Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Trong nháy mắt nghe thấy tiếng động, Hạ Vị Sương đã định rút lưỡi dao găm giấu trong cái gậy chống ra theo phản xạ. Nhưng Tang Lộ lại nhanh hơn, vội nắm cánh tay cô hất mạnh. Hạ Vị Sương bổ nhào ra trước, lại xoay nửa vòng, được Tang Lộ che trước mặt.
Soạt.
Quần áo Tang Lộ bị cắt một lỗ. Lông ngỗng trắng tinh được nhồi vào để giữ ấm bay tán loạn, thơ mộng mà đẹp đẽ.
Nhưng rõ ràng, hiện giờ không có thời gian rảnh để cho người ta theo đuổi sự lãng mạn. Cùng với một tiếng keng giòn giã, xúc tu của Tang Lộ va chạm với cái người mà mới giây trước thôi còn kẹp ngay giữa cô và Hạ Vị Sương.
Người nọ vội lùi về sau, ẩn vào màn sương. Sương mù dày đặc như nước bị khuấy loạn. Tang Lộ vươn mấy cái xúc tu từ sau lưng, quấn lấy Hạ Vị Sương, đồng thời không ngừng lao về phía trước đuổi theo.
Tốc độ của người nọ nhanh cực kì, đã thế còn như không hề sợ hãi Tang Lộ, chạy đi rồi bất chợt quay đầu lao trở lại tấn công.
Bịch.
Tang Lộ chặt đứt cánh tay người nọ.
“Hì hì—“
Hạ Vị Sương được Tang Lộ che chở đằng sau, từ đầu đến giờ vẫn luôn tập trung quan sát, cuối cùng cũng thấy rõ.
Đó là một dị nhân nữ, xem gương mặt thì không bị biến thành xác sống. Vũ khí cô ta sử dụng là một cái dùi nhọn và mảnh. Tốc độ cô ta cực nhanh, hẳn là có dị năng thuộc hệ liên quan.
Sau khi mất đi một cánh tay, dị nhân kia vẫn phát ra tiếng cười hì hì quái dị. Cô ta không hề kêu đau, cũng không có vẻ gì là sợ hãi mà vẫn đeo dính, lợi dụng dị năng của mình điên cuồng đâm vào Tang Lộ.
Soạt...
Nhưng đối với Tang Lộ thì màn tập tích của người này chỉ là phí công. Tuy cô ta rất nhanh, nhanh đến mức Tang Lộ không thể lập tức bắt được ngay, nhưng đó chỉ là nhất thời. Cô ta công kích càng thường xuyên, thời gian Tang Lộ bắt kịp cô ta càng thu ngắn.
Chỉ mới mấy phút mà hai người đã chạm trán mấy chục lần, khoảng cách cũng đã rời xa địa điểm ban đầu không biết bao nhiêu.
“...” Trước mắt Hạ Vị Sương mơ hồ, mờ ảo, phải khó khăn lắm mới thấy được tình trạng của kẻ tập tích.
Không thích hợp. Trên người kẻ tập kích đã đầy kín thương tích, nếu đổi thành bất kì một người bình thường nào thì giờ phút này dù chưa tắt thở đi nữa thì tuyệt đối cũng không bò dậy nổi. Nhưng cô ta vẫn còn đang hoạt động, dù rằng chân bị thương nên tốc độ cũng ngày một chậm... Đây không phải người sống. Đây là con rối hệt như ban nãy.
Thảo nào tiếng cười kia nghe hệt như được phát lại, trước sau không một chút khác biệt.
Chiêu cuối cùng.
Xúc tu của Tang Lộ đâm xuyên qua đôi mắt của kẻ tập kích, quấy não cô ta thành một đống hồ nhão. Ruồi bọ tuy nhỏ nhưng lại rất phiền, cuối cùng cũng đánh chết, Tang Lộ rất hài lòng. Cô thoải mái hoạt động gân cốt, còn vươn vai một cái.
Nhưng đúng lúc này, đồng tử Hạ Vị Sương lại co rụt. Cô hô lớn: “Ở trên.”
Một bóng đen khổng lồ đột nhiên rơi từ trên xuống. Tang Lộ chẳng thèm ngẩng đầu đã trực tiếp ôm Hạ Vị Sương phóng vọt về phía trước.
Rầm!
Một tiếng trầm đục vang lên, mặt đất dưới chân chấn động. Tro bụi cuồn cuộn khuấy động đằng sau, sương mù chung quanh xuất hiện hoa văn như mặt nước gợn sóng.
“Tường... ở đâu ra?”
