Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Điều người này chú ý luôn rất kỳ lạ.
Đoạn đầu Trình Bạch còn để tâm lắng nghe nhưng đến câu “fan giả” thì thực sự là chỉ muốn trợn mắt nhìn trời.
Có điều nghĩ kĩ thì những câu trước cũng không phải là không có lý.
Nếu cô thực sự không hoài nghi gì Chân Phục Quốc thì đã chẳng mở miệng hỏi xem Biên Tà thấy thế nào rồi.
Phớt lờ sự bất bình của đại tác gia, Trình Bạch cúi đầu suy nghĩ rồi mở điện thoại kiểm tra.
Chiêm Bồi Hằng vẫn chưa trả lời tin nhắn.
Cô tóm tắt ngắn gọn chuyện vừa rồi đương sự chủ động tìm tới và nội dung của vụ việc đính kèm theo đường link bài báo rồi gửi tin nhắn dài dằng dặc chữ này đi.
Xem lại giờ thì đã đến mười một giờ bốn mươi.
Trình Bạch đứng dậy, cất mấy chiếc bánh đậu xanh còn trước mặt Biên Tà vào khay dưới gầm bàn.
Biên Tà ngạc nhiên: “Cô làm gì vậy?”
Anh đã tự hạ mình làm trợ lý cho cô rồi, cô lại còn cắt xén phụ cấp của trợ lý quèn nữa hay sao?
Trình Bạch mở cửa gọi Tiêu Nguyệt rồi mới ngoái lại trả lời anh: “Đi xuống ăn cơm.”
“Ồ.”
Không nói sớm.
Nghe thấy là ăn cơm, trong lòng Biên Tà ít nhiều gì vẫn thấy hơi không muốn nhưng vì Trình Bạch nói chắc như đinh đóng cột không cho cãi nên dù có không muốn thế nào cũng chỉ dám ấm ức trong bụng, không nói ra.
Hơn nữa…
Với trải nghiệm ăn cháo “trước chê sau húp” lần trước, hiện giờ riêng trong chuyện ăn uống, dường như anh chẳng cách nào có thể nói nổi câu gì nghe có khí phách nữa.
Thế là cùng với Tiêu Nguyệt, ba người đi xuống dưới.
Bên dưới khu vực văn phòng là trung tâm thương mại.
Thông thường giờ hết giờ làm buổi sáng của các công ty là mười hai giờ. Họ xuống sớm hai mươi phút, thang máy không chen chúc mà các nhà hàng ở tầng dưới lúc này cũng chưa đông khách.
Tiêu Nguyệt không kén ăn.
Biên Tà thì ăn gì cũng vậy.
Vậy nên Trình Bạch chọn đại một quán ăn Nhật.
Quán trang trí theo phong cách Nhật Bản trông như một khu vườn kiểu Nhật khi vừa bước vào, lối đi rải cát trắng và kê đá lên trên để mọi người đi lại.
Thoảng nghe tiếng nhạc êm đềm réo rắt.
Có ai đó ngồi trong góc thổi shakuhachi.
thử nghe một bài thổi shakuhachi
Trình Bạch đặt một phòng riêng, gọi đồ ăn rồi nói với Tiêu Nguyệt về vụ Tằng Niệm Bình. Biên Tà ngồi một bên nghe, phát hiện được một số chuyện mà trước đây mình chưa biết.
Không ngờ thẩm phán và hai bên đương sự lại có liên lạc sau phiên tòa.
Mỗi thẩm phán có một phong cách riêng.
Có thẩm phán trước hay sau phiên tòa đều không quan tâm nhưng cũng có thẩm phán sẽ tiếp tục trao đổi với cả đôi bên trước khi đưa ra phán quyết, thậm chí còn nghiên cứu thảo luận vấn đề áp dụng luật. Kiểu đầu tiên là ấn tượng chung trong mắt quần chúng, còn trong thực tiễn tư pháp, kiểu thứ hai mới là kiểu phổ biến hơn. Đặc biệt là với bản án có tranh luận về mặt pháp lý, ngoài hội đồng xét xử ra, thậm chí còn có thể có thêm ý kiến của đội ngũ chuyên gia.
