“Luật sư Du Thừa bên đối phương tôi đã từng tiếp xúc rồi. Xét về tác phong làm việc cũng như cá tính riêng, cậu ta là người theo chủ nghĩa thực dụng triệt để.”
Đầu buổi sáng thứ Hai ở Thiên Chí.
Bên ngoài còn chưa có mấy người tới, Trình Bạch đã có mặt ở văn phòng.
Chân Phục Quốc ngồi ở ghế sô pha đối diện Trình Bạch.
Khỏi phải trình bày đối phương có tài cán ra sao với vị đương sự thiếu đáng tin cậy này, Trình Bạch chỉ nêu một câu tổng kết cốt yếu nhất: “Cậu ta là kiểu luật sư chuộng hòa giải với giá cao nhất bằng tốc độ nhanh nhất để tối ưu hóa số phí luật sư kiếm được trên một đơn vị thời gian hơn là lôi ra tòa. Cho nên vụ này của anh, thái độ hòa giải của đối phương sẽ vô cùng tích cực.”
Nếu như không ký hợp đồng rủi ro mà chỉ nhận phí luật sư cứng thì thắng thua của bản án trong ngắn hạn không có ảnh hưởng đáng kể tới thu nhập của luật sư.
Cho nên kiện ra tòa cũng được mà hòa giải cũng được, cứ xong được là có tiền.
Đối với một luật sư thực dụng, chúng không có gì khác nhau.
Thậm chí, cho dù có ký hợp đồng rủi ro thì cũng cần tính đến hiệu quả khi so sánh giữa công sức, thời gian bỏ ra và thu nhập kiếm về.
Chân Phục Quốc ngồi cạnh Phí Tĩnh. Bởi vì cả hai đều nhận mình là fan sách của Biên Tà, bàn về sách của Biên Tà là nói đâu ra đấy cho nên trong thời gian Trình Bạch nhận làm vụ của Chân Phục Quốc, ông ta đã làm thân được với giám đốc Phí, còn giúp Phí Tĩnh giám định thật giả một số món đồ đã mua.
Nghe Trình Bạch nói vậy, Phí Tĩnh khá ngạc nhiên.
Chân Phục Quốc thoáng kinh ngạc rồi vỗ đùi, mừng ra mặt: “Hoà giải lại hóa hay đấy! Bọn họ thích tranh, tôi thích tiền. Ra được giá ngon thì chúng ta hòa giải đi!”
Biên Tà dậy sớm buồn ngủ chết đi được.
Anh chẳng nghe nổi xem Trình Bạch nói gì, ngồi ngẩn người bên tay trái Trình Bạch, đờ đẫn nhìn chuỗi vòng tay đá huyết gà Phí Tĩnh đang cầm ngắm nghía.
Tự dưng thấy là lạ.
Nhưng nghĩ kĩ lại thì lại quên mất đang nghĩ gì, ngửa đầu lên ngáp một cái.
Chiêm Bồi Hằng và Trình Bạch gần như đồng thời cau mày trước câu trả lời của Chân Phục Quốc.
Chiêm Bồi Hằng là vì trong lòng ít nhiều có khúc mắc với người như Chân Phục Quốc, chưa thể hoàn toàn cởi bỏ.
Trình Bạch thì đơn giản là vì thái độ quá sốt sắng của Chân Phục Quốc với chuyện hòa giải.
Cô cầm cốc giữ ấm, nhắc nhớ ông ta: “Anh Chân cần phải biết là mặc dù hòa giải nhanh hơn ra tòa kiện tụng, vụ việc nhanh chóng được khép lại nhưng thông thường thì tiền hòa giải sẽ nhỏ hơn rất nhiều so với giá trị của nó, có lẽ sẽ thấp hơn mức giá anh mong muốn rất rất nhiều.”
“Ờm, luật sư Trình này, tôi nói thật cô đừng giận nhé.”
