BẠN GÁI QUÁI VẬT - CHƯƠNG
Tác giả: Hữu Tình Khách
Edit: Alex
_____________
Tang Lộ vươn tay, túm cổ áo sau gáy Hạ Tình Tuyết, lôi cô nàng ra khỏi vòng tay Hạ Vị Sương. Hạ Tình Tuyết mũi chân chạm đất, bị xách xoay nửa vòng, vừa ngẩng đầu lên thì thấy ngay một đôi mắt tím sáng lóa giữa tầm nhìn mông lung, đẫm nước.
Hạ Tình Tuyết: “... U oa!!!”
Tang Lộ hết sức khó hiểu, trong lòng lại thầm xem thường. Mới động tí đã khóc, em gái quả đúng là em gái.
Hạ Vị Sương dở khóc dở cười: “Tang Lộ, chị đừng làm em ấy sợ.”
Tang Lộ hơi nghiêng đầu, nới lỏng tay, nhỏ giọng nói thầm: “Không có... làm sợ.”
Cuối cùng, sau khi Hạ Tình Tuyết nấc một tiếng, khóc đủ, Mễ Nhạc Nhạc đưa qua một cái khăn tay để cô lau nước mắt.
“Cảm ơn em, Nhạc Nhạc... Chị nhớ em lắm.”
“Chị Tiểu Tuyết, em cũng nhớ chị!” Mễ Nhạc Nhạc thì không khóc. Đối với em mà nói, còn gặp lại Hạ Tình Tuyết chính là một chuyện vui vẻ, không cần phải sướt mướt.
Nhớ đến Ngụy Vân Lang phải ở lại trông nhà, Mễ Nhạc Nhạc bèn nói: “Thật ra anh Vân Lang cũng tới. Cơ mà ảnh ở nhà giữ nhà, nên hôm nay không đến đây.”
“Vân Lang cũng đến à.” Hạ Tình Tuyết lau nước mắt, nói, “Đợi mai chị lại đến tìm mọi người chơi.”
Từ miệng Hạ Vị Sương, Hạ Tình Tuyết biết Ngụy Vân Lang và Mễ Nhạc Nhạc vẫn luôn làm bạn bên cạnh chị họ, còn có chị Bạch Thiến nữa. Trước khi tận thế thì Hạ Tình Tuyết đã gặp qua Bạch Thiến, chỉ là không được quen thuộc lắm.
Nghĩ đến việc bên cạnh chị họ có mấy người bạn trước sau vẫn luôn bảo hộ chị như thế, Hạ Tình Tuyết không khỏi vui mừng muốn khóc. Cô rất cảm kích, cũng thật sự xúc động. Nghĩ tới đó, Hạ Tình Tuyết lại không nhịn được mà nhìn sang Tang Lộ... Dù chị họ đã nói giờ Tang Lộ thay đổi rồi nhưng vẫn rất đáng sợ, hơn nữa... cô vốn không cách nào quên được, là Tang Lộ đã giết bạn cô.
Từng cảnh tượng hôm đó vẫn khắc sâu trong tâm trí, đã tái diễn vô số lần trong những giấc mơ. Cô gánh trên vai nỗi sợ hãi và đau thương, tận tay tiễn chị họ đi hết lần này đến lần khác, cảm nhận sự bất lực của bản thân hết lần này đến lần khác.
Tuy chuyện Tiếu Tiếu không chết làm cô rất vui vẻ, sự thù hận đối với Tang Lộ cũng nguôi đi phần nào, nhưng nỗi sợ hãi vẫn còn đó.
Đúng rồi, Tiếu Tiếu!
Gặp lại Hạ Vị Sương thật sự quá kích động, Hạ Tình Tuyết quên khuấy đi mất chuyện ấy. Cô vội nắm lấy tay Hạ Vị Sương, rồi lại ngập ngừng không biết có nên nói ra ngay trước mặt Tang Lộ rằng Kha Tiếu Tiếu chưa chết hay không.
Ngộ nhỡ Tang Lộ mặt ngoài bình thường nhưng trong lòng vẫn máu lạnh, độc ác, lén chạy đi giết Tiếu Tiếu lần nữa thì phải làm sao?