Mục đích là làm sao cho phán quyết được cả hai bên tin phục.
Bởi nhẽ bên tòa án không chỉ có chỉ tiêu xét xử mà còn đánh giá cả tỉ lệ kháng cáo.
Nói xong vụ của Tằng Niệm Bình còn nói tiếp chuyện thời gian tập sự một năm của Tiêu Nguyệt còn chưa đầy hai tháng nữa là sẽ đủ để lên chính thức.
sau khi vượt qua kỳ thi pháp lý, phải đi tập sự ở công ty luật trên một năm thì mới được trở thành luật sư hành nghề sau khi vượt qua đánh giá của Hiệp hội luật sư
Biên Tà nghe đến đây thì cau mày.
Một luật sư trợ lý trở thành luật sư chính thức nghĩa là sắp có một luật sư trợ lý khác tới.
Tiêu rồi.
Nghề luật sư luôn luôn đông nam ít nữ, tính toán dựa trên xác suất thì rất có khả năng luật sư trợ lý mới của Trình Bạch là nam.
Thế thì còn khó giải quyết hơn Tiêu Nguyệt.
Ôi hành trình tranh giành tình cảm dài đằng đẵng!
Hai người nói hết chuyện thì đồ ăn đã gọi cũng được mang lên.
Cá hồi, sò đỏ Hokkigai, tôm hùm nướng, lươn nướng…Món ăn rất phong phú.
Nhưng…
Biên Tà thò đũa gắp ăn mấy miếng mà cứ như thể đang ngồi trên bàn chông, một ngày dài bằng một năm.
Anh liếc nhìn Tiêu Nguyệt. Cô nàng này ăn cơm rất nhã nhặn tập trung. Anh lại nhìn Trình Bạch. Hình như cô nhận được tin nhắn mới, đang vừa ăn canh hải sản làm ấm bụng vừa xem điện thoại.
Một cơ hội tốt.
Biên Tà len lén để đũa xuống, đang định lôi chiêu cũ ra dùng lại: chuồn ra khỏi phòng, chờ cho hết bữa mới về.
Nhưng không ngờ còn chưa nhấc người đứng dậy, Trình Bạch ngồi đối diện chẳng buồn liếc lấy một cái đã từ tốn làm một câu: “Vừa rồi Chu Dị nhắn tin nhờ tôi trong thời gian anh ở Thiên Chí mong tôi tiện thể trị luôn tật kén ăn cho anh. Kiến nghị tôi mua lấy một cái cân thể trọng để ở công ty cho anh ngày cân hai lần, hễ cân nặng mà không tăng thì đuổi việc. Toàn thể mọi người của phòng làm việc của anh nghe vậy đều đồng ý cả hai tay hai chân.”
Tưởng là nuôi lợn hay sao!
Bàn tay vừa gác đũa liền đờ ra, người đang sắp sửa rời khỏi ghế cũng đơ ra, trong đầu Biên Tà mọc lên cả ruộng đậu xanh xen với rau má tươi tốt.
Tên Chu Dị phản bội!
Đồ giặc nhà!
Trình Bạch nói xong mới thong thả ung dung ngẩng đầu lên: “Tôi vừa mới đặt mua một chiếc cân rồi. Đại tác gia muốn tự ăn hay để tôi gắp cho đây?”
Biên Tà cố gắng phản kháng đến giây cuối cùng: “Sao cô lại như vậy chứ? Tốt xấu gì cũng là một đại Par cơ mà, sao có thể Chu Dị nói gì cô cũng nghe theo vậy được? Mất mặt quá. Hiện giờ tôi là trợ lý của cô cơ mà, chúng ta là người một nhà rồi, luật sư Trình sao lại đi giúp người ngoài bắt nạt người nhà mình chứ?”
Da mặt đến dày, loáng cái đã biến thành “người một nhà” với cô rồi, Trình Bạch cười: “Tôi không có người nhà nào kén ăn như thế đâu, hầu ăn như hầu cụ cố tổ vậy.”
Biên Tà nhìn cô chằm chằm.
