Mình đau quá.”
Hạ Tình Tuyết lắc đầu nguầy nguậy. Cô nói không nên lời, chỉ có nước mắt làm nhoè đi tầm nhìn không ngừng tuôn rơi.
Châu Châu vươn tay lau đi nước mắt trên gương mặt Hạ Tình Tuyết, cười cười với vẻ mất tự nhiên, hỏi: “Những lời vừa rồi cậu nói có thật không?”
Hạ Tình Tuyết gật đầu, gật đầu thật mạnh.
“Tốt quá.” Châu Châu nhẹ giọng nói một tiếng, rồi chợt mạnh tay đẩy Hạ Tình Tuyết ra.
Cô ta dùng chút sức lực cuối cùng để mà vùng dậy, xoay người lảo đảo chạy đi mấy bước. Hạ Tình Tuyết cũng chống đất đứng lên: “Tiếu Tiếu!”
Cô tuyệt vọng gọi lên Châu Châu, nghĩ thầm không thể, không thể tiếp tục sai nữa. Cô phải đuổi kịp Tiếu Tiếu, chấm dứt hết mọi lỗi lầm!
Khi Châu Châu đẩy Hạ Tình Tuyết, Tang Lộ đã định ra tay. Hạ Vị Sương bắt lấy xúc tu của Tang Lộ lắc nhẹ: “Đừng.”
Các cô đứng đó, nhìn hai cô gái trước mắt. Châu Châu chạy rất chậm, chỉ vài bước, Hạ Tình Tuyết đã bắt kịp, tay cầm khẩu súng.
Đột nhiên, Châu Châu ngừng lại. Cô ta đứng đó, xoay người, nhìn Hạ Tình Tuyết bằng ánh mắt quyến luyến: “Hình như hơi muộn rồi...”
Hạ Tình Tuyết chỉa họng súng ngay Châu Châu, nhưng cô nàng khóc dữ dội như thế, căn bản không thể nhắm chính xác: “Tiếu Tiếu, cậu đừng ép mình.”
Ánh mắt Châu Châu lướt qua Hạ Tình Tuyết, nhìn về phía Hạ Vị Sương phía sau, nói: “Tôi có một tâm nguyện, chị giúp tôi thực hiện được không?”
Trong ánh mắt bình tĩnh của Hạ Vị Sương nhuốm một chút đau thương. Cô hỏi: “Tâm nguyện gì?”
Châu Châu nói: “Có một người đàn ông tên Kha Kiến Nhân, một người phụ nữ tên Từ Quế Phân và một đứa con trai tên Kha Vũ. Không biết họ còn sống hay không, cũng không biết họ ở nơi nào. Nếu chị gặp được thì giúp tôi giết họ.”
Hạ Vị Sương khẽ lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không thể đồng ý.”
Châu Châu cười: “Thật tàn nhẫn, vậy mà cũng không chịu đồng ý. Nhưng vì sao lòng tốt của chị không thể chia cho tôi nhiều hơn một chút chứ? Thôi, tôi cũng biết chị sẽ không chịu mà, vừa rồi nói đùa với chị thôi. Nếu chị gặp họ thì hãy nói Kha Tiếu Tiếu bây giờ sống rất tốt, sống rất vui vẻ, có người thân, cũng có người yêu bên cạnh. Cô ta là dị nhân, được rất nhiều người yêu quý, chưa bao giờ thiếu tài nguyên, sống rất tốt, rất tốt.”
Hạ Vị Sương nhấp môi, lần này cô đồng ý: “Được, tôi hứa với cô.”
Hạ Tình Tuyết giơ tay kia lên lau nước mắt. Cô cảm thấy sợ hãi, không rõ vì sao Tiếu Tiếu lại nói với chị họ những lời này.
“Tiếu Tiếu, cậu có ý gì? Cậu...”
Châu Châu lại nhìn về phía Hạ Tình Tuyết, rồi bất chợt tiến lên, bắt lấy bàn tay cầm súng của người đối diện. Cánh môi cô ta run rẩy như còn có rất nhiều lời muốn nói, nhưng gương mặt lại đột nhiên trở nên dữ tợn trong một khoảnh khắc. Cô ta cau mày, ngẩng mặt thở dốc mấy hơi, rồi vẫn lựa chọn từ bỏ.
Chỉ nói với Hạ Tình Tuyết một câu cuối cùng: “Sống cho tốt.”
Vừa dứt lời, màn sương mù chung quanh đột nhiên biến mất tăm, chỉ nháy mắt đã trở nên trong lành, thanh khiết. Tầm mắt không còn bị cản trở, các cô có thể thấy rõ, cách đó không xa có một tốp dị nhân.
Khi tốp dị nhân kia nhìn đến các cô, Châu Châu bắt lấy tay Hạ Tình Tuyết, nhắm ngay chính mình, bóp cò súng.
Đoàng!
Viên đạn xuyên qua mắt quái vật, bắn vào não. Quái vật lặng lẽ ngã xuống.
Hạ Tình Tuyết còn chưa rõ chuyện gì đã xảy ra, gương mặt hãy còn nguyên vẻ mờ mịt đã vươn tay đỡ lấy thi thể Kha Tiếu Tiếu.
Các dị nhân chạy đến, kích động bao quanh cô mà hoan hô.
“Tiểu Tuyết, cô lợi hại quá, cô thế mà đã giết được nó rồi!”
“Không ngờ cô lại giấu nghề đó nha!”
“Lần này cô thật sự đã thành anh hùng rồi. Phải mở tiệc ăn mừng!”
Mọi người... đang vui sướng vì cái gì thế? Hạ Tình Tuyết hơi nhếch môi, cười không nổi. Đúng vậy, tai tinh đã chết, mọi người còn sống. Bọn họ là người chiến thắng sau cùng, đáng ra nên vui mừng mới phải.
Nhưng vẫn cười không nổi.
Cách đó không xa, Hạ Vị Sương nắm chặt tay Tang Lộ. Cô đưa mắt nhìn ra sau. Lục tiên sinh ngồi trên xe lăn đã lặng lẽ khép mắt, chú mèo trên đầu gối cuộn tròn, yên lặng mà ấm áp, dường như ông ta chỉ đang ngủ.
Hạ Vị Sương lại nhìn về phía trước náo nhiệt.
Ngay chính giữa đám đông đang xúc động, vui sướng, Hạ Tình Tuyết đờ đẫn đứng đó. Hệt như khung cảnh tàn nhẫn mà Hạ Vị Sương đã nhìn thấy, giữa hàng loạt xác người đau đớn chết đi cũng là Hạ Tình Tuyết thẫn thờ đứng thẳng.
Chân trời đằng đông hửng sáng. Đột nhiên, mặt trời hé lộ hoàn toàn. Ánh nắng ban mai trong trẻo chiếu rọi khắp mặt đất, mang đến sự ấm áp và hy vọng che chở cho mọi người.
Hốc mắt Hạ Vị Sương ươn ướt. Cô nắm chặt tay Tang Lộ. Tang Lộ chậm rãi ngả đầu tựa vào vai cô, thổi khí: “Phù phù, không đau.”
_____________
Mụt cuối từn ngập mặt trong đám cứi...