Tang Lộ cũng quay đầu lại nhìn. Thì ra thứ vừa rơi xuống chính là một mảng tường được đổ xi măng cứng một nửa, mặt trên còn có giấy dán tường, đè bên dưới là một bức tranh đã bị đập nát nhừ.
Bức tường này từ trên nện thẳng xuống. May mà Tang Lộ chạy nhanh nên mới không bị đập trúng. Nhưng kẻ tập kích vừa rồi chắc đã bị đè bẹp thành cháo.
Tang Lộ nheo mắt, nhìn không trung bị sương mù dày đặc che khuất.
Hạ Vị Sương vỗ vỗ xúc tu của Tang Lộ, ý bảo chị thả mình xuống: “Không ngờ Châu Châu lại có thể khống chế nhiều người như thế mà vẫn giữ được dị năng lúc còn sống của bọn họ. Thật lợi hại.”
Hèn gì bị xem là tai tinh. Nếu Châu Châu trưởng thành hơn một chút, số lượng con rối trong tay cô ta trở nên nhiều không đếm xuể. Đến lúc đó, cô ta mà dốc hết sức thì mấy khu căn cứ may mắn còn tồn tại của con người đều khó thoát nạn.
Mà chấp niệm của Châu Châu hình như chính là sở hữu. Cô ta lòng tham không đáy, vĩnh viễn không cách nào thỏa mãn. Cả đời cô ta chạy theo cái gọi là “tình yêu”, sau đó lần lượt biến hết những người không yêu cô ta thành “người thân”.
Nếu không thể tiêu diệt Châu Châu trong hôm nay thì tương lai cô ta ắt sẽ trở thành tai họa của toàn nhân loại.
Tang Lộ từ từ hạ thấp đầu, nghiêm túc nói: “Chị cũng rất lợi hại.”
Hạ Vị Sương cong cong mắt, nói vuốt: “Đương nhiên. Lộ Lộ lợi hại nhất. Lộ Lộ còn làm Châu Châu sợ đến trốn biệt.”
Được khen, Tang Lộ cuối cùng cũng hài lòng một chút, không mải rối rắm ở vấn đề ai lợi hại hơn nữa. Cô nhìn ngó chung quanh, rồi ngẩng mặt trông lên, đồng thời lặp lại hành động vươn râu thăm dò ban nãy.
Vẫn không có thu hoạch gì.
Hạ Vị Sương nhìn mảng tường mà trầm ngâm. Hiện tại, gần như đã có thể xác định rằng Châu Châu có thể biến một số dị nhân, tính cả dị thú và xác sống thành con rối do mình khống chế. Những con rối ấy vẫn giữ được dị năng lúc còn sống, thậm chí năng lực tư duy và ý thức chiến đấu cơ bản cũng còn tồn tại. Mà màn sương mù quỷ dị này hẳn cũng do Châu Châu tạo ra, mục đích là chia cắt mọi người.
Hiện tại vẫn chưa biết số lượng con rối tối đa mà Châu Châu có thể khống chế. Rất có thể cô ta định sẽ từ từ đột phá, như thế thì những dị nhân chết trong màn sương mù khả năng cao cũng sẽ bị cô ta biến thành con rối.
Giờ Hạ Vị Sương và Tang Lộ ở bên nhau, sự an toàn xem như được đảm bảo. Nhưng những người khác đơn độc đối mặt Châu Châu... thế thì quá nguy hiểm, phải nói là chết chắc.
Sắc mặt Hạ Vị Sương càng sa sầm. Tai tinh đúng là có chỗ độc đáo riêng. Muốn giải quyết cô ta bằng chiến thuật biển người quả thật chính là mơ mộng hão huyền. May mà những người tham gia lần này đều là tinh anh, chắc không đến mức bị Châu Châu giết nhanh như thế.
“Tụi mình phải tranh thủ thời gian. Tang Lộ, chị có thể cảm nhận được vị trí của Châu Châu không?” Hạ Vị Sương ngẫm nghĩ rồi nói, “Chỗ nào thì mùi của cô ta tương đối đậm hơn?”
Tròng mắt Tang Lộ lập tức đảo một vòng, sau đó đáp: “Chỗ nào cũng vậy.”
“Ở đâu cũng có à?”
“Đúng vậy.” Tang Lộ vươn tay chộp lấy màn sương chung quanh một cái, sau đó ghét bỏ giũ giũ.
“Không có sự khác biệt sao?”