Chân Phục Quốc tỏ ra hết sức thật thà nhưng đi kèm với đó là động tác xoa xoa tay làm người ta cảm thấy đầy giảo hoạt.
“Theo những gì cô nói trước đây, tỉ lệ thắng kiện cũng không được cao, còn phải chịu rủi ro buộc phải trả lại cổ vật. Nếu vậy thì chẳng thà nhận lấy một khoản tiền rồi kết thúc cho chóng, đồ có giữ lại cũng thấp thỏm. Dù sao tôi cũng chỉ bỏ ra có triệu, kiếm thêm được đồng nào lời đồng đó. Bức tranh này triệu thì tôi cũng không tham gì, bên kia chịu chi ra triệu thì tốt, mà không được thì triệu là đã đồng ý được rồi.”
Nói xong, ông ta nhìn Trình Bạch một cái thăm dò rồi gãi mũi cười: “Ờm, tôi nói bừa vậy thôi. Đã ký hợp đồng rủi ro ủy quyền toàn bộ rồi, chắc chắn chẳng đời nào luật sư Trình lại lừa tôi. Nếu tôi nói có gì không đúng thì cô cứ coi như tôi vừa đánh một quả rắm là được.”
Phải chăng nên nói là Chân Phục Quốc rất biết nghĩ thoáng chăng?
Trình Bạch im lặng nhìn ông ta hồi lâu, cuối cùng lại cười một tiếng: “Mặc dù là ủy quyền toàn bộ nhưng chắc chắn vẫn phải lấy mong muốn của anh làm trên hết. Có điều, cần phải có một tiền đề tối thiểu để đối phương chủ động hòa giải. Đó chính là tình tiết vụ việc bất lợi cho họ. Tình huống càng bất lợi thì chúng ta mới càng có lợi thế trên bàn hòa giải. Nói cách khác, nếu đối phương nghĩ rằng họ có thể thắng, họ sẽ không hòa giải.”
Chân Phục Quốc ngơ ngác: “Nhưng không phải cô nói giải quyết được vấn đề áp dụng luật là chúng ta sẽ có phần thắng hay sao?”
Trình Bạch thản nhiên đáp: “Điều kiện tiên quyết là phải giải quyết được cái đã. Tôi nói rồi, tòa án xác định tính chất của vụ kiện và áp dụng luật khác nhau là kết quả sẽ khác nhau một trời một vực.”
Rốt cuộc cuối cùng Chân Phục Quốc cũng nhớ đến một chuyện, ông ta nôn nóng hỏi: “Nếu, nếu như áp dụng luật của Ý thì thế nào?”
Trình Bạch đáp: “Phần thắng khá cao, có lẽ không cần phải trả lại bức tranh.”
Chân Phục Quốc thở phào, lại hỏi: “Thế luật của Anh thì sao?”
Trình Bạch nhìn ông ta một cái: “Nhiều khả năng phải trả lại tranh, có thể nhận được một khoản đền bù.”
Chân Phục Quốc thấy đau tim thực sự, rủi ro cao quá! Ông ta xoa xoa ngực, nơm nớp hỏi: “Vậy, vậy nếu là luật của nước ta thì sao?”
Trình Bạch nhìn ông ta một cái đầy ẩn ý, tung ra một tin sét đánh: “Tranh phải trả lại, không nhận được một đồng nào, muốn hòa giải e là nằm mơ đi.”
Các vụ kiện quốc tế xưa nay luôn là cảnh thiên đường và địa ngục chỉ cách nhau một bước chân!
Giống như vụ này…
Chỉ khác một chút là khác liền triệu nhân dân tệ!
Chân Phục Quốc sốc thực sự, ông ta nhìn Trình Bạch trân trối, không nói nên lời.
Trình Bạch thì lại cực kỳ bình tĩnh.
Cô liếc nhìn đồng hồ rồi cầm tài liệu có liên quan, gọi Chiêm Bồi Hằng và Tiêu Nguyệt đi cùng.
