BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Cánh cửa tầng hầm nằm giữa căn phòng xa hoa hoàn toàn không phù hợp với kiểu cách trang hoàng chung quanh. Đâu đâu cũng sáng ngời, chỉ có mỗi chỗ đó là tối đen làm người ta sợ hãi.
Một loại trực giác lạnh gáy khiến người hầu không dám bước tiếp. Tuy không biết phía dưới có cái gì nhưng nỗi sợ hãi với cái chết vẫn khiến anh ta cảm thấy khiếp đảm.
“Vào đi chứ.” Cố Mẫn Chi đứng bên cạnh thúc giục. Ánh mắt lạnh lẽo của cô ta hệt rắn độc, mỗi câu nói đều như đang phun lưỡi trên cổ người hầu, “Anh không muốn lấy đồ à?”
Cuối cùng, sự tham lam với vật chất vẫn chiến thắng nỗi sợ hãi. Người hầu liếm môi, đẩy Lục tiên sinh về phía tầng hầm.
Lục tiên sinh kiệt sức ngồi trên xe lăn, gục đầu, phát ra một tiếng cười khàn như cái ống bễ cũ.
Tầng hầm rất tối, không có gió, ngột ngạt khiến người ta không thở nổi. Bên trong tỏa ra một mùi tanh kì quái. Đẩy một người ngồi xe lăn xuống cầu thang là chuyện rất mất sức, mỗi bước đi đều phát ra tiếng động hết sức rõ ràng.
Cố Mẫn Chi đi ngay sau lưng gã hầu. Gã hầu không quay đầu, cũng không dám quay đầu. Phía trước tối mù, vừa xuống đến mặt sàn phẳng thì quầng sáng rọi vào từ cửa cũng chấm dứt, đằng trước là bóng tối càng nặng nề, đậm đặc.
“Cô Cố, người tôi đã đưa tới rồi.” Người hầu vội vã thả tay, quay đầu nói với Cố Mẫn Chi.
“Ừm, anh đi đi.”
Hoàn thành, phát tài rồi!
Người hầu lập tức xoay người bước về phía cầu thang. Nhưng anh ta chỉ vừa mới đặt chân lên bậc thang đầu tiên thì đã cảm thấy cổ chợt lạnh. Ngay sau đó là một dòng máu nóng phun trào. Người hầu ôm cổ ngã xuống đất. Máu tươi ấm nóng phun lên cầu thang, lên vách tường, lên cả mặt Cố Mẫn Chi.
Cố Mẫn Chi giắt dao găm lên đùi. Cô ta kéo thân thể còn đang run rẩy, giãy giụa của người hầu, bước vào phía sâu trong tầng hầm.
Một trản đèn nhỏ được bật lên. Ánh đèn leo lét soi sáng khu vực này.
Lục tiên sinh im lặng, quét mắt nhìn căn hầm. Căn hầm này rốt cuộc rộng đến cỡ nào, ông ta không ước chừng được. Bởi vì những nơi ánh đèn chưa rọi tới đều là bóng tối sâu cạn, như có vô số con người đang im lặng nhìn chằm chằm vào mình.
Mà nơi ánh đèn soi chiếu thì lại xuất hiện một thứ khổng lồ trông như kén, cực kì khủng khiếp, ghê rợn. Thứ đó như được tạo thành từ vô số tơ nhện dơ dáy quấn quanh, phía trên lại giăng đầy mạng nhện cùng tơ nhện trải khắp bốn phía, treo cái kén lơ lửng giữa không trung.
Vẩn đục, nhơ nhuốc, lạnh căm... Vừa nhìn đến cái kén kia, những cảm xúc tiêu cực hỗn loạn mà méo mó lập tức ập đến.
Lục tiên sinh quay đầu nôn khan. Ông ta cảm thấy ghê tởm.
Đặc biệt là từ cái kén kia còn không ngừng tỏa ra một mùi tanh nồng nặc. Ngửi đến mùi đó, Lục tiên sinh cảm thấy đầu óc đau như bị khuấy nát.
Cố Mẫn Chi nhìn Lục tiên sinh, châm chọc cười một tiếng: “Lục tiên sinh, ông đã hối hận chưa? Nếu chịu nghe lời sớm hơn một chút thì nói không chừng đã không phải tới đây.”