“Chị, có chuyện này em chưa nói với chị. Chính là ngày đó... ngày đó... thật ra em... trước kia Cố Mẫn Chi có đi tìm em. Ở chỗ cô ta, em đã thấy một người, chính là... chính là...”
Nghe ra sự khó xử của Tiểu Tuyết, Hạ Vị Sương đoán được cô nàng muốn nói điều gì. Cô trở tay nắm ngược lại tay Hạ Tình Tuyết, hơi siết chặt, muốn mượn đó mà truyền cho cô nàng một chút sức mạnh.
Bởi vì những lời sắp nói đây, đối với Tiểu Tuyết có lẽ là rất tàn nhẫn.
“Tiểu Tuyết.” Hạ Vị Sương thấp giọng nói, “Quan hệ của cô ả Cố Mẫn Chi này với chị rất kém. Cô ta cùng với chị và chị Tang Lộ của em từng có chút chuyện. Chị với cô ta là kẻ thù, quá khứ như vậy, giờ vẫn vậy. Cô ta luôn lăm le muốn khống chế chị Tang Lộ của em để mà sai khiến, thậm chí lần trước còn tập kích bất ngờ nơi ở tạm của bọn chị ở thành phố A.”
Hạ Tình Tuyết nghĩ mà sợ: “Quả nhiên cô ta không phải tốt đẹp gì. Em đã bảo mà, loại người này không thể nào là bạn của chị được. Xin lỗi chị nha, chuyện Cố Mẫn Chi đến thành phố A chắc là có liên quan tới em. Trước đó cô ta nói với em là bạn chị, chuyện em nhờ người tìm chị, cô ta cũng biết.”
“Không liên quan tới em. Cho dù em không có ở đây thì cô ta cũng sẽ đi tìm tụi chị thôi.” Hạ Vị Sương nói, “Vừa rồi chị có nói sau khi gặp lại chị Thiến thì có một đám người đi ngang qua, muốn bắt Cục Than. Đám người đó chính là do Cố Mẫn Chi cầm đầu. Tụi chị đã gặp nhau từ sớm, khi đó cô ta đã bắt đầu nhòm ngó Tang Lộ. Vậy nên bất luận thế nào, Cố Mẫn Chi cũng sẽ đến gây chuyện với tụi chị.”
Vừa giải thích như thế, áp lực tâm lí của Hạ Tình Tuyết đã nhẹ đi rất nhiều. Cô không nhịn được mà cất giọng mắng: “Cố Mẫn Chi thật không phải thứ tốt đẹp gì mà! May mà giờ cô ta đã bị cách chức.”
Hạ Vị Sương hơi nghẹn lời, không biết có nên nói cho Hạ Tình Tuyết rằng chuyện Cố Mẫn Chi bị cách chức cũng có liên quan đến mình hay không. Vừa rồi ôn chuyện mới chỉ nói đến chỗ mình bị mù, đằng sau còn một số bí ẩn chưa kịp kể ra,
Cơ mà cũng đúng lúc, có thể nhân tiện nói cho cô nàng nghe luôn sự tình.
Hạ Vị Sương tiếp tục nói: “Thật ra lần này chị và các bạn đến căn cứ chính là để đối phó Cố Mẫn Chi. Tụi chị muốn xuất kích trước khi cô ta kịp ra tay lần nữa, như thế thì có thể tránh được thương vong không cần thiết. Tiểu Tuyết, em cũng không phải con nít nữa, có một số chuyện chị nghĩ em có thể biết. Lần này đến đây, tụi chị đã liên hệ với Thượng tá Dương Lộ Văn...”
Chuyện đã đến nước này, không còn gì phải giấu giếm. Hạ Vị Sương cũng không sợ tai vách mạch rừng, dù sao những chuyện này, phía Trần Giai Vĩ và Dương Lộ Văn đều đã biết ít nhiều. Thậm chí bọn họ còn biết nơi mà Hạ Vị Sương hiện đang cư trú. Nếu họ có mưu đồ thì hoàn toàn có thể phái người cướp Thành Mẫn và hạt giống đi. Nhưng họ không làm thế, đủ thấy được thành ý hợp tác... Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng sợ hãi sức mạnh của Tang Lộ nên không dám vi phạm hứa hẹn.