Chân Phục Quốc là một người Trung Quốc có tư duy rất truyền thống, cho rằng ra tòa là chuyện mất mặt, là chuyện xúi quẩy, hơn nữa lại rất e ngại không khí trang nghiêm ở tòa, cũng giống như ăn trộm sợ vào nha môn vậy.
Cho nên cuộc họp trước phiên tòa hôm nay ông ta không muốn đi.
Về phần Biên Tà, có muốn cũng không được đi.
Cuộc họp kiểm tra chứng cứ thuộc về giai đoạn chuẩn bị trước khi mở phiên tòa, luật sư đại diện cho đương sự được có mặt, sau khi nộp đơn xin lên tòa án thì luật sư trợ lý cũng được có mặt.
Nhưng Biên Tà chỉ là trợ lý, không phải luật sư trợ lý.
Biên Tà trơ mắt nhìn Trình Bạch và Tiêu Nguyệt đi mất, ôm chiếc gối ôm sáng nay mang từ nhà tới, thở dài thườn thượt: “Mà biết trước không dẫn tôi theo được thì tôi ở nhà ngủ nướng cho xong. Sáu, bảy giờ đã phải dậy, đúng là dại…”
Phí Tĩnh càng ngắm càng thấy ưng chiếc vòng đá huyết gà, nhìn ngắm chẳng muốn rời tay, thấy thần tượng phàn nàn, anh ta liền an ủi ngay: “Ngủ sớm dậy sớm tốt cho sức khỏe. Vừa khéo sắp tới Tết Nguyên Đán, thông lệ hằng năm của công ty chúng tôi là cùng đón tất niên, năm nay còn tổ chức chung với Minh Thiên Thành bên tòa đối diện. Nhân viên bên dưới có đề xuất mấy phương án, Biên thần có mắt thẩm mỹ nhất, anh xem thử giúp được không?”
Biên Tà lập tức tỉnh táo hẳn: “Có hoạt động tất niên à?”
Sáng sớm mùa đông, gió buốt thấu xương.
Người người đi lại trên đường ai nấy đều mặc áo phao lông dày, quấn khăn quàng cổ kín mít, đeo khẩu trang cẩn thận, đút hai tay trong túi áo chỉ sợ để gió lọt vào, bước đi gấp gáp, hòa toàn không muốn nán lại ở ngoài trời.
Vậy mà trước cửa tòa án lại có một đám người tụ tập.
Nhìn kỹ thì hầu như là cánh phóng viên, người khiêng máy, người cầm mic, người cầm sổ đứng nói chuyện với nhau.
Trong số họ, có người nghe ngóng được phong thanh biết người đại diện cho bị đơn trong vụ trả lại cổ vật này là Trình Bạch, có người chỉ suy đoán dựa vào dấu vết trên mạng, cũng có người mù tịt hoàn toàn chẳng biết gì…
Nhưng bất kể là thế nào, tin tức về người đại diện của bị đơn chắc chắn là một tin hay.
Nếu là Trình Bạch nữa thì lại càng thu hút sự chú ý.
Mọi người chốc chốc lại liếc nhìn cửa tòa án, quan sát xe cộ vào ra và những góc ít được chú ý, chỉ sợ bỏ sót nhân vật quan trọng.
Vừa tới chín giờ.
Một chiếc Porsche chạy tới.
Có hai người xuống xe.
Một tay phóng viên tinh mắt nhận ra ngay: “Đậu, là Trình Bạch thật kìa!”
“Đến rồi!”
Không biết ai hô lên một tiếng, toàn bộ phóng viên liền ào tới như mèo đánh hơi được mùi cá. Mic, bút ghi âm to nhỏ chĩa hết về phía đối phương. Người ta nhốn nháo hỏi như giữa chợ.
“Xin hỏi luật sư Trình là người đại diện cho Chân Phục Quốc trong vụ bảo tàng bên Anh đòi trả lại cổ vật phải không?”