Lục tiên sinh ôm cổ họng, có phần chật vật. Ông ta khàn giọng nói: “Hừ.”
Vì cổ họng bị thương, ông ta không mấy gì muốn nói chuyện, bèn dùng giọng mũi để biểu đạt thái độ của bản thân. Bình thường Cố Mẫn Chi thấy Lục tiên sinh như thế thì đã nổi trận lôi đình mà bắt đầu động tay chân, nhưng hôm nay, cô ta thế mà lại không đánh.
Cố Mẫn Chi lạnh lùng nhìn Lục tiên sinh một cái, sau đó kéo gã hầu sống dở chết dở bước đến trước cái kén khổng lồ. Trong mắt cô ta là vẻ ngoan tuyệt, liều lĩnh. Cô ta dùng con dao găm dính máu cắt mạnh lên cái kén.
Cái kén ấy rất cứng cáp. Một dao cắt xuống cũng chỉ cắt được lớp ngoài cùng. Cố Mẫn Chi bĩu môi, ấn thi thể người hầu lên cái kén, sau đó đâm liên tục từng nhát một.
Gã hầu tội nghiệp chỉ một lòng nghĩ đến chuyện phát tài, nào biết giờ phút này thân xác mình lại bị người khác khinh nhục như thế. Hắn đã bất động, cả người nhầy nhụa máu me. Máu tươi tưởng chừng như vô tận không ngừng chảy ra, dính lên kén, từ từ thấm vào trong.
Đột nhiên, Lục tiên sinh loáng thoáng nghe thấy tiếng động gì đó kì quái truyền ra từ bên trong cái kén khổng lồ. Hình như ông ta nghe được tiếng nuốt, cùng với tiếng sột soạt rất khẽ.
Quầng sáng thật sự quá mờ, Lục tiên sinh không thấy rõ lắm. Mãi đến khi Cố Mẫn Chi buông tay mà thi thể của người hầu vẫn dính trên kén thì Lục tiên sinh mới nhìn thấy, hóa ra có vô số những sợi tơ thật mảnh đang chuyển động, quấn chặt lấy người hầu. Tựa như nhà tư bản tham lam, chúng nó cắm sâu vào mọi ngóc ngách trong thi thể, muốn hút khô mỗi một giọt máu trên đó.
Xoẹt...
Một vết rách nứt ra trên kén, ngay bên cạnh cái xác. Từ bóng tối vô tận lập tức tuôn trào một cái mùi kì dị, nồng nặc đến mức khiến người ta sặc sụa. Lục tiên sinh chật vật bịt mũi ho khan.
Cố Mẫn Chi lại bắt đầu phát ra tiếng cười kì quái. Cô ta nhìn vết rách kia, vui sướng như điên dại: “Châu Châu, ra đây, mau ra đây. Chị cần em!”
Một con mắt kép to bằng nắm tay phản xạ ánh sáng màu đỏ đen xuất hiện. Nó hơi chuyển động, nhìn về phía Cố Mẫn Chi và Lục tiên sinh.
Đây là thứ gì? Ọe–
Lục tiên sinh thật sự không kiềm được. Ông ta biết hiện tại tốt nhất là nên giữ im lặng, thế thì có thể sống lâu hơn một chút. Nhưng nếu đằng nào cũng phải chết, ọe–
Con mắt kép kia như mắt ruồi, như mắt nhện, là một bộ phận của loài côn trùng lạnh lùng, tàn nhẫn, không có tư duy hay tình cảm. Chỉ lát sau, lại thêm một con mắt kép nữa, liên tục xuất hiện...
Cùng với tiếng rít điên loạn đột nhiên vang lên khiến đầu người ta đau như nứt toác, cả tầng hầm đồng loạt phát ra tiếng sột soạt quỷ dị.
Con mắt kép phình to khiến vết rách căng nứt. Giữa cái kén khổng lồ có một con quái vật to lớn đang điên cuồng lách ra ngoài. Đó là thứ quái vật khủng khiếp, gớm ghiếc lại ghê tởm đến độ nào? Vô số mắt kép mọc đầy trên cái đầu dị dạng, những cái chân dài, đen, phủ đầy lông cứng dò ra.