Từ cổ tay và vạt áo Tang Lộ chậm rãi vươn ra vô số những cái xúc tu li ti, thoạt trông hệt như tơ nhện của Châu Châu, nhưng lại không giống. Tất cả số này đều là những cái râu thịt còn sống, có cảm giác thật sự. Đám râu thịt ấy chia thành từng tụm, vươn xa khắp bốn phương tám hướng, đan xen giữa màn sương mù dày đặc cùng với những dao động không khí rất khẽ.
Tang Lộ khàn giọng nói: “Có khác biệt. Thay đổi rất nhanh, rất hỗn loạn. Những hướng ngược nhau lại có mùi đậm như nhau. Cô ta đang trốn.”
Những cái râu thịt kia lại chậm rãi thu về. Tang Lộ bất thình lình tiến lên một bước, rồi khẩn cấp dừng lại như chợt nhớ ra gì đó. Một lần nữa, cô rụt tay vào tay áo, nói: “Tìm không thấy.”
Hạ Vị Sương hỏi: “Là thật sự tìm không thấy hay là có khó khăn gì?”
Tang Lộ đáp hết sức vô tội: “Đâu có.”
Hạ Vị Sương giậm giậm cẳng chân bị lạnh đến tê cứng: “Có phải là em liên lụy chị không?”
Dựa theo tình huống kể trên thì cho dù xác định được vị trí của Châu Châu, Tang Lộ cũng cần phải lao đi với tốc độ cực nhanh mới có thể bắt lấy. Nhưng sự tồn tại của Hạ Vị Sương rõ ràng đã khiến Tang Lộ chậm đi.
Tang Lộ vẫn rụt tay trong tay áo, nhìn trời: “Không có, không biết.”
Hạ Vị Sương bất đắc dĩ cười một cái. Dù sao giờ cục tạ cũng là mình, cô bèn nói: “Vậy thôi. Tụi mình đi tiếp đi. Đi nhanh cũng không sao, em mặc rất ấm.”
Tang Lộ gật gật đầu, lại một lần nữa ôm Hạ Vị Sương lên. Giữa hai người tuy cách lớp quần áo thật dày nhưng Hạ Vị Sương vẫn rất có cảm giác an toàn. Cô biết Tang Lộ sẽ bảo vệ cô. Bất luận có xảy ra chuyện gì, chị cũng sẽ luôn đặt sự an toàn của cô lên trên hết. Về điểm này thì bất luận là trước đây hay bây giờ, Hạ Vị Sương đều tin tưởng.
Thấy không thể nào nhanh chóng bắt được Châu Châu, Hạ Vị Sương đành phải để Tang Lộ thăm dò chỗ khác trước, đồng thời có gặp được con rối của Châu Châu thì cố gắng tiêu diệt, qua đó giảm bớt áp lực cho những người khác.
Tốc độ của Tang Lộ rất nhanh, bằng với tốc độ di chuyển khi ôm Hạ Vị Sương ban nãy. Đó là điểm mà cô nghĩ là sự trung hòa giữa tốc độ di chuyển Hạ Vị Sương có thể chịu được và hiệu suất hành động của bản thân cô.
Chừng nửa giờ trôi qua, chỉ có một lần là giống như gặp thoáng qua người khác. Trong khoảng thời gian đó, Tang Lộ và Hạ Vị Sương lại gặp thêm ba đợt tập kích bất ngờ nữa. Cũng hệt như mấy lần trước, trước khi chúng ra tay thì hoàn toàn không cảm thấy gì. Nhờ cảm giác cực kì nhạy bén mà Tang Lộ kịp thời chống trả. Nhưng dù thế, cô vẫn bị quấy rầy rất phiền. Lần sau cùng, khi cô đang xử lí một con rối thì thậm chí còn có con rối thứ hai đột nhiên giả vờ tấn công Hạ Vị Sương để khiến cô chú ý, từ đó tiến hành công kích từ cả hai phía.
Hạ Vị Sương không quá lo lắng. Cô rất hiểu Tang Lộ, đương nhiên cũng biết rõ thực lực của chị. Kiểu đánh lén ấy chỉ phí công mà thôi.
Hạ Vị Sương cau mày. Trong khoảng thời gian này, cô cứ cảm thấy Châu Châu không muốn giết mình lắm, nhưng có đúng thế không? Châu Châu và Tang Lộ là đồng loại. Dưới ảnh hưởng của Cố Mẫn Chi mà cô ta vẫn có thể nảy sinh tình cảm tích cực với con người ư?
Chính ngay lúc Hạ Vị Sương nghĩ thế thì kẻ tập kích tiếp theo đã không hề khách khí mà tấn công cô.