Hạ Tình Tuyết nghe mà sửng sốt, hoàn toàn quên mất vừa rồi mình muốn nói gì, chỉ đáp lại vài câu vuốt đuôi sau khi Hạ Vị Sương kể xong câu chuyện: “Chị, chị lựa chọn như thế chắc chắn là không sai. Chị yên tâm đi, chị Dung Tiêu là người tuân thủ hứa hẹn. Chị ấy chắc chắn sẽ không làm chuyện bội nghĩa thất tín đâu.”
Hạ Vị Sương cười nói: “Nếu em đã tin tưởng cô ấy thì chị cũng tin vậy.”
Cô em họ của cô nhiều khi hơi ngốc, nhưng về phương diện nhìn người vẫn chưa sai sót bao giờ. Dường như có một loại trực giác tự nhiên khiến cô nàng có thể xác định rằng rốt cuộc người trước mặt đây có đáng để thân thiết hay không.
Nhưng...
Tiếp theo, nên nói đến chuyện kia.
“Tiểu Tuyết, lần trước chị và Tang Lộ có gặp được một cô gái kì lạ trong căn cứ. Sau này điều tra ra cô ta là người ở bên cạnh Cố Mẫn Chi, tên Châu Châu. Tang Lộ nói cho chị biết, cô gái này là sinh vật đồng loại với Tang Lộ. Họ đều có được sức mạnh vô cùng to lớn. Hơn nữa, Châu Châu bị Cố Mẫn Chi khống chế, e là không sạch sẽ được như vẻ ngoài.”
Hạ Tình Tuyết há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ thốt ra được một tiếng với giọng điệu nghi vấn.
Cô không ngờ chị thế mà đã gặp được Châu Châu. Cơ mà hình như vẫn chưa biết Châu Châu chính là Kha Tiếu Tiếu. Đúng ha, giờ chị mù rồi... Nhưng Tang Lộ có mù đâu!
Hạ Tình Tuyết khó tin nhìn sang Tang Lộ. Tang Lộ cũng nhìn cô, không một chút chột dạ.
Nhìn một lúc, Hạ Tình Tuyết quay đầu. Đối phương không nhột, cô nhột.
Hạ Vị Sương bẻ bẻ ngón tay, nói: “Tụi chị đã điều tra rồi, trong căn cứ có rất nhiều chuyện kì quái xảy ra. Thông qua phía cô Trịnh bên kia, chị đã sắp xếp lại một chút. Em cũng nghe thử mấy chuyện này đi.”
Nói đoạn, cô lại diễn tả từng chuyện cho Hạ Tình Tuyết nghe. Không cần đọc theo tài liệu, trí nhớ Hạ Vị Sương cô rất tốt, vẫn còn rõ như in trong đầu.
Theo lời Hạ Vị Sương từ từ kể, sắc mặt Hạ Tình Tuyết cũng càng lúc càng trắng bệch. Mễ Nhạc Nhạc thấy hơi tội, bèn nắm lấy tay Hạ Tình Tuyết, nhỏ giọng an ủi: “Chị Tiểu Tuyết đừng sợ. Chờ giải quyết xong thì về sau mấy chuyện này sẽ không xảy ra nữa.”
Hạ Tình Tuyết cứng đờ cười một tiếng, nói: “Em nghe sao mà... giống do mấy đồng đội cũ của em làm quá. Nhưng mà họ...”
“Bọn họ đã không còn nữa.”
“Đúng vậy. Chị, chị biết hả?”
“Đương nhiên là chị biết.” Hạ Vị Sương nói, “Không chỉ biết mấy chuyện đó, chị còn biết bọn họ rất có thể đã bị Cố Mẫn Chi mưu hại rồi khống chế. Nhưng dị năng của Cố Mẫn Chi rõ ràng là không mạnh đến mức có thể điều khiến mười mấy dị nhân cùng lúc như thế. Vậy nên, cô ta có người giúp đỡ. Mà khả năng cao nhất chính là... Châu Châu.”
Hạ Tình Tuyết bưng ly uống ực một hớp nước. Nước trong ly đã không còn ấm, uống vào cổ họng lạnh băng rùng mình. Một hớp nước lạnh xuống bụng, tim gan, tứ chi dường như cũng lạnh toát theo.