“Luật sư đi cùng cô chính là luật sư Chiêm Bồi Hằng cô từng nhắc trên Weibo phải không?”
“Hai luật sư cùng làm chung vụ này phải không?”
“Trước đây luật sư Chiêm thường tham gia các vụ trả lại cổ vật của nước ta, vì sao lần này anh lại trở thành người đại diện cho bị đơn?”
“Có người nói luật sư Trình ký hợp đồng rủi ro với đương sự, tin đồn này có đúng không?”
“Luật sư Trình có gì muốn nói về vụ kiện này không?”
“Luật sư Trình!”
“Cô Trình…”
Trình Bạch hôm nay mặc đồ ca rô đen trắng, mặc dù cô đã sớm đoán trước được chuyện vụ này thu hút sự chú ý của truyền thông nhưng tình cảnh thế này cũng đã gần một năm không thấy, lại thêm vì vụ mà truyền thông gọi là “công tử nhà giàu sát hại hàng xóm” nên rất thiếu thiện cảm với phần đông cánh báo giới, lần này Trình Bạch tỏ ra rất lạnh lùng.
Cô chẳng để ý tới một ai, cứ thế đi thẳng.
Chiêm Bồi Hằng đi cạnh cô đưa tay ra cản các thiết bị phóng viên chĩa tới, nói năng khá là nhã nhặn: “Xin lỗi, xin nhường đường một chút, xin cảm ơn.”
Phóng viên không được phép vào trong tòa án nên cho dù không cam lòng cũng chỉ đành trơ mắt nhìn hai người đi vào trong.
Mặc dù không hỏi được gì nhưng cũng đã có được một bản tin sốt dẻo…
Luật sư Trình Bạch suýt bị thu hồi giấy phép hành nghề chính xác là luật sư của bị đơn vụ trả lại cổ vật bị trộm!
Kể từ lúc xác nhận là Trình Bạch, phóng viên các nhà đã nhanh tay đăng tải tin tức xác thực này lên.
Tin tức ngày càng nóng lên!
Độ quan tâm trên mạng với vụ án trả lại cổ vật này vốn đã rất cao, lại thêm video cửa hàng trà sữa mấy hôm trước vẫn còn đang hot, bản tin vừa đăng lên, lập tức thu hút sự chú ý của vô số cư dân mạng.
Nhưng Trình Bạch đã bỏ những chuyện này lại sau lưng từ lâu.
Việc lộ diện trên các phương tiện truyền thông là điều không thể tránh khỏi, hiện giờ cô đã rất ít chịu ảnh hưởng của dư luận bên ngoài. Thậm chí có thể nói, xưa nay cô vốn chẳng mấy quan tâm dư luận bên ngoài.
Vụ trước là trường hợp đặc biệt.
Cô và Chiêm Bồi Hằng tới sớm mười phút, hoàn toàn không có gì ngoài ý muốn nhìn thấy một người nước ngoài đã có tuổi và một luật sư trông còn trẻ măng cũng đã có mặt.
Người nước ngoài đó chắc chắn là Townsend Hidley.
Người đàn ông ở tuổi trung niên tướng tá đã phát phì, để hai bên ria mép, trông rất có nét giống hình người nước ngoài bụng phệ thuộc liên quân tám nước vẽ trong sách giáo khoa lịch sử.
Ông ta đang cầm miếng vải cẩn thận tự lau mắt kính cho mình.
Còn tay luật sư trẻ ở bên cạnh…
Du Thừa mặc đồ vét đen tôn dáng, áo vét tạm cởi ra để bên cạnh, cậu ta đang trình danh mục chứng cứ của bên họ cho thư ký tòa.
Vóc người dong dỏng trông rất nhã nhặn.
Tóc đen mắt đen da trắng, đôi mắt sâu thẳm, nụ cười lịch thiệp thường trực trên môi.