Tuy nhiên, nó còn chưa đụng đến cô thì đã bị Tang Lộ giải quyết.
“...” Chẳng hiểu vì sao, Hạ Vị Sương cứ cảm thấy màn sương mù ngập tràn một cảm giác như thẹn quá hóa giận.
Hạ Vị Sương giữ chặt Tang Lộ, để chị tạm dừng một chút. Tang Lộ cúi đầu hỏi: “Đói bụng?”
Hạ Vị Sương bèn cười nói: “Không đói bụng. Hình như em phát hiện được một năng lực khác của Châu Châu rồi.”
Tang Lộ ‘a’ một tiếng: “Là cái gì?”
Hạ Vị Sương: “Dịch chuyển không gian. Cô ta có thể chuyển một bộ phận không gian sang nơi khác. Giống như cục rubik của em vậy, mỗi một ô vuông là một vùng không gian, sẽ bị người ta khống chế để di chuyển. Năng lực của Châu Châu hẳn là còn tiện hơn rubik một chút. Đám sương mù này chính là thứ giúp cô ta che giấu dị năng. Nếu không thì em không nghĩ ra vì sao lại gặp phải chuyện ban nãy.”
Tang Lộ trầm ngâm: “Chị chạy tới, cô ta dời về, không bao giờ đuổi kịp.”
Hạ Vị Sương gật đầu tán đồng: “Không sai. Hẳn cô ta đã lợi dụng dị năng này để khiến chúng ta tách rời khỏi mọi người, hơn nữa mãi vẫn chưa thể gặp lại. Cả chuyện mấy con rối kia đột nhiên xuất hiện tấn công nữa, chắc là bởi vì tụi mình đến rìa của phần không gian dịch chuyển. Khi đó, cô ta khống chế chuyển một vùng không gian khác đến gần tụi mình, vậy thì mấy con rối kia có thể tập kích bất ngờ rồi. Còn vị trí của tụi mình nữa, cứ lộn xộn. Những kiến trúc chung quanh gặp được không xuất hiện theo vị trí bình thường cũng là vì lẽ đó.”
Suy đoán ra được năng lực này cũng không khó. Mấu chốt chính là đối phó thế nào?
Tang Lộ mắng, vẫn là cái giọng đều đều: “Trơ tráo, không biết xấu hổ, quá yếu.”
Hạ Vị Sương bị Tang Lộ chọc mà suýt chút nữa đã bật cười: “Giờ đã biết năng lực này của cô ta. Tang Lộ, chị có cách nào đối phó không?”
Tang Lộ nheo nheo mắt, im lặng một lúc: “Không có.”
Hạ Vị Sương hơi cúi đầu: “Lại là vì em đúng không? Không thì thế này đi, chị tìm một chỗ an toàn thả em xuống, rồi chị tập trung đối phó với cô ta.”
Tang Lộ thẳng thừng từ chối: “Không. Không có chỗ nào an toàn, ngoài bên cạnh chị.”
Năng lực của Châu Châu quá mức xuất quỷ nhập thần. Tang Lộ nắm Hạ Vị Sương càng chặt.
Hạ Vị Sương đành phải tìm cách khác. Cô bảo Tang Lộ tiếp tục đi tới, tốc độ có thể chậm một chút để nghỉ ngơi. Dù sao có năng lực này của Châu Châu, các cô có chạy nhanh cũng sẽ bị đổi chỗ bất thình lình.
Nhân cơ hội này, Hạ Vị Sương bắt đầu suy ngẫm về điểm yếu trong năng lực dịch chuyển của Châu Châu.
Đầu tiên, có thể khẳng định rằng năng lực này của cô ta chắc chắn sẽ có hạn chế, ví dụ như khi có sinh vật đứng ngay trên lằn ranh giữa hai vùng không gian thì không gian không thể dịch chuyển. Nếu không thì chỉ cần dùng dị năng này là Châu Châu đã có thể khiến máu thịt Tang Lộ văng tung tóe.
Tiếp theo, Châu Châu hẳn là không chống chịu được lâu. Dị năng với phạm vi và quy mô lớn như thế, bằng vào trạng thái suy yếu mà Trịnh Phách Tường kết luận, cô ta hẳn sẽ không cầm cự được quá lâu. Bằng không thì chỉ cần dây dưa thôi là cô ta đã có thể làm cô đói chết, làm Tang Lộ phiền chết, căn bản không cần phái con rối đến tấn công Tang Lộ liên tục.
Cuối cùng...