Dường như ngay cả Cố Mẫn Chi cũng thấy sợ hãi. Cô ta không nhịn được mà lùi mấy bước, lùi ra sau lưng Lục tiên sinh. Trên gương mặt cô ta là vẻ sợ hãi cùng phẫn nộ. Cô ta hưng phấn đến run rẩy, rồi lại xen lẫn một chút tuyệt vọng và điên cuồng.
Điên rồi. Cô ả này điên rồi. Mọi thứ ở đây đều điên cả rồi!
Lục tiên sinh rất muốn lăn xe lùi về sau, nhưng Cố Mẫn Chi lại chặn đường khiến ông ta không còn chỗ trốn.
Vết rách bị xé ra càng lúc càng rộng. Cái xác của gã hầu đột nhiên bị một cái miệng mọc răng nanh dài bên dưới con mắt kép ngoạm lấy. Vô số những sợi tơ túa ra, bao lấy thi thể thành một cái kén nhỏ. Chỉ thoáng chốc mà cái kén của người nọ đã trở nên mềm mại, phập phều, như thể bên trong không phải một con người mà chỉ là một đống thịt nát, một túi máu loãng.
Nhưng thế vẫn chưa đủ, căn bản không đủ!
Đột nhiên, Lục tiên sinh cảm giác được phần da thịt lộ bên ngoài của mình như bị thứ gì đó vừa nhẹ vừa mềm chạm đến... Là xúc cảm của tơ nhện. Mảnh như thế, chắc chắn chính là tơ nhện, mắt thường gần như không thể nhìn thấy. Bất luận là mặt, môi hay là cánh tay, chỗ nào cũng vậy. Không khí nơi đây đã giăng đầy những sợi tơ nhện siêu mảnh! Chúng nhẹ nhàng dính lên. Số tơ nhện chỗ cái kén khổng lồ cũng không ngừng lan sang đây.
Thật đau khổ! Thật cô độc! Thật bi thương!
Những ý niệm kì quái ồ ạt tràn vào đầu óc Lục tiên sinh, nhưng ông ta lại có thể phân biệt rõ ràng, đó không phải suy nghĩ của chính ông. Đó là... suy nghĩ của chủ nhân cái kén khổng lồ.
Tựa như đột nhiên bắt trúng tần số vào một giây phút nào đó, chỉ thoáng chốc đã có những cảm xúc vô cùng nặng nề, âm u mà lại điên cuồng ùa đến như dòng nước lũ. Đó là dã thú không hề có lí trí, chỉ một lòng lao như điên dại về con đường mất khống chế.
Ọe–
Lần này không phải nôn mửa vì nhìn thấy thứ gì kinh tởm. Lần này là bởi đầu óc bị va chạm, tinh thần chìm trong hỗn loạn, não bộ choáng váng buồn nôn.
Cứu với... sắp bị nuốt sống... Thân thể, ý thức, bản thân,... tất cả đều sắp bị nuốt sống...
“Châu Châu!”
Một tiếng hét vang lên phía sau lưng Lục tiên sinh.
Sức mạnh to lớn khủng khiếp kia chợt dừng lại, khiến Lục tiên sinh tìm được cơ hội để mà thở dốc đôi chút trước khi bị nghiền nát thành bùn loãng.
Lục tiên sinh quay đầu, thấy Cố Mẫn Chi đang vịn lưng ghế xe lăn của mình, lưng cúi gập, mồ hôi nhễ nhại túa ra từ trán. Nét mặt cô ta dữ tợn, trán nổi gân xanh, thoạt trông còn khó chịu hơn cả mình. Lục tiên sinh ngẫm nghĩ rồi dịch xe lăn lên trước. Cố Mẫn Chi mất chỗ tựa, ngã phịch xuống đất.
“... Châu Châu!” Cố Mẫn Chi quỳ rạp trên mặt đất, gắng gượng kêu một tiếng. Cơ bắp cả người cô ta đồng loạt run rẩy, như đang chống sự lại một sức mạnh vô hình nào đó, thế nên căn bản không bò dậy được, chỉ có thể nằm trên mặt đất mà liên tục gọi cái tên kia.