Anh ta xoay người lại tình cờ mắt chạm mắt với Trình Bạch.
Khoảnh khắc đó, anh ta thoáng giật mình.
Nhưng rồi lại nhanh chóng nở nụ cười càng thêm rạng rỡ hệt như thể nhìn thấy người quen cũ.
Lần gặp trước là ở phòng họp của Thừa Phương tại Bắc Kinh, Trình Bạch là một trong ba cộng sự sáng lập phỏng vấn anh ta, anh ta chỉ là một luật sư nhỏ bé đang cố kiếm lấy một chân ở Thừa Phương. Lần gặp này ở phiên kiểm tra chứng cứ tại Thượng Hải, Trình Bạch là người đại diện theo ủy quyền của bị đơn, còn anh ta nay đã có tư cách trở thành đối thủ của cô ấy.
Trong lòng anh ta rất thoải mái.
Chẳng biết Trình Bạch thì thấy thế nào.
Du Thừa không hề lúng túng, từ nụ cười thân thiện toát lên sự khiêu khích, mở miệng chào hỏi trước: “Đại luật sư Trình, đã lâu không gặp.”
Phong thái của Du Thừa rất giống Phương Nhượng. Gồm cả chuyện từng đi du học ở Anh cũng giống nhau. Cho nên lúc phỏng vấn vòng đầu, Phương Nhượng mới có ấn tượng tốt với cậu ta như vậy, tốt đến mức chẳng màng bận tâm chuyện người này khác biệt với lý tưởng ban đầu lúc thành lập Thừa Phương.
Chỉ có điều…
Phương Nhượng mang đến cho người ta cảm giác ôn hòa hơn, trầm tĩnh hơn, bớt phô trương hơn. Hơn nữa, anh ấy còn có một nốt ruồi lệ ở khóe mắt, ngay cả khi cười trông cũng vẫn cực kỳ u buồn.
Trình Bạch khó tránh thất thần trong giây lát nhưng cũng chỉ vẻn vẹn trong giây lát. Cô bật cười cứ như thể đã mất trí nhớ, hờ hững nhíu mày hỏi: “Ồ, cậu là ai nhỉ?”
“…”
Du Thừa tái mặt.
Tác giả có lời muốn nói:
Nói một chút về việc kiện tụng trả lại cổ vật.
Thực ra trong nước không có luật sư chuyên về mảng này, thậm chí cơ bản không hề có luật sư đại diện, các vụ kiện đều do đoàn thể hoặc tổ chức công tiến hành, nhà nước có một quỹ tiền dành cho vấn đề này nhưng so với số lượng cổ vật chảy máu khỏi đất nước thì chỉ là hạt cát trong sa mạc.
Nhân vật Chiêm Bồi Hằng thuộc về dạng hư cấu lý tưởng hóa.
Trong truyện sẽ có viết về cuộc họp kiểm tra chứng cứ trước phiên tòa.
Bởi vì vừa phải viết rõ câu chuyện trong mỗi bước phát triển của cốt truyện lại phải có gì đó dễ đọc, hấp dẫn người đọc cho nên phần này sẽ viết tương tự như phần tranh luận trước tòa trước đó, hư cấu nhé, không sát thực tế đâu.
Các vụ kiện xuyên quốc gia hầu như đều là những trận đánh dài ngày, cho dù là tố tụng dân sự bình thường cũng kéo lê thê rất lâu nhưng vì đòi hỏi của truyện, trong quyển này, hầu hết các vụ việc đều sẽ được giải quyết trong - tháng, không thể để một vụ án kéo lê nửa năm được, thế thì không biết phải viết gì về nam nữ chính nữa.
Vậy…
Vẫn câu cũ, tôi viết linh tinh, mọi người đọc linh tinh vậy.
Ngày mai cố gắng viết nhiều hơn một chút: Cuộc họp kiểm tra chứng cứ đầu tiên + hoạt động mừng năm mới hê hê hê
Khất nợ: chữ.