Trình Bạch thản nhiên nhìn lại anh: “Chu Dị là người đại diện của anh, tôi quen biết cậu ấy bao nhiêu năm, quen biết anh bao nhiêu lâu? Người một nhà, anh nghĩ mình là ai. Tôi không nghe theo cậu ấy, chẳng lẽ lại nghe lời anh à? Tranh thủ ăn đi, đừng nói vớ vẩn nữa.”
Quen biết Chu Dị bao nhiêu năm, quen biết anh bao nhiêu lâu…
Biểu cảm đầy sinh động trên mặt Biên Tà bỗng lạnh nhạt hẳn đi, đưa mắt nhìn xuống lặng thinh.
Nhưng môi vẫn mỉm cười, cười một tiếng vờ như bình thường.
Mở miệng nói với giọng điệu tò mò hết sức bình thường: “Mấy nay Chu Dị đang ru rú trong nhà dưỡng bệnh dạ dày cơ mà, thế mà còn gửi tin nhắn cho cô à?”
“Tiện thể thôi.”
Trình Bạch để bát canh hải sản xuống giải thích một tiếng.
“Chủ yếu là nói chuyện của phòng làm việc. Nhân sự mới đã vào làm, trang trí nội thất không gian làm việc đều đã làm xong nên mời cố vấn pháp luật trên danh nghĩa qua xem thử, hỏi xem hôm nào tôi có thời gian rảnh.”
“À, là vậy à…”
Biên Tà cầm lại đũa gắp một miếng lươn nướng, từ tốn cắn một miếng.
Vì cúi đầu nên không ai nhìn được vào mắt anh.
Trình Bạch thấy câu đáp này nghe là lạ: “Anh không biết chuyện này à?”
“Xưa giờ tôi đều không hỏi chuyện của phòng làm việc.”
Câu này không phải Biên Tà mới nói lần đầu.
Anh ngẩng đầu lên nhìn Trình Bạch với nụ cười nhẹ nhàng: “Có điều dạo này bọn bê bò bò bê bên đó cũng gọi tôi qua xem, thế tôi với luật sư Trình cùng đi với nhau luôn nhé.”
Trình Bạch quan sát sắc mặt anh. Mặc dù trong lòng có cảm giác có gì đấy không ổn nhưng lại thực sự không dò ra được vấn đề gì nên đành kết luận là do Biên Tà không thích đề nghị của Chu Dị. Cô thoải mái đáp: “Cũng được, tôi cũng không thạo đường chỗ đó lắm.”
Vừa nói xong thì điện thoại đổ chuông.
Lần này không phải chuông Wechat mà là điện thoại.
Biên Tà liếc thấy màn hình hiện ba chữ “Chiêm Bồi Hằng” to rõ.
Phòng ăn kiểu Nhật cách âm kém.
Trình Bạch ra dấu với họ tỏ ý mình ra ngoài nghe máy rồi cầm điện thoại đi ra ngoài.
Cô đi ra rồi, Biên Tà liền bỏ hẳn đũa xuống.
Khuôn mặt im lìm.
Ánh mắt nhìn xuống buồn bã, một tay gác lên mép bàn gỗ, một tay cầm điện thoại di động, dùng ngón tay dài xoay điện thoại hết vòng này đến vòng khác một cách chậm rãi.
Tiêu Nguyệt tình cờ nhìn thấy thấy hơi đáng sợ.
Biên Tà nhận ra Tiêu Nguyệt nhìn, ngước lên nhìn cô nàng một cái, không nói gì, cười khẽ một tiếng.
Trong thần thái của anh có sẵn cái chất u buồn.
Mà một người đàn ông điển trai một khi im lặng sẽ luôn làm người ta có cảm giác đầy nguy hiểm.
Nhưng sau nụ cười này, tất cả đều biến mất.
Tiêu Nguyệt cho rằng có lẽ ban nãy mình nhìn nhầm.
Một lát sau, Trình Bạch nói chuyện điện thoại xong trở về thì thấy đồ ăn gọi ra đã được ăn hòm hòm tương đối. Một vị nhà văn lớn nào đó ngồi liệt trên ghế xem ra đã ăn no nê, chỉ còn thiếu không ợ lên một tiếng, vênh vang đắc ý giơ ngón tay chữ “V” với cô, hừm hừm bảo: “Muốn đuổi tôi à, kiếp sau nhé!”