Châu Châu, Châu Châu, Châu Châu!
Cố Mẫn Chi đột nhiên ngẩng đầu, nói: “Châu Châu, người này cho em. Ăn hắn đi. Mau tỉnh lại!”
Ăn mình xong là có thể tỉnh lại? Là sao? Định lợi dụng dị năng của mình để đạt được mục đích là thanh tỉnh ư?
Lục tiên sinh biết hôm nay ông ta chết chắc rồi, nhưng ông ta không muốn để đối phương đạt được mục đích dễ dàng như thế. Ông ta lăn xe, gắng sức chạy về phía cầu thang.
Cố Mẫn Chi đưa tay túm lấy chiếc xe lăn của Lục tiên sinh, bị ông cán qua tay.
Cố Mẫn Chi phát ra một tiếng kêu đau thảm thiết. Tiếng kêu ấy dường như đã kích thích đến quái vật quỷ dị phía sau. Nó bị chọc giận, số tơ nhện rời rạc trong không khí cùng luồng suy nghĩ cuồng loạn kia càng trở nên chằn chịt.
Lục tiên sinh cảm thấy mình không thở nổi, như chung quanh bị vùi lấp bởi bùn lầy. Ông ta nghe thấy tiếng cười khúc khích của Cố Mẫn Chi, cảm nhận được mặt sàn bên dưới chiếc xe lăn đang từ từ rung chuyển. Ông ta cố gắng ngoái đầu về phía sau, nhìn đến một con nhện biến dị to lớn, xấu xí, ướt nhẹp bởi thứ chất lỏng không rõ là gì xé toạc kén bò ra.
Những con mắt kép nung núc mọc chi chít khắp phần đầu. Khi con nhện khổng lồ run run, cái miệng bên dưới cũng không ngừng mấp máy. Bất thình lình, cái đầu con nhện lật lên trên, lộ ra một gương mặt người xinh đẹp mà trong trẻo bên dưới.
Rốt cuộc đây là cái giống gì...
Mãi cho đến khi chết, Lục tiên sinh vẫn chưa thể làm rõ vấn đề ấy. Ông ta bị tơ nhện kéo về, bị quái vật kinh tởm quắp lấy. Gương mặt đáng mến kia có khí chất hoàn toàn khác với phần thân dị dạng, khiến người ta không nhịn được mà say mê, không nhịn được mà yêu thích...
Nhưng Lục tiên sinh vẫn muốn ói, chỉ là không ói được.
Châu Châu mở mắt. Cô ta nhếch môi, vừa phun máu vừa nở nụ cười lạnh băng. Cô ta sung sướng vô cùng, rồi cất lời với sự tàn nhẫn: “Tốt quá. Mình lại có thêm một người thân.”
Cố Mẫn Chi từ từ đứng dậy. Mồ hôi đã thấm ướt tấm áo sơ mi của cô ta tự bao giờ. Cô ta lảo đảo bước về phía quái vật kì dị, đưa tay ôm lấy gương mặt quái vật: “Châu Châu!”
Đôi mắt con người của Châu Châu bắt đầu đảo liên hồi. Lúc thì lạnh nhạt vô tình, lúc thì phẫn nộ oán độc, lúc lại yếu đuối đáng thương. Cô ta như chìm trong hỗn loạn, không tìm thấy linh hồn của bản thân.
“Chị có yêu em không?”
“Đương nhiên là chị yêu em.” Cố Mẫn Chi hôn lên trán Châu Châu. Cô ta gắng dằn xuống cái cảm giác ghê tởm, nói, “Châu Châu, giúp chị. Chỉ có em mới giúp được chị”
Lát sau, Châu Châu dường như đã bình tĩnh lại. Cô ta cười ngượng ngùng với Cố Mẫn Chi, đáp: “Được. Chị nhất định phải yêu em đấy.”
...
Mấy người Hạ Vị Sương tiến vào lô một khu gia quyến trung tâm. Nơi đây trống trải, không có gì cản trở. Chỉ lát sau, bọn họ đã bao vây biệt thự nhà họ Cố.