Hạ Vị Sương nhắm mắt, có hơi chút không đành lòng: “Về những chuyện này, em có thể hỏi Trần Dung Tiêu xem. Bọn họ điều tra xong thì chắc là biết cặn kẽ hơn chị. Như người nào cùng Cố Mẫn Chi ra ngoài rồi hy sinh, sau đó lại xuất hiện trong vụ án bí ẩn... những chi tiết cụ thể, em đi hỏi cô ấy đi. Còn nữa, ông thầy bói Ngụy Vân Lang này gần đây lại bắt đầu bói toán. Cậu ta tính ra tai tinh ở ngay bên trong căn cứ, nhưng tụi chị đã phân tích rồi, khả năng Tang Lộ là tai tinh rất thấp. Thế nên tai tinh là kẻ khác, mà có thể nhất cũng là Châu Châu.”
Hạ Tình Tuyết lo lắng xoắn ngón tay. Cô rất muốn nói gì đó, nhưng lại không biết mở miệng thế nào.
“Tiểu Tuyết, phía chị không có gì để nói nữa, còn em? Nói chị nghe xem từ sau khi chia tay thì em đã trải qua những gì.”
Hạ Vị Sương siết chặt tay Hạ Tình Tuyết, nói: “Em bây giờ hình như đã chững chạc hơn trước. Chị rất vui vì em tiến bộ nhanh như thế. Tiểu Tuyết, kể chị nghe chuyện của em đi.”
Hạ Tình Tuyết khụt khịt mũi, miễn cưỡng cười một cái. Chuyện Châu Châu tạm thời gác sang bên. Hôm nay là ngày vui chị em gặp lại, cô phải vui vẻ một chút!
“Thật ra em cũng không có gì để kể. Chỉ có chấp hành sự sắp xếp của căn cứ mà đi làm nhiệm vụ thôi. Chị Dung Tiêu rất chiếu cố em...”
Miệng bảo không có gì để kể nhưng chờ đến khi hai bên ôn chuyện xong thì trời cũng đã chập tối. Giờ mới chỉ bốn giờ chiều nhưng mùa đông thường tối rất nhanh. Ba người Hạ Vị Sương phải đi, hai bên lưu luyến không rời, ngoại trừ Tang Lộ.
Lần này gặp mặt, Hạ Vị Sương không cố ý để Tiểu Tuyết và Tang Lộ trở nên gần gũi hơn, làm thế dù là đối với ai cũng sẽ gây ra đau khổ. Còn tương lai như thế nào thì phải xem hướng phát triển của tương lai. Cái nhìn của người đối với người, không phải chỉ cần người thứ ba nói mấy câu là thay đổi được. Hạ Vị Sương chỉ mong hai người này đừng xảy ra xung đột gì là được. Bình đạm, xa cách cũng chẳng sao, bởi vì trong tương lai gần, sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, cô cũng sẽ rời đi cùng Tang Lộ.
Lúc đi, Hạ Tình Tuyết hỏi chị họ yêu dấu nhà mình: “Chị, em có giúp gì được cho chị không? Giờ em cũng lợi hại lắm đó!”
Hạ Vị Sương xoa đầu cô nàng, cười nói: “Em bình an chính là tâm nguyện lớn nhất của chị rồi. Còn chuyện khác, giờ em đã thuộc quyền Trần Dung Tiêu, vậy cứ nghe cô ấy chỉ huy đi.”
“Vâng!” Hạ Tình Tuyết phấn chấn ứng tiếng.
Mễ Nhạc Nhạc thì lại mở cái túi vải mang đến. Sắp đi rồi, quà của em còn chưa tặng đi đâu.
“Chị Tiểu Tuyết, đây là quà em và anh Tiểu Lang tặng cho chị.” Mễ Nhạc Nhạc móc ra một cái mũ len tai mèo màu trắng. Cái mũ trông quái quái, có thể nhìn ra là phỏng theo cái mũ trên đầu Hạ Vị Sương nhưng cứ nghiêng ngả, hình thù kì lạ, “Đây là em tự tay làm. Chị tên Hạ Tình Tuyết, Tuyết là màu trắng, nên em đan cái mũ trắng.”
Hạ Tình Tuyết cảm động hết sức, không hề chê, vừa nhận lấy đã đội ngay lên đầu. Cái mũ nghiêng trên đầu cô thành cái sừng.