Trình Bạch tự nhiên có cảm tưởng mình bị kéo vào một cuộc chiến của bọn nít ranh, bỗng dưng chẳng biết giờ nên tức hay nên cười.
Thấy đã ăn xong liền đi tính tiền đi về.
Chỉ có điều, đi ăn cơm dưới tầng dưới của công ty, đến giờ ăn trưa rất dễ gặp phải những người làm cùng một tòa nhà với mình, xác suất gặp trúng người quen cũng rất cao.
Hôm nay rất không khéo…
Vừa bước chân ra khỏi phòng riêng, Trình Bạch liền đứng luôn lại.
Một bên khác cũng đứng lại là đoàn người của Phương Bất Nhượng mới từ ngoài vào đang được phục vụ dẫn đi.
Âu phục trắng toàn tập.
Bình thường người khác mặc đồ trắng thì trông nhã nhặn sang trọng nhưng Phương Bất Nhượng mặc chúng thì hoàn toàn không có hai điều này, vẫn rất gian manh không sao gột rửa đi được.
Người đàn ông hợp mặc đồ tây nhất giới luật.
Xưa nay anh ta vẫn luôn rất xứng với danh xưng này.
Người đứng ở đầu kia hành lang giống y một phần tử cặn bã có văn hóa, thú đội lốt người.
Bạn gái đi cùng đã thay cô khác.
Lần này người lồng khuỷu tay với anh ta là một cô gái mặc váy đen, trang điểm nhạt, mắt mèo vừa to tròn thơ ngây vừa quyến rũ, đúng là của hiếm.
Trợ lý trẻ đeo kính đứng sau lưng anh ta, bên cạnh còn có một người đàn ông trung niên bụng bia, chắc là khách hàng.
Trình Bạch không mấy quen chuyện “oan gia ngõ hẹp” thế này. Bởi trước ở Bắc Kinh, dù có ăn cơm ở đâu cũng không hề có chuyện gặp trúng Phương Bất Nhượng.
Nhưng giờ, Thiên Chí tháp số I, Minh Thiên Thành tháp số II.
Hai tháp đứng song song nhìn nhau, xuống dưới tầng ăn cơm cũng có thể chạm trán.
“Trình Bạch ơi, em nói xem duyên phận đôi ta thế nào thế này.” Phương Bất Nhượng chủ động cười chào hỏi Trình Bạch trước, ngón tay kẹp một điếu thuốc không châm, “Thượng Hải đúng là nhỏ bé, ai bảo Minh Thiên Thành lại ở ngay đối diện Thiên Chí chứ. Ồ, vị đây là?”
Anh ta đưa mắt nhìn sang bên cạnh.
Vừa nhìn thấy Biên Tà, Phương Bất Nhượng liền nhướn mày, xem chừng khá bất ngờ.
Bởi vì Trình Bạch đã có quyết định của riêng mình nên không tiếp tục tranh giành Chiêm Bồi Hằng với anh ta nữa, vừa rồi cũng đã nói chuyện qua điện thoại với Chiêm Bồi Hằng nhưng ân oán với Phương Bất Nhượng coi như lại nhiều thêm một món.
Xưa giờ không bao giờ có chuyện phân biệt rạch ròi địch ta.
Trình Bạch chỉ cười một tiếng, giới thiệu qua quýt: “Trợ lý mới của tôi.”
Biên Tà hơi đứng lùi sau Trình Bạch một chút, lúc Phương Bất Nhượng quan sát anh thì đồng thời anh cũng đang quan sát Phương Bất Nhượng.
Lần trước từng gặp ở nhà hát vẫn còn ấn tượng.
Thậm chí anh vẫn còn nhớ cô bạn gái đi cùng với Phương Bất Nhượng hôm đó.
Giờ đã đổi qua cô khác rồi, trông còn khá là thân mật, trong lòng Biên Tà ngầm cộp cho vị đại luật sư còn có máu mặt hơn cả Trình Bạch này một con dấu: Đàn ông tồi.