Khoảng hơn mười phút trước, Thượng tá Dương Lộ Văn nhận được tin phát hiện tung tích của Cố Đường ở phía tây, bộ đội hiện đang vây bắt đám người ấy. Nhưng trong đó không có Cố Mẫn Chi, không biết Cố Mẫn Chi đã đi đâu.
Hạ Vị Sương biết. Cô ta ở nhà. Nhất định cô ta sẽ không cam lòng rời đi như thế.
Lần này, số lượng người tiến vào thật ra cũng không nhiều. Khi kẻ địch quá mạnh thì phe ta nên tuân theo nguyên tắc chất lượng hơn số lượng, cố gắng tránh những hy sinh không đáng có. Thế nên trong số những người đến đây, % là dị nhận, % còn lại là tinh anh chiến đấu không có dị năng, tỉ như Trịnh Phách Tường.
Hạ Vị Sương ngồi sau thùng xe, Tang Lộ thì đứng trên đầu xe, không hề lay động. Cô lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nhà họ Cố, cứ như đã bắt đầu cân nhắc xem sẽ ra tay khi nào.
Dương Lộ Văn vừa định hạ lệnh cho đội đầu tiên tiến vào biệt thự dò đường thì đã thấy Cố Mẫn Chi xuất hiện bên cửa sổ tầng hai. Giữa ánh đèn sáng ngời ấm áp, vẻ ngoài của cô ta lại không hề phù hợp với hình tượng chủ nhân căn biệt thự.
Tóc cô ta rối bù, quần áo nhăn nhúm, trên mặt và cổ dính đầy vết máu. Lại thêm nụ cười tâm thần kia, khiến cô ta thoạt trông hệt như một kẻ điên đã hoàn toàn mất lí trí.
Nhưng bên cạnh cô ta lại xuất hiện một cô gái hoàn toàn trái ngược.
Cô gái kia mặc váy len trắng. Sạch sẽ, thuần khiết, xinh đẹp, lại yếu ớt, đáng thương. Lần đầu tiên nhìn thấy cô ta thì tất cả mọi người đều bị thu hút.
Cô gái tội quá, thật muốn bảo hộ. Cô ta như vậy sao có thể là người xấu cho được? Không, quyết không thể để ai bắt nạt cô...
“Tiếu Tiếu...” Hạ Tình Tuyết đứng trên mặt đất, che miệng, không nhịn được mà run rẩy.
Cách bóng đêm nặng nề và đám đông, ánh mắt của Hạ Tình Tuyết và Châu Châu va vào nhau. Châu Châu tiến lên một bước, mừng rỡ nở nụ cười, nhưng chỉ thoáng chốc đã bị Cố Mẫn Chi túm chặt.
“Khỏi tìm. Tôi ở đây này!” Cố Mẫn Chi lớn tiếng gọi, dang hai tay vẫy vẫy. Tiếng cười của cô ta theo gió truyền đến tai Hạ Vị Sương.
“Các người muốn bắt tôi. Tôi ở ngay đây này. Tới đi!”
Dương Lộ Văn là ai, sao có thể bị Cố Mẫn Chi chọc giận dễ dàng? Ông ta quát lớn một câu “Tất cả nghe lệnh”, đánh thức những người đang bị Châu Châu mê hoặc.
Dương Lộ Văn hạ mệnh lệnh đầu tiên, tấn công cửa sổ lầu hai.
Chuyện mà mấy người Cố Mẫn Chi từng làm với Hạ Vị Sương, hôm nay cuối cùng cũng tái diễn với cô ta. Cố Mẫn Chi và Châu Châu buộc phải trốn đi. Chờ đến khi đợt xạ kích đầu tiên kết thúc thì cửa kính đã nát nhừ.
Cố Mẫn Chi nấp sau tường, tuyệt vọng tru lên như dã thú: “Tôi muốn giết các người. Tôi muốn giết hết tất cả các người. Châu Châu, giết chúng, giết bọn chúng đi!”
Châu Châu lại một lần nữa bước đến cửa sổ, biểu cảm ngơ ngác: “Tại sao lại tấn công tôi?”
Câu hỏi này thật sự quá mức buồn cười, thế nên phía con người cũng không biết có nên trả lời cô ta hay không. Dương Lộ Văn nhìn chằm chằm vào Châu Châu như đang ngẫm nghĩ. Nếu cô gái này chính là tai tinh hay nói thì năng lực của cô ta là gì?