“Nhạc Nhạc, em giỏi quá. Chờ đó, chị cũng có quà tặng em!” Hạ Tình Tuyết ra cửa tiễn ba người, bèn chạy đến chiếc xe đưa đón, bắt đầu moi đồ trong không gian ra.
“Giờ vật tư đâu đâu cũng thiếu thốn, mọi người chắc là vất vả lắm. Tuyệt đối đừng khách sáo với em. Chỗ em vẫn còn!”
Cả chiếc xe bị chất đầy ứ. Thật ra sau khi hợp tác với Dương Lộ Văn thì mấy người Hạ Vị Sương đã không thiếu thốn vật tư nữa. Thượng tá Dương và Thị trưởng Trần đều có đưa đến một ít. Nhưng đây là tấm lòng của Tiểu Tuyết, mấy người Hạ Vị Sương cũng không từ chối.
“Chị Tiểu Tuyết, chị từ từ. Ở đây còn nữa.” Mễ Nhạc Nhạc kéo Hạ Tình Tuyết, lại móc từ trong túi ra một cái áo len. “Ta-da! Đây là áo len chị Sương Sương đan cho chị nè. Đẹp không?!”
Hạ Tình Tuyết suýt chút nữa đã đổ lệ lần hai. Cô nhận lấy áo len, ôm chặt vào lòng, lớn tiếng đáp: “Đẹp!”
Nhưng thật ra cái áo len này không thể xem là đẹp. Kiểu dáng là kiểu bình thường nhất, hoàn toàn không có gì đặc biệt. Sợi len còn chẳng phải cùng một màu. Mảng đen, mảng đỏ, chính giữa còn xen vàng, trắng, xanh.
Đành chịu thôi. Dù sao Hạ Vị Sương không nhìn thấy, mà phụ trách đưa len cho cô chính là Tang Lộ.
Tang Lộ cho rằng cái áo len này là đan cho mình, hoàn toàn không bận tâm màu sắc sợi len, chỉ để ý Sương Sương có đan xong nhẹ nhàng hay không.
Nhắc tới Tang Lộ...
Tang Lộ từ từ trượt xuống từ vả vai Hạ Vị Sương. Lớp vải len cọ xát, phát ra tiếng động cực kì không tình nguyện. Hạ Vị Sương sửng sốt, vội đưa tay đỡ lấy Tang Lộ theo phản xạ: “Lộ Lộ?”
Tang Lộ run lên, nửa người trên tì trong lòng Hạ Vị Sương, eo cong thành một góc tù, mềm oặt như bị rút hết xương cốt. Một đôi mắt đầy ngập ấm ức. Khăn choàng cổ trượt xuống, rủ ngoài mái tóc, lộ ra gương mặt không có biểu cảm gì nhưng lại tiềm ẩn sát khí: “Áo len... của chị.”
Hạ Vị Sương: “...”
Cô dở khóc dở cười: “Em nói cái này là cho chị bao giờ? Chị có khăn choàng cổ rồi còn chưa chịu à? Mau đứng lên, nặng quá.”
Tang Lộ cố chấp đè cánh tay Hạ Vị Sương lại, tỏ vẻ kháng nghị: “Người khác cũng có khăn choàng cổ.”
Hạ Tình Tuyết lùi về sau mấy bước, cảnh giác nhìn chằm chằm vào quái vật đáng sợ đang đè chị họ làm nũng, ăn gian kia. Cô ôm chặt cái áo len mà nói: “Vậy chị, em không tiễn nữa, mọi người mau về nghỉ ngơi đi.”
Vừa dứt lời là ba chân bốn cẳng ôm quà chạy mất.
Cô mới không để cho cái đồ xấu xa Tang Lộ này có cơ hội cướp đồ đâu. Hừ!
Hạ Tình Tuyết chạy, Hạ Vị Sương lại không thể chạy. Đỡ Tang Lộ nặng trĩu rất mệt, cô đành phải dỗ dành: “Mai mốt em đan cho chị cái khác. Đan cái gì mà không ai có, chỉ chị có thôi, được không?”
Tang Lộ lập tức thẳng người, mạnh miệng dứt khoát: “Được.”
_____________