Phương Bất Nhượng có lẽ không ngờ đây lại là trợ lý mới của Trình Bạch, anh ta nhìn Biên Tà một lượt như máy quét rà đến đâu là có giá tiền các món đồ trên người Biên Tà hiện ra đến đấy, cuối cùng hiện tổng giá trị lên trên đầu.
Là một vị trợ lý rất “sang” đây.
Anh quay lại nhìn trợ lý của mình một cái cười bảo: “Xem ra là Phương mỗ càng ngày lại càng thụt lùi rồi, giá trị con người còn chẳng thể so được với trợ lý của người ta.”
Trình Bạch mỉm cười lịch sự, không giải thích bất kỳ điều gì.
Phương Bất Nhượng đi cùng với khách hàng, không tiện nói dông nói dài, càng không có ý định ôn chuyện gì với Trình Bạch nên kéo cả nhóm đi tiếp.
Chẳng qua mới đi được mấy bước thì bỗng dừng chân.
“Nhớ ra rồi…”
Anh ta thốt lên một câu rồi đi ngược trở về đứng trước mặt Biên Tà.
“Là anh Biên Tà phải không?”
Trình Bạch ngạc nhiên.
Biên Tà cũng nhíu mày nhưng không phủ nhận, đáp ngắn gọn: “Phải.”
Phương Bất Nhượng liền cười: “Tôi cứ bảo sao lại nhìn quen thế, hóa ra thực sự từng gặp rồi. Có điều chắc là anh Biên không nhớ. Năm ngoái ở hội đua ngựa Bắc Kinh, giám đốc Chu của Hằng Ảnh có giới thiệu về anh. Nghe nói gần đây anh mới thành lập phòng làm việc phải không?”
Trình Bạch hơi nhíu mày.
Biên Tà đánh hơi ra có vấn đề, không trả lời.
Nhưng Phương Bất Nhượng đâu phải là người cần người khác phải tiếp lời. Anh ta đưa tay ra sau, trợ lý liền đưa một tấm danh thiếp cho anh ta.
Anh ta nhận lấy, chuyển nó sang cho Biên Tà.
Vừa đưa vừa nhìn Trình Bạch một cái, tiện thể nói: “Danh thiếp của tôi, nếu anh Biên có việc cần, rất hoan nghênh anh ghé qua.”
Hội đua ngựa, dấu hiệu của giai tầng thượng lưu.
Năm ngoái Biên Tà có đi xã giao qua đó một chuyến nhưng anh thực sự không thích không khí ở đấy, chẳng có ấn tượng gì về giám đốc Chu của Hẳng Ảnh chứ nói gì đến Phương Bất Nhượng.
Dù đã đánh hơi được có vấn đề nhưng người ta đưa danh thiếp, anh cũng không tiện không nhận.
Biên Tà nói một tiếng cảm ơn rồi nhận lấy danh thiếp.
Vào khoảnh khắc anh nhận tấm danh thiếp, Biên Tà nhìn thấy nụ cười trên môi Phương Bất Nhượng trở nên tươi hơn, anh ta cười thành tiếng rồi dẫn mọi người đi.
Đến lúc này Biên Tà mới muộn màng sực tỉnh ra.
Quay đầu qua nhìn. Quả nhiên Trình Bạch đang nhìn anh chằm chằm bằng một thứ ánh mắt cực kỳ “thân thiết”.
Vừa mới ra khỏi quán ăn Nhật, anh còn chưa kịp xem kỹ tấm danh thiếp ấy, Trình Bạch đã lấy mất nó: “Thật đúng là danh thiếp của ai cũng dám nhận…”
Ngang qua thùng rác, ném xoẹt vào.
Xoay người đi, khoanh tay, nhếch mép, kề vào tai Biên Tà, như cười như không, giọng khàn khàn mờ ám mà nguy hiểm: “Có một số phương diện tôi rất là ngang ngược nhé. Có lẽ đại tác gia cần phải cẩn thận một chút. Nếu không, hoặc là anh cho tôi xôi xéo, hoặc là tôi cho anh chim cút đấy.”