Châu Châu nhất định sẽ chủ động xuất hiện, chỉ là không biết lúc nào, bởi vì cô ta cần phải giết chết kẻ địch mạnh nhất ở thời điểm này là Tang Lộ ngay trên sân nhà.
Nghĩ thông mấy điểm ấy, Hạ Vị Sương nói: “Tang Lộ, có cách gì khiến lực tinh thần của Châu Châu bị tiêu hao nhanh hơn không?”
Cô muốn ép Châu Châu ra mặt, khiến cô ta không thể tiếp tục sát hại người khác mà buộc phải mau chóng hiện thân, tử chiến một trận.
Còn về khả năng Châu Châu đào tẩu, Hạ Vị Sương cho rằng tương đối thấp. Xét theo bản năng của loài sinh vật này thì Châu Châu không lao đến chém giết với Tang Lộ ngay lập tức đã là lí trí lắm rồi.
Tang Lộ vung râu vùn vụt thành vô vàn bóng mờ trong không khí. Sương mù như sữa bò, bị khuấy từng gợn. Tang Lộ phồng má, rồi lại nhanh chóng xẹp xuống: “Đám sương mù này, thiêu hủy được.”
“Vậy được, tụi mình đi tìm ít đồ dễ cháy, đốt mấy đống lửa.”
Tang Lộ ngẩng mặt, ánh mắt nhìn lên không trung đầy ngập sát khí. Chiếc cổ thanh tú, thon dài hiếm khi lộ ra khỏi khăn choàng cổ và lớp áo lông vũ, có thể thấy cô bức thiết muốn giết chết Châu Châu đến độ nào.
Hai người lại tiến lên mấy bước. Đột nhiên, Hạ Vị Sương cảm giác bóng mờ trong sương mù nảy sinh một chút biến đổi. Cô đã chứng kiến quá nhiều lần, dựa theo kinh nghiệm thì chính là vị trí không gian lại thay đổi.
Tiếp tục đi tới, đi tới...
Tang Lộ nói: “Không có vật dễ cháy.”
Hạ Vị Sương lẩm bẩm: “Không phải không có vật dễ cháy. Mà là Châu Châu nghe thấy chúng ta nói chuyện nên đã dời vật dễ cháy đi xa hết.”
Tang Lộ: “Trơ tráo, không biết xấu hổ, quá yếu.”
Đằng trước hình như có một bóng cây cao cao, chỉ bước mấy bước là đã đến gần, bấy giờ mới nhìn thấy rõ ràng. Đúng là một gốc đại thụ, trụi lủi, trông còn hơi quen.
Hạ Vị Sương ‘í’ một tiếng: “Đây không phải chỗ ở của Đại Vương à?”
Con mèo chột béo ú lanh lợi kia không rời đi cùng con người. Thôi hỏng, không phải nó bị biến thành con rối rồi đấy chứ?
Nhất thời, Hạ Vị Sương thật sự cảm thấy khá lo lắng cho Đại Vương. Tuy không phải dị thú tiêu chuẩn nhưng Đại Vương cũng đã tiến hóa, trở nên thông minh mà khỏe mạnh. Cho dù không bị khống chế đi nữa thì gặp phải con rối biết làm sao?
Vừa nghĩ thế, Hạ Vị Sương lại nghe được mấy tiếng động kì quái.
Tạch tạch, tạch tạch.
Hạ Vị Sương nhìn về phía phát ra tiếng động, thấy Tang Lộ đang dùng một cái râu đánh lửa với gốc cây.
“Từ từ!”
Tang Lộ vừa nghiêm túc khoan tay vừa hỏi: “Hở?”
Bả làm vầy nè, nhưng người ta xài cái que còn bả xài cái râu:
Hạ Vị Sương: “Chị đốt thẳng vậy luôn thì vô tình quá.”
Tang Lộ khiếp sợ: “Ể?”
Hạ Vị Sương: “Hơn nữa hiệu suất còn không cao. Chẳng bằng tụi mình đốn cây, chặt nhỏ một chút cho dễ đốt. Gốc cây chừa lại cho Đại Vương mài móng. Rễ cây ở dưới lòng đất, năm sau còn mọc lại được.”
Tang Lộ vỡ lẽ: “Sương Sương lương thiện quá!”
Hai người còn đang thương lượng xem nên hủy diệt nhà của Đại Vương thế nào thì một giọng nói quái gở đã vang lên phía sau thân cây: “Mấy người chu đáo thật đấy. Tôi phải thay mặt mèo cảm ơn các người.”
Lộc cộc, lộc cộc. Là tiếng bánh xe chuyển động.
_____________