Mặt ngoài cô ta biểu hiện như rất hiền hòa, vô hại, nhưng lại dám xuất hiện vào thời khắc này, chứng tỏ cô ta không hề sợ hãi bọn họ.
Dương Lộ Văn không dám ra tay tùy tiện, sợ đối phương còn âm mưu gì đó, thế là nghĩ nên thử trước một chút.
Cố Mẫn Chi nấp sau lưng Châu Châu, ôm lấy bả vai người trước mặt, oán hận lên tiếng: “Trên đời này chỉ có chị yêu em. Bọn chúng đều là kẻ địch!”
“Không đúng...” Châu Châu nhìn về phía Hạ Vị Sương và Hạ Tình Tuyết, rồi đột nhiên bật khóc, không ngừng rơi lệ.
Hạ Tình Tuyết cảm nhận được sự đau buồn, không khỏi tiến lên mấy bước. Dương Lộ Văn liếc thấy thì lập tức giơ tay để mọi người tạm thời đừng công kích.
“Tiếu Tiếu, cậu lại đây, đừng tiếp tay cho kẻ ác nữa!”
Châu Châu nghiêng nghiêng đầu, nhìn Hạ Tình Tuyết với vẻ hết sức bi thương: “Nhưng chị ấy yêu mình, sao mình có thể rời khỏi chị ấy được?”
Hạ Tình Tuyết sắp bị tức chết. Suy nghĩ của Tiếu Tiếu hiện giờ sao lại lạ lùng như thế? Chẳng lẽ bản chất tận cùng của loài sinh vật này đã vượt khỏi phạm trù của con người?
“Tiếu Tiếu, cô ta không có yêu cậu thật đâu. Cô ta chỉ đang lợi dụng cậu thôi. Đừng tiếp tục sai lầm nữa!”
Châu Châu vẫn rất ấm ức: “Tiểu Tuyết, cậu có thể cùng chị ấy yêu mình được không? Mình muốn tất cả mọi người đều trở thành người thân, được không?”
“Cậu đang nói lung tung gì thế? Cậu biết Cố Mẫn Chi đã làm những gì không? Cô ta hại chết rất nhiều bạn bè của tụi mình, thậm chí còn không buông tha thi thể của họ, khiến bọn họ trở thành con rối...”
Dần dà, Hạ Tình Tuyết không nói được nữa. Bởi vì cô thấy rất rõ, biểu cảm trên mặt Châu Châu nảy sinh thay đổi lạ thường.
Vẻ bi thương, sầu não kia, vẻ yếu đuối, ngây thơ khiến người ta thương tiếc kia đang từ từ biến mất. Thay vào đó là ánh nhìn chằm chằm trịch thượng mà lạnh lẽo, tàn nhẫn.
Ánh mắt này...
Hạ Tình Tuyết khẽ run rẩy. Cô quay đầu, thấy Tang Lộ. Tang Lộ vẫn đứng trên đầu xe, lặng im như không hề tồn tại.
Mà hiển nhiên, Châu Châu và Tang Lộ cũng thấy nhau.
Hai người họ nhìn đối phương, trong mắt không có bất kì cảm xúc gì ngoài sự săm soi lạnh lẽo. Giây phút này, hệt như hai cỗ máy giết chóc đang tính toán tỉ lệ thắng.
Châu Châu nghiêng nghiêng đầu, ánh nhìn lại trở về với gương mặt Hạ Tình Tuyết. Cô ta cười mê say, trên mặt lại ngập tràn sự hướng tới cố chấp cùng cực:
“Tiểu Tuyết, cậu không rõ, đó không phải con rối, họ đều là người thân của mình. Tiểu Tuyết, đến đây đi, chúng ta cùng chung sống hạnh phúc được không? Mình biết, cậu không nỡ xa bạn bè, còn Vị Sương nữa, mình cũng rất yêu chị ấy. Tiểu Tuyết, mình hâm mộ cậu có người chị tốt như thế biết nhường nào. Nhưng không sao. Chóng thôi, chúng ta sẽ trở thành người một nhà.